Chuyển ngữ: Cực Phẩm Tên đàn ông trung niên té trên mặt đất, một lát cũng không bò dậy được, Địch Thần kéo cô bé ra sau lưng mình để bảo vệ: "Đừng sợ." Mới vừa nói xong, cửa của tủ quần áo phía sau bỗng dưng mở ra, mẹ của cô bé hét to lao ra từ bên trong đến đây, trong tay không biết cầm thứ gì nhằm vào đầu đánh tới. Địch Thần kéo cô bé vào trong lòng rồi giơ tay lên ngăn lại theo bản năng, "bộp" một tiếng, móc treo quần áo bằng nhựa rẻ tiền đánh mạnh vào tay. Móc treo cũng không cứng lắm, gãy ra trong nháy mát, mặt cắt nhựa không đồng đều vẽ ra ba đường đỏ trên cánh tay của Địch Thần. "Buông nó ra!" Người mẹ còn sợ chưa đủ, cầm lấy tay Địch Thần, mở miệng lớn như chậu máu tính cắn lên. Lúc này, tên vị thành niên hút thuốc bên ngoài cũng chạy vào, nhặt cái ghế gấp bằng inox bên cạnh nhằm đầu Địch Thần đánh đến. "A a a!" Cô bé trong lòng bỗng nhiên thét lên, sức lực bộc phát nhào đến trên người mẹ mình, cắn trúng cổ bà ta như dã thú. Cái tay tự do của Địch Thần vững vàng đón được cái ghế, khiến cho hung khí gào thét kia không thể tiến thêm nữa, sau đó dùng chân quét một đường, quật ngã tên vị thành niên kia, tóm tên đàn ông trung niên vừa bò dậy ném đi. Hai người giống như hai cái bao tải, chồng lên nhau sau đó "bộp" một tiếng lại té xuống đất. Ô-xy bỗng cạn trong nháy mắt, trước mắt Địch Thần choáng váng, người phụ nữ bên kia vô cùng thê thảm, bị con gái mình kéo một miếng thịt xuống, máu chảy như đổ. Một tay của Địch Thần kéo cô bé lên, nhanh chóng lui về phòng khách. Người phụ nữ kia ôm cổ lao đến, bị Cao Vũ Sanh đóng cửa phòng ngủ kêu "cạch" một tiếng, lại tiện tay cầm một cái sào phơi đồ chốt cửa. Địch Thần quỳ một chân trên đất, đỡ cô bé đang thở hổn hển, an ủi: "Hà... không sao, không sao..." Cô bé càng không ngừng run, trên người, khoé miệng, chỗ nào cũng là máu, một câu cũng không nói ra được. Người trong phòng "rầm rầm" kéo cửa, có tiếng đàn ông chửi bậy, tiếng đàn bà gào khóc. Bốn người cầu nguyện trong phòng khách không hề có ý ra tay với bọn họ, cúi đầu yên tĩnh như gà. Cao Vũ Sanh lấy bình ô-xy áp vào mặt Địch Thần: "Bây giờ phải quan tâm bản thân anh cái đã." "Rắc!" Sào phơi đồ rỗng ruột bị kéo cong, người trong phòng lao ra, đồng thời, cửa chính cũng "rầm" một tiếng mở ra. "Cảnh sát đây! Tất cả không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xổm vào chân tường!" Phương Sơ Dương mang theo đội hình cảnh xông vào, đè hai tên đàn ông trần truồng lên đất. Địch Thần và Cao Vũ Sanh cũng bị cưỡng chế ôm đầu ngồi xuống. "Chúng tôi vô tội!" Địch Thần giơ tay. Phương Sơ Dương liếc mắt nhìn anh: "Bắt hết những người tham dự vào hoạt động của tà giáo về." "Ai, cảnh sát à, gọi xe cứu thương cái đã." Địch Thần thành thật giơ tay ra để cho cảnh sát còng hai tay mình, nhướng cằm về hướng cô bé có vẻ mặt đờ đẫn. Tiểu Trần tiến đến đỡ cô bé, cái mặt đen nhăn thành một cái túi da đen nhăn nheo. Tiểu Mã thừa lúc đội trưởng không chú ý, hung hăng cho tên đàn ông mấy đạp như đạp thịt vụn, mấy người cảnh sát hỗ trợ hành động có người nhìn lên trời có người nhìn xuống đất, chính là kiểu không hề phát hiện Tiểu Mã đánh người. Tên đàn ông trung niên béo ú ý đồ bất chính này chính là tinh sử của nơi đây, tên là La Toàn Bồi. Tên họ La, thanh niên hút thuốc và mẹ của cô bé kia đều bị bắt đi thẩm vấn. Những người còn lại thì bị ném vào phòng ngăn cỡ lớn, tạm thời không ai để ý đến. Địch Thần và Cao Vũ Sanh cũng bị ném vào. Trong phòng vốn đã ngồi khoảng mười mấy vị thành niên, đầu nhuộm đủ mọi loại màu, bước vào còn cứ ngỡ đã bước vào phòng làm tóc của thầy Tony ở đầu thôn ấy chứ. Nghe thấy động tĩnh, tất cả đầu màu mè cùng nhau nhìn qua, nhìn hai người có phong cách khác với mọi người ở đây. "Xin chào, tôi là thầy giáo Kevin mới đến." Địch Thần nhiệt tình lên tiếng chào bọn họ. Nhóm thành niên sửng sốt một chút, xột xoạt đứng lên hết. Cao Vũ Sanh: "..." Mang theo một vệ sĩ vào phòng giam, hệ số nguy hiểm lại thành tăng lên gấp bội, chắc hắn là cố chủ oan uổng nhất năm nay. "Tại sao hai người phải vào đây?" Nhóm vị thành niên ỷ vào nhiều người từng bước đến gần, điệu bộ kia có chút giống trong phim "Người trong giang hồ." Địch Thần ngăn Cao Vũ Sanh ở sau mình, bất đắc dĩ thở dài: "Hai chúng tôi đẹp trai quá, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nên bị bắt vào đây." "Phi!" Thầy giáo Kevin Địch không có được sự tin tưởng của đám đầu xù tóc dài, bầu không khí bỗng căng thẳng lên. Họ La không chịu thừa nhận hộ 1326 là hang ổ của tà giáo: "Tôi chỉ chơi gái thôi mà, bỗng nhiên lại có người đến đánh tôi thành như thế này." Ông ta đúng là bị Địch Thần đánh mấy cái không hề nhẹ chút nào, sau lưng tím bầm một mảng lớn, khoé mắt cũng rách. Tiểu Mã xông lên muốn đánh ông ta, bị Tiểu Trương ôm cổ lại, "Đừng xúc động, có camera." "Tắt camera đi, để tôi đánh ông ta một trận cái đã!" Tiểu Mã gào lên, bị Tiểu Trương lôi ra ngoài. Phương Sơ Dương nén giận: "Chơi gái? Vậy ông có biết là cô bé kia còn chưa đủ mười bốn tuổi không, bây giờ ông chính là cưỡng hiếp, nếu thành án sẽ bị xử tám mười năm." "Không thể nào, mẹ nó nói nó mười sáu tuổi rồi!" La Toàn Bồi lắp bắp kinh hãi. "Mẹ cô bé nói." Phương Sơ Dương cắn răng, gần từng chữ nói, "Sao mẹ cô bé lại làm ra chuyện thế này?" Ý thức được mình tự lỡ miệng, La Toàn Bồi lập tức bắt đầu càn quấy: "Sao tôi biết được, chắc là thiếu tiền chứ sao nữa." Cảnh sát phụ trách thẩm vấn mẹ của Triệu Mông Mông cũng đang cố gắng kìm nén xúc động muốn đánh người của mình. Người phụ nữ này đã hoàn toàn bị tà giáo làm cho tâm trí u mê rồi, cứ khăng khăng nói là đưa con gái mình đến để tinh lọc thể xác và tinh thần để có thể chuộc tội. "Nó vốn là song sinh, nhưng em gái nó lại không sống được. Thiên thần nói chính là nó cướp đi mạng sống của em gái mình, sinh ra chính là mang theo tội ác. Nó còn thích nói chuyện với đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, nghiệp chướng nặng nề, không tinh lọc là sẽ bị trời phạt." Trên cổ người phụ nữ có quấn băng vải, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt cố chấp, trong lời nói lộ ra một loại ác độc không rành thế sự. "Nói bậy!" Cảnh sát tức đến run người. "Tôi cũng không phải là hại nó, tự tôi cũng tinh lọc qua mà!" Người phụ nữ hùng hồn nói, sau đó hung tợn cắn răng, "Cái loại ác ma này, còn dám cắn tôi bị thương, nó muốn giết chết mẹ mình, chẳng lẽ đó không phải là ác ma sao? Nếu không tinh lọc thì nó sẽ hại chết tôi!" Tên họ La vô cùng không phối hợp, Phương Sơ Dương nói Tiểu Mã giam hắn ta lại trước. Tiểu Mã đưa người vào một căn phòng nhỏ, bên trong có ngồi mấy tráng hán nhân cao mã đại (ý nói vóc dáng lớn), đang chán chết tán gẫu. Sau khi tống cổ La Toàn Bồi vào thì cho hắn xoay mặt vào lan can, mắng: "Dám cưỡng hiếp con gái, dùng thủ đoạn tà giáo cưỡng hiếp phụ nữ, ông có năng lực như thế thì ngồi đây cả đêm đi." Nói xong đồng chí Mã Thiên Hành liền phủi mông một cái đi mất. Mấy tên đại ca im lặng không lên tiếng chờ cảnh sát rời khỏi, sau đó nhìn về phía tên bị khoá như khoá cánh gà ở lan can. Tráng hán trên đầu còn quấn băng gạc, cánh tay có hình xăm đi đến đá đá ông ta: "U, đầu lĩnh tà giáo sao, lừa gạt phụ nữ, lại còn cưỡng hiếp trẻ em?" La Toàn Bồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn, không khỏi run một cái. Người trong phòng này nhìn không hiền lành chút nào, vội vàng cười làm lành: "Không, không phải, tôi bị bắt vì đi chơi gái." "Mày nghĩ tao tin à?" Đại ca có hình xăm trên tay cười ha hả, "Mấy anh à, tối hôm nay có tiết mục giải trí đấy." "..." Trong phòng thẩm vấn không cho đánh nhau, đánh ra động tĩnh cảnh sát sẽ đến, nhưng mấy cái tay chuyên chỉnh người không chỉ biết đánh nhau không. Cao tổng cũng đang ngồi trong phòng giam, không hiểu sao chuyện lại phát triển thành như thế này. Nhóm vị thành niên mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt hiện đang nhường chỗ cho hai người bọn họ, ngồi trên đất say sưa nghe Địch Thần khoác lác. "Lúc anh lớn bằng mấy đứa thì đã là đại ca của một nhóm lớn rồi, ba con phố của Lão Thành đều do anh quản." Những thứ này đều là khi Địch Thần làm bài tập nghe nhóm đại ca kia khoe khoang, loại chuyện cũ này lúc nào cũng lừa gạt cực chuẩn được với đối tượng là những vị thành niên trong thời kì phản nghịch. "Lợi hại như thế sao, vậy anh thu phí bảo kê như thế nào?" Tiểu tử đầu mào gà không tin lắm, khu Lão Thành là khu khó chơi nhất. "Hù doạ là chính, đánh người là phụ, hơn nữa phải có phương hướng cách thức riêng. Lấy ví dụ là cái quán bán cổ vịt đi, mỗi sáng năm giờ đến để bày quán, nước sốt nấu sáng sớm, đến trưa khoảng mười một giờ mới làm được mẻ đầu tiên. Muốn uy hiếp ông ấy thì sáng sớm đến phá nồi nước, buổi trưa lại đến ném cổ vịt, buổi tối đến quăng hộp tiền của ông ấy. Nói chung là làm cái gì khiến ông ấy khó chịu thì làm, bảo đảm lần sau sẽ chịu đưa tiền." Địch Thần nói rõ ràng mạch lạc, giống chuyện như có thật vậy, mấy tiểu côn đồ như nhặt được bảo vật, chăm chú nghe giảng. Cao Vũ Sanh nghe đến mắt giật thình thịch, chắc người này mua cổ vịt cho Phương Sơ Dương mua ra kinh nghiệm, còn biết được lúc nào người ta nấu nước, lúc nào bán hàng. Địch Thần chủ yếu phụ trách chuyển đồ này nọ, bảo vệ, mời chào buôn bán trong nhà trẻ, cuối cùng cũng có cơ hội giảng bài cho tụi nhỏ. Từ việc kéo bè kéo lũ đánh nhau làm sao để thắng, lại nói đến xã hội đen quản lý như thế nào, rồi lại tới tầm quan trọng của việc học tập. "Vốn có một bang hội thật tốt, lại cứ thế bị thạc sĩ nước ngoài kia làm cho tan rã, tôi không lăn lộn nữa, chuyển sang học xúc đất." Địch Thần sâu lắng nói, "Mấy đứa à, tri thức chính là sức mạnh. Vẫn là nên học thật giỏi một kỹ thuật nào đó, không thì không thể nào quản được địa bàn của mình, chỉ cần một người có học thức đến là có thể làm nó tan rã." Cảnh sát đến thả hai người ra ngoài, đứng ở cửa nghe được thế thì sửng sốt, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, gọi thầy Địch đi ra ngoài. "Hai người có thể đi rồi." Cảnh sát lãnh đạm thả bọn họ ra ngoài, trả lại một trăm ngàn tiền mặt cho Cao Vũ Sanh. Vì phòng tà giáo trả thù, bây giờ cảnh sát sẽ không thưởng gì cho hai người dân nhiệt tình này cả, đến nỗi còn xem bọn họ thành tín đồ tà giáo mà bắt đầu phê bình giáo dục một hồi. "Sau này chắc chắn chúng tôi sẽ rời xa tà giáo." Địch Thần thề hẹn sâu sắc nói, kéo anh cảnh sát chuẩn bị rời đi, "Ai này đồng chí, cô bé kia thế nào rồi?" "Đang ở trong bệnh viện, cơ thể không sao, chỉ là tinh thần không ổn định lắm." Cảnh sát thở dài. "Chúng tôi có thể đến thăm cô bé không?" Địch Thần không yên lòng. "Không được." Đồng chí cảnh sát kiên quyết từ chối, không cho phép bất cứ người nào dính dáng đến tà giáo biết được hành tung của cô bé. Địch Thần không có cách nào, chỉ có thể đợi về rồi nghe từ Phương Sơ Dương. Vịn vai Cao tổng chậm rãi ra khỏi đồn cảnh sát, nhớ đến cô bé có tên giống cháu trai mình, vẫn là có chút khó chịu: "Cậu nói xem, tại sao có thể có loại mẹ thế này chứ, lại đẩy con mình vào hố lửa." "Cũng không phải là tất cả cha mẹ đều yêu thương con mình." Cao Vũ Sanh ngẩng đầu nhìn lên trời một chút, hôm nay mặt trăng tròn vành vạnh, sáng bừng che đi ánh sáng của những ngôi sao. Địch Thần nhờ ánh trăng nhìn hắn, nhíu mày: "Cậu..." "Lúc nãy cái anh nói là sự thật sao?" Cao Vũ Sanh thu lại ánh mắt, mang theo anh hướng đi ra chỗ lề đường. "Vừa nãy? Xuỳ, lừa gạt con nít thôi mà cậu cũng tin cho được." Địch Thần cười ha ha, bước nhanh hai bước kéo vai Cao tổng, dựa vào lưng người ta như là không xương vậy. Phía sau lưng Cao Vũ Sanh cứng đờ, im lặng mấy giây, dường như đang xoắn xuýt có nên nói anh tránh ra hay không. Lát sau, lại lần nữa duỗi chân, cứ như thế kéo miếng keo dính cực bự tiếp tục đi: "Vậy chuyện xúc đất cũng là giả sao?" "Cái này là thật." Có sao nói vậy, Địch Thần không lừa gạt Tiểu Thiên Tứ, "Mấy cái khác đều là nói bậy, chuyện đi học xúc đất là thật. Cũng không phải tôi khoe khoang đâu, anh Thần của cậu có thể dùng xe xúc đất làm sập tường lúc thời kỳ đỉnh cao ấy. Giấy phép nơi tay, kỹ thuật vượt trội, các ông chủ dùng qua đều khen hay." "..." Phương Sơ Dương vội vàng đến nửa đêm mới về nhà, tìm mấy căn phòng trong nhà mới tìm được tên mắc bệnh quáng gà đang ngắm trăng ở trong góc ban công: "Sao anh lại hút thuốc vậy?" Lúc trước, khi Địch Thần làm xúc đất ở công trường rất thích hút thuốc lá. Sau đó vì chăm sóc Mông Mông liền bỏ, trong nhà đã bao nhiêu năm chưa thấy qua mùi thuốc lá. "Anh nhìn không thấy mặt trăng, thật buồn." Địch Thần mất tinh thần nằm trên cái ghế trúc mà Địch Kiến Quốc để lại, một chân khoác lên lan can, hít một hơi dài rồi từ từ phun từ mũi ra ngoài. "Hôm nay anh mới biết mình bị mù à?" Phương Sơ Dương liếc mắt, cướp đi bao thuốc lá cũng đốt cho mình một điếu, "Tên họ La khốn khiếp không chịu nói giáo đầu là ai, cũng không biết danh sách thiên phạt giả. Thiên Tứ nhà anh giờ rất nguy hiểm, nói cho cậu ta biết đừng có đến chỗ nào cao." "Thiên Tứ nhà anh? Sao chú lại chắc chắn như vậy?" Địch Thần hút xong một điếu lại tiếp điếu khác, ngửa đầu thổi ra. "A." Phương Sơ Dương cười lạnh một tiếng, "Nâng cái đuôi lên thôi là tôi biết anh chuẩn bị xì cái gì rồi, nếu không chắc chắn thì anh ở đây giả vờ ngắm trăng vớ vẩn làm cái gì?" "Hầy, đừng khinh thường thi nhân đào đất." Địch Thần đá cậu một cước, chán nản thở dài, "Trước đây anh mong ngóng tìm được nhóc ấy, lo lắng nó thế này thế kia, bây giờ tìm được rồi lại không dám nhận." "Anh đang diễn phim truyền hình hả." Phương Sơ Dương không hiểu logic này của anh, "Cũng có phải con dâu nuôi từ bé đâu, nói ra là có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ta?" "Ai, không phải. Anh vẫn cứ nghĩ là nhóc ấy là đứa trẻ của nhà bình thường thôi, ai biết nhà lại có tiền như thế, bây giờ cũng là ông chủ lớn rồi. Chắc không cần anh nữa, những chuyện trước đây cũng chẳng phải là ký ức đẹp gì với cậu ấy... Năm đó mẹ cậu ấy đuổi anh đi, chắc chắn là có lý do..." Địch Thần nói liên miên cằn nhằn một đống, nói đến độ mình cũng chẳng tìm ra được manh mối gì, tức giận lại đạp Phương Sơ Dương một cước, "Chú nói câu gì đi, rắm cũng chẳng thả, cần chú có lợi ích gì!" "Cút!" Phương Sơ Dương vốn tính an ủi anh mấy câu, bỗng nhiên bị chọc giận, "Vậy anh cứ nín đi, nín chết anh." Địch Thần buồn bực hút hết điếu thước: "Đêm tối không chỉ cho tôi một đôi mắt mù, mà lại còn đưa một tên anh em lòng dạ hiểm độc đến, thật khổ." "..." Đội phó Phương nghĩ, chính mình sớm muộn gì cũng có ngày bị tên trứng thúi này làm tức chết. Buổi tối bị Địch Thần chọc tức, ban ngày đến trong đồn thì bị đám tín đồ tà giáo chọc tức. La Toàn Bồi được các đại ca nhiệt tình khoản đãi cả đêm trong phòng nhỏ, cuối cùng cũng đàng hoàng, rũ đầu nói ra không ít chuyện. Công dụng chủ yếu của hang ổ này chính là để các tín đồ tà giáo đến sám hối hiến tế. Đã làm sai chuyện gì, hoặc là người thân làm sai chuyện gì, cũng đều cần sám hối trước mặt thần linh; muốn thần minh làm chuyện gì cho mình thì cần hiến tế. Sám hối và hiến tế, thật ra hình thức cũng giống nhau. Có thể hiến dâng tiền tài, không có tiền thì có thể hiến dâng cái khác. "Cái khác là gì?" Phương Sơ Dương đập đập bàn, nhắc nhở hắn không nên nói qua loa như thế. "Nói đi, những người cầu khấn và tiểu đệ kia đã nói rõ ràng đêm qua, tốt nhất là ông nói thật đi. Nói sai thì chúng ta từ từ sửa." Tiểu Mã đứng bên uy hiếp hắn ta. "Nhà, xe, hoặc... phụ nữ." La Toàn Bồi rụt đầu một cái. Phương Sơ Dương hít sâu một hơi: "Cho nên, Vương Cánh Hàng, Chu Ngọc Phân, Viên Tiểu Ái đưa tiền cho các người để hiến tế?" "Chu Ngọc Phân đưa tiền, Vương Cánh Hàng và Viên Tiểu Ái thì tôi không biết, bọn họ đến gặp thẳng tinh chủ." La Toàn Bồi nhỏ giọng nói, cuống quít bổ sung, "Ba chuyện này chưa từng qua tay tôi, tôi chỉ biết chút thôi. Đồng chí cảnh sát à, tôi chỉ háo sắc, không làm chuyện gì thương thiên hại lý cả. Cô gái kia ngủ với tôi là cô tình tôi nguyện. Còn cô bé hôm qua thì do mẹ nó dắt nó đến, sao tôi biết nó không muốn được!" "Vậy một trăm ngàn kia là sao? Ông dám nói ông không gạt tiền người ta sao?" Tiểu Mã lại muốn đánh ông ta. "Đó là do bản thân bọn họ tự nguyện quyên thôi, không phải trong chùa cũng hay có khách hành hương đến quyên tiền sao? Là cậu ta kiên quyết muốn quyên cho tôi, tôi nào có cách gì." Họ La lại bày ra vẻ mặt vô lại. "Có hợp pháp hay không thì toà án sẽ nói cho ông biết. Căn cứ vào tình huống trước mắt, nếu như tội danh thành lập, ông lợi dụng tà giáo lừa gạt tài sản, cưỡng hiếp phụ nữ, xúi giục giết người. Xử một cái thì chẳng sao. Nếu như khi thẩm tra còn có các loại hành vi ép buộc phụ nữ, ấu nữ thì có thể xử bắn chết." Phương Sơ Dương chỉnh sửa tư liệu lại một chút, mặt không thay đổi nói cho ông ta biết. "Tôi không xúi giục giết người! Tôi chỉ phụ trách việc lấy tiền, trời đất chứng giám tôi không ép buộc ai cả!" La Toàn Bồi nghe xong lời này liền nóng nảy, "Chuyện giết người là do tinh chủ chỉ huy, tôi chưa từng nói chuyện với thiên phạt giả!" "Vậy tinh chủ là ai? Nếu như ông giúp chúng tôi tìm được tinh chủ thì coi như ông có một công, có thể giảm hình phạt." Phương Sơ Dương ra hiệu nói Tiểu Mã đưa giấy bút cho tên họ La. La Toàn Bồi nhìn bản khai trong tay, cầm bút lên, lại buông xuống: "Tôi không biết." "Ông là tâm phúc phụ trách lấy tiền mà không biết sao?" Tiểu Mã đập bàn. "Tôi thật không biết mà." La Toàn Bồi bày ra bộ dáng anh dũng hy sinh. "Vậy hôm nay đến đây tôi, đưa ông ta về phòng giam." Phương Sơ Dương đứng lên. "Ây ây, có thể đổi phòng giam khác cho tôi không?" Tên đó lập tức giãy giụa, kêu cha gọi mẹ không muốn trở về. "Xin lỗi, chỉ có phòng này là còn trống thôi." Tiểu Mã căn cứ vào nguyên tắc vì nhân dân phục vụ, thái độ ôn hòa nói cho hắn ta biết. "Ây, tôi nói tôi nói." La Toàn Bồi ngồi lại, chôn mặt trong tay rất lâu, "Không phải tôi không muốn nói, là do tôi không thể nói. Trên tôi có mẹ già hơn bảy mươi, dưới còn có con trai mười bảy tuổi, nếu tôi nói ra thì cả gia đình chúng tôi không ai sống nổi." Tầng cao cấp của tà giáo thật ra rất tỉnh táo, căn bản không hề tin giáo. Bọn họ có mục đích rõ ràng, biết cách kiếm tiền, biết cách kiếm sắc. Tên họ La không chịu khai ra tinh chủ cũng không phải xuất phát từ tín ngưỡng, mà là sợ bị thiên phạt giả trả thù. "Con trai ông cũng mười bảy tuổi mà ông còn dám xuống tay với cô bé mười sáu tuổi à? Ông có biết xấu hổ hay không!" Tiểu Mã đẩy ông ta một cái, bị Tiểu Trương kéo lại. "Sẽ không ai biết là ông nói." Phương Sơ Dương nói bên ngoài tắt camera đi. "Đội phó?" Người bên ngoài thắc mắc. "Tắt camera, cũng tắt ghi âm đi." Phương Sơ Dương nói chắc như đinh đóng cột, âm thanh dòng điện yếu ớt biến mất, toàn bộ gian phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, "Bây giờ ông có thể nói rồi nhỉ?" La Toàn Bồi khổ não cào tóc, im lặng cúi đầu, qua tròn nửa tiếng mới mở miệng: "Tôi chỉ có thể nói cho các người biết, người này, các người đã gặp qua." La Toàn Bồi thành thật khai báo nên không cần trở lại gian phòng tràn ngập tình thương mến thương của các đại ca nữa, một chăn một phòng. Trong đội hình cảnh lâm vào bàn bạc suy luận loại trừ phức tạp. Đầu tiên, chắc chắn người này không phải là năm tinh sử đã sa lưới. Những người khác cảnh sát đã gặp gồm có: Vương Cánh Hàng, Chu Ngọc Phân, Viên Tiểu Ái, cha mẹ của người chết Vương Cường, cha mẹ của người chết Lý Đình, bạn thân của Lý Đình - Hứa Kiều, Cao Vũ Sanh nhiệt tình cung cấp các loại đầu mối, Địch Thần không biết sao lại dính vào... Người liên quan có quá nhiều, không biết phải bắt đầu từ đâu. "Cao Vũ Sanh rất khả nghi, hình như cái gì cậu ta cũng biết." Trần Chiếu Huy dùng bộ não lớn bằng quả hạch đào cố gắng suy luận. "Thôi đi, tự mình dâng sào huyệt của mình ra à, là cậu có bệnh hay cậu ta có bệnh?" Phương Sơ Dương cuộn tài liệu đánh vào đầu cậu ta, "Có sẵn chứng cứ lại không biết tìm, trong đoạn ghi âm do người dân nhiệt tình cung cấp không phải có giọng nói của tinh chủ à?" "Đúng ha!" Tinh tuý trong não dồn lên đầu, mọi người nhanh chóng tìm ra đoạn ghi âm kia. [Thiên phạt do thần linh nắm trong tay, một khi đã mở ra thì không thể dừng lại được.] Giọng đàn ông trung niên, âm cuối hơi cao giọng, vừa lõi đời vừa cuồng ngạo. "Thái Vạn Đại!" Chính là người dượng tuổi cỡ trung niên của Vương Cánh Hàng, thôn trưởng tiền nhậm của Thái Trang, nhận năm trăm ngàn tiền mặt nói muốn đưa cho con trai làm lễ hỏi. "Lập tức đi bắt Thái Vạn Đại!" Chớp mắt là tới cuối tuần, là ngày họp báo ra mắt sản phẩm mới của Tiêu Điểm, được tổ chức ở tầng mười sáu của khách sạn Minh Đốn. Tầng mười sáu là hội trường đặc biệt của khách sạn Minh Đốn, từ bên trong kéo dài ra ngoài tầm hơn mười mét, ở giữa toà nhà có một đoạn nhô ra, là hồ bơi cực rộng ở giữa không trung. Bên cạnh hồ bơi còn có một khu vực không gian mở, có thể ngắm phong cảnh thành phố. Địch Thần mặc đồ vệ sĩ mà Cao tổng mới đưa, kiểm tra một vòng quanh hội trường, chân mày càng nhăn càng chặt. Cái hội trường này, phân nửa ở bên trong toà nhà, phân nửa ở ngoài. Đoạn nhô ra kia không có vòng bảo vệ, khu phía dưới hồ bơi và chỗ không gian mở có một cái bệ nhỏ không được hai mét. "Sao cậu lại chọn chỗ này? Đã nói là không được đứng ở chỗ cao mà!" Địch Thần kéo Cao Vũ Sanh ngày hôm nay ăn mặc cực kỳ anh tuấn qua một bên, nhỏ giọng trách hắn. "Cái này đã đặt từ tháng trước rồi." Vẻ mặt Cao Vũ Sanh vô tội nói, "Yên tâm đi, tôi nói rồi, bọn họ sẽ không ra tay vào ban ngày." "Cậu là giáo chủ à? Bọn họ nghe lời cậu sao?" Bây giờ vệ sĩ rất tức giận với khách hàng không nghe lời này. Địch Thần không để ý đến hắn nữa, gọi quản lý của khách sạn đến yêu cầu bố trí vòng bảo vệ ở hồ bơi. Quản lý biểu thị vấn đề an toàn không có vấn đề gì, cho dù khách đến có không cẩn thận té xuống thì cũng rơi xuống chỗ bệ. "Nếu không phải té xuống mà là bị người khác đẩy xuống hay ném xuống thì sao?" Địch Thần chỉ vào cái đài nho nhỏ kia. "Anh khách này thật biết nói đùa, đó không phải là giết người sao?" Quản lý khách sạn không thể hiểu được lo lắng của Địch Thần. "Không sai, bây giờ tôi cũng rất muốn giết người!" /Hết chương 28/