Ánh mắt Hạ Dịch Nặc sáng rực, khách quan so sánh, ánh sáng chói lọi trong sân cầu cũng mất đi màu sắc. Lương Giác Quân mỉm cười tươi sáng: "Ta cũng vậy." Nếu như nói tình yêu là một viên đạn hạnh phúc, xin ngươi hãy nhắm ngay lồng ngực của ta, để ta vì ngươi mà nhận lấy hàng nghìn lỗ thủng. "Được...Vừa khéo a! Ha ha ha!" Hạ Dịch Nặc mỉm cười rạng rỡ. Lương Giác Quân dịu dàng mỉm cười: "Còn muốn tiếp tục chơi đánh cầu không? Hay là trở về?" "Trở về!" Chém đinh chặt sắt. Người chơi cầu ở ngay phần sân bên cạnh, đánh ra một đường cầu thật đặc sắc, một tràng tiếng hoan hô. Hạ Dịch Nặc cảm thấy giờ phút này những tiếng vút cầu trong sân cầu giống nhưng là tiếng pháo hoa nổ nho nhỏ vậy, mà tiếng hoan hô của người xem chính là khắc hoạ tâm tình của bản thân mình. Hôm nay là một ngày tốt lành tất cả những suy nghĩ đều có thể hoàn thành được, khu giải phóng là bầu trời xanh thẳm, một con sông rộng lớn gợn sóng lăn tăn, gió thổi mang theo mùi hoa lúa hai bên bờ sông. Hai người bất động thanh sắc dọn dẹp những vật dụng linh tinh, đi ra khỏi sân cần. Hạ Dịch Nặc vẫn luôn tươi cười, nét đỏ ửng trên mặt còn chưa hoàn toàn tiêu mất, cũng không biết là bởi vì vận động hay là vì kích động. Lương Giác Quân đón làn gió đêm mát mẻ, trước sau như một là bộ dáng ấm áp trầm tĩnh. Trên đường đi, hai người cũng không nói gì thêm. Đi đến ngã rẽ của hai phòng ở lầu hai khu nhà dành cho nhân viên, Lương Giác Quân không nói gì, đi thẳng tới nhà. Hạ Dịch Nặc cười thầm, yên lặng theo sau. Tiến vào thang máy, Hạ Dịch Nặc bấm tầng lầu của Lương trạch, cười hỏi: "Không biết lần này, Trình Giảo Kim có thể lại đột nhiên xuất hiện hay không." "Trình Giảo Kim?" "Chính là May ở bên cạnh nhà ngươi, mỗi lần chúng ta một mình cùng một chỗ nàng liền nửa đường xuất hiện, như vậy không phải là Trình Giảo Kim sao?" Lương Giác Quân lắc đầu, lại cười đến sáng lạn. Mở khóa cửa. Hạ Dịch Nặc tự giác đổi giày, ngồi xuống ghế sofa trong phòng tiếp khách. Lương Giác Quân rót hai ly nước, ngồi xuống bên cạnh Hạ Dịch Nặc: "Có chuyện gì muốn nói, muốn hỏi, có thể bắt đầu đi." "Được rồi, ta liền bắt đầu," Hai cánh tay Hạ Dịch Nặc đan vào nhau, "Ta là một người đối với tình cảm rất chân thành, rất thận trọng, thậm chí có chút lo được lo mất. Đã lớn như vậy, lần đầu tiên ta thích một người. Ta thích ngươi, nếu như ngươi nói ngươi cũng vậy, vậy, chúng ta cùng một chỗ đi." Ánh mắt nóng bỏng lại thêm chân thành, giống như bản tính của Hạ Dịch Nặc. Lương Giác Quân không nói gì, trên gương mặt trắng nõn của Hạ Dịch Nặc lộ ra nét ngượng ngùng đỏ ửng: "Ta có một chút khẩn trương, nói sai chuyện gì hy vọng ngươi bỏ qua cho. Có lẽ bây giờ ta cũng không thể cho ngươi được sự đảm bảo gì, ta cũng không xác định ngươi đối với ta là loại cảm giác gì, lo lắng ngươi sẽ ghét bỏ tuổi tác của ta nhỏ hơn ngươi, cảm thấy ta không thành thục, không phải là người có thể phó thác. Nhưng mà ta không thể tưởng tượng được, hiện tại và tương lai, người đứng ở bên cạnh ngươi không phải là ta." Lương Giác Quân có chút thở dài một hơi: "Được, vậy tiếp theo đây xin ngươi hãy lắng nghe cho kỹ. Ngươi thích mặc quần áo thể thao màu sáng, cho tới bây giờ chỉ đeo một bên bông tai, ấn thang máy luôn dùng đốt ngón tay thứ hai của ngón trỏ bên phải*, lúc khẩn trương sẽ đem hai cánh tay đan vào nhau; ngươi thích những thứ làm từ sữa, bữa sáng luôn chỉ ăn một chút liền không ăn nổi nữa, như vậy không tốt; ngươi thích ở trong nhà không thích đi ra ngoài, lúc không có chuyện gì làm chẳng qua là đọc sách ngẩn người nói chuyện phiếm với LoVo, lúc thành thục thì giống như một triết nhân, lúc ngây thơ thì còn không bằng Tiểu Ngôn; ngươi yêu thương thân nhân và bằng hữu của ngươi, đối xử chân thành với người bên cạnh, cho nên người bên cạnh ngươi cũng đều thích ngươi; ngươi thích lâu dài cùng thủy chung, sợ hãi mất đi cùng chia lìa, cho nên ngay cả nuôi thú cưng cũng chọn con rùa đen có thể làm bạn thật lâu; không biết vì cái gì, ngươi rất dễ dàng bị thương, lại không thích vận động, luôn làm cho người ta lo lắng; ngươi được phần lớn mọi người cho là một học sinh ba tốt, cũng không làm cho cha mẹ trưởng bối bằng hữu lo lắng, nhưng mà trong thâm tâm ngươi là một người không có cảm giác an toàn. (*Tức là bạn này cong ngón tay lại để ấn thang máy nha) Ta muốn nói với ngươi, ta chính là yêu thích ngươi như vậy, toàn bộ những thứ thuộc về ngươi. Ta thích ngươi thông minh hiếu thuận, thích ngươi chăm chú nghiêm túc, thích lúm đồng tiền bên má phải khi ngươi mỉm cười, thích bộ dáng thỉnh thoảng xấu xa của ngươi, thích bộ dáng ngươi chơi đàn, thích sự cố chấp rõ ràng là rất quan tâm, lại giả vờ như không quan tâm của ngươi, thậm chí, thích sự thổ lộ không theo lẽ thường của ngươi. Ngươi không cần lại lo lắng và hoài nghi, bởi vì hiện tại cùng tương lai, ta vẫn sẽ luôn đứng ở bên cạnh ngươi." Nghe xong những lời tỏ tình chân thành của Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc dùng hai tay che mặt, có chút xấu hổ để nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Giác Quân, sau nửa ngày mới nói: "Ah, thật sự, thật là thẳng thắng." Lương Giác Quân bất đắc dĩ mỉm cười: "Có người nói cho ta biết, với một người muộn tao kiệm lời như ngươi, liền phải thẳng thắng thô bạo một chút." Hạ Dịch Nặc buông tay xuống: "Mạch Mạch? Nàng đã nói gì với ngươi?" Lương Giác Quân nhớ lại mấy lần giao phong cùng Mạch Thế Ninh, cười nói: "Ngoại trừ quanh co nghe ngóng tính hướng của ta, phân tích ưu điểm của ngươi, cũng không nói thêm gì nữa. Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ngươi có một người bằng hữu tốt luôn lo lắng cho hạnh phúc của ngươi." Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười, trong lòng bởi vì những lời nói của Lương Giác Quân trở nên mềm mại ấm áp. Lương Giác Quân nghiêm túc: "Kỳ thật những lời ngươi muốn nói trước đây thật lâu ta liền đã đoán được, chẳng qua là ngươi còn trẻ, rất nhiều thứ còn chưa định tính, ta không biết ngươi chuẩn bị ứng phó ra sao với khả năng có thể sẽ phải đối mặt với những áp lực và chỉ trích trong tương lai, ta không thể tùy tiện kéo ngươi xuống nước." Hạ Dịch Nặc vội vàng nói: "Sao có thể nói là kéo ta xuống nước, ta không sợ chuyện phải đối mặt với áp lực, có lẽ còn là những ánh mắt khác thường, ta có thể dự đoán cùng tiếp nhận. Còn có, trước đây thật lâu liền đã đoán được, là bao lâu trước kia?" Lương Giác Quân mỉm cười: "Hôm nay ngươi dám nói như vậy, không phải cũng đã đoán được ta sẽ có phản ứng như thế nào sao?" Hạ Tiểu Bảo híp mắt gật gật đầu. Khi yêu thích một người ánh mắt sẽ không có cách nào che giấu được, nhưng mà, trước khi phần tình yêu này được xác nhận, phóng thích và chấp nhận, ngươi nên làm như thế nào để che giấu nồng tình mật ý tản từ ánh mắt kia, cho tới nay, trong lòng cả hai người đều biết rõ. Lương Giác Quân dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Còn có một chuyện ngươi nên biết. Trước kia ta có thích một người, thích rất nhiều năm, nàng là hàng xóm của ta, khi còn nhỏ rất chiếu cố ta, nhưng mà nàng không thích nữ nhân, cho nên...!Ngươi không để ý đi?" Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Ân? Cho nên ngay từ đầu ngươi chính là yêu thích nữ nhân sao?" Lương Giác Quân nhún nhún vai: "Có thể nói là như vậy. Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." Hạ Dịch Nặc tỏ thái độ: "Không để ý! Nói rõ ràng là được rồi nha." Lương Giác Quân cười đến phúc hắc: "Đúng vậy a, có một số việc vẫn là phải nói rõ ràng." Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Ân?" Lương Giác Quân tiến sát vào Hạ Tiểu Bảo: "Ví dụ như từ khi nào thì bắt đầu yêu thích ta?" Thân thể Hạ Dịch Nặc ngửa ra phía sau, lúng túng nói: "Có một số việc, không cần phải nói rõ ràng như vậy..." Lương Giác Quân tiếp tục tiến sát đến: "Không cần ngượng ngùng nha." Hạ Dịch Nặc đứng lên, bước ra một bước: "A...Cái kia, chúng ta làm sao bây giờ?" Lương Giác Quân cười to: "Ngươi cảm thấy thế nào?" Hạ Dịch Nặc quang minh lẫm liệt nói không biết ngượng: "Là như vậy, trong vấn đề yêu đương này, ta không có kinh nghiệm." Lương Giác Quân buông tay: "Ta cũng không có. Ngươi rất lo lắng vội vàng sao?" Hạ Dịch Nặc lắc đầu: "Không nóng vội." Lương Giác Quân từ trên ghế sofa đứng lên, giãn ra gân cốt một chút: "Ân, không nóng vội vậy thì chầm chậm đến là được rồi." Hạ Dịch Nặc: "Ân." Lương Giác Quân: "Buổi tối vận động hơi nhiều, sớm về nhà tắm rửa ngủ một giấc, đừng lại để bị cảm." Hạ Dịch Nặc lầm bầm một tiếng: "Lượng tin tức nhận được cũng hơi nhiều." Lương Giác Quân mỉm cười: "Đúng vậy a, phải hảo hảo tiêu hóa một chút." Hạ Dịch Nặc có chút ngại ngùng: "Ta muốn nói là, ân, con người của ta không quá biết cách nói chuyện, những lời hôm nay cũng có thể là từ ngữ không diễn đạt được ý nghĩa, ha ha ha. Cái kia, lúc trước không phải ta có đưa cho ngươi một quyển sách sao, bên trong có một bức thư, chờ ta đi rồi ngươi có thể lấy ra xem một chút." Lương Giác Quân: "Thư?" Hạ Dịch Nặc cười đến quỷ dị: "Đúng vậy, một bức thư, vốn muốn ngươi nhìn thấy sớm một chút. Những lời ta không thể nói ra đều viết ở trong thư. Chờ đến khi ta đi rồi hãy xem a, khụ, ta đi đây a! Tạm biệt!" Hạ Tiểu Bảo chạy tới trước cửa đổi giày, cầm lấy túi cầu, vẫy tay tạm biệt, trốn ra khỏi Lương trạch. Lương Giác Quân đi đến phòng sách tìm cuốn sách Cách trồng hoa trong phòng được đưa đến một cách bất ngờ cùng với hai chậu hoa kia. Mở ra xem, ở mặt sau của bìa sách có một cái túi màu vàng, nó vốn chính là nơi để thẻ mượn sách, bên trong lại để một tờ giấy viết thư. Rút bức thư mở ra xem, thư viết tay, nét chữ thanh tú: [Đột nhiên muốn viết một bức thư cho ngươi, tuy rằng ta không xác định lúc nào ta sẽ giao nó cho ngươi. Trước kia ta vẫn luôn hoài nghi bản thân có dũng khí cùng năng lực để yêu đương hay không. Tựa hồ mỗi người, đều đang tìm tìm kiếm kiếm một chân ái thuộc về mình, mà ta chưa từng tranh thủ tìm kiếm, thậm chí chưa từng gặp phải. Ta đã từng nghĩ, dựa vào một trái tim tràn đầy cô độc, một người cũng có thể sống rất tốt. Chỉ là bởi vì ngươi, loại tràn đầy cô độc này đã muốn tràn ra ngoài, muốn lan ra, khát vọng có người đáp lại nó, giữ lấy nó, thấu hiểu nó. Tình yêu không thể khống chế được, khi nó buông xuống không có cách nào khống chế được, khi ở một mình không có cách nào khống chế được, chỉ có ánh mắt đáp lại của đối phương, ta mới phát hiện bản thân khát vọng được đặt vào một vị trí thích hợp, được cẩn thận lưu giữ đến như vậy. Gặp ngươi, vào mùa hạ tràn đầy tiếng ve ở C thành. Ngươi mài mòn sự lúng túng và kiêu ngạo của ta, thế giới bỗng nhiên trở nên trong trẻo tươi sáng. Từ trong ánh mắt của ngươi, ta nhìn thấy được những vì sao cùng biển rộng. Gặp ngươi, ta mới biết được, nhiều chuyển biến như vậy, mỗi một bước đi hỗn loạn, đều có ẩn giấu phương hướng chỉ đường. Ta đang chờ đợi, trở thành người có cùng nhịp điệu suy nghĩ với ngươi, người có cùng tần số tương tư với ngươi, sau đó có thể đứng ở một trạm xuất phát, nắm lấy bàn tay ngươi. Gặp ngươi, ta bắt đầu thấp thỏm không yên mà chờ mong, tước dược* chờ đợi tương lai, bắt đầu tin tưởng những lời trong thơ ca: Ngươi mỉm cười nhìn ta, không nói câu nào, mà ta biết, vì điều này, ta đã chờ rất lâu rồi. (*Để mô tả trạng thái hạnh phúc hân hoan nhảy lên như một chú chim sẻ.) Ngươi nói rằng không tin sinh thời có thể nhìn thấy tận thế, ta cũng không tin. Chân trời góc biển cùng sông cạn đá mòn vốn chính là nói cho người nghe, năm tháng cuối cùng rồi sẽ khiến chúng ta già đi, thời gian cuối cùng rồi cũng sẽ chia rẽ chúng ta. Dù vậy, trước khi thời khắc kia tiến đến, ánh mắt ta nhìn về phía ngươi, lựa chọn tình yêu cùng kiên cường; trước khi thời khắc kia tiến đến, chúng ta cùng một chỗ, cùng bước vào một mùa thứ năm, có được không?] Không có danh xưng, ký tên là một chữ, Nặc. Ngày 21 tháng 12 năm 2012. Hoa bất tận, tháng vô cùng. Đôi tim đồng điệu. Lúc này nguyện làm, ngàn tơ dương liễu, cùng đón gió xuân.* (*Một bài thơ của nhà thơ Trương Tiến)     --------- Đây là bức thư mà Hạ Dịch Nặc đã viết vào ngày 21/12/2012 có nhắc đến ở chương 21.