Thật trùng hợp, vừa bước vào nhà hàng, Hạ Dịch Nặc liền nhìn thấy Lương Giác Quân ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Trương Quý Khang đã sớm gọi điện thoại đặt chỗ, ba người đi qua hành lang nhà hàng, Hạ Dịch Nặc chỉ thấy nam nhân ngồi ở bên cạnh Lương Giác Quân, khuôn mặt trắng nõn, dáng người cao ngất, ánh mắt trong trẻo, dáng tươi cười thân thiết. Người này tên là Trình Đồ, là bạn học thời đại học của Lương Giác Quân. Khi mới quen, Trình Đồ đối với Lương Giác Quân chính là nhất kiến chung tình, bất kể là đã theo đuổi rất nhiều năm, bị từ chối không biết bao nhiêu lần đều cố gắng kiên trì. Lương Giác Quân cũng hết cách rồi, thậm chí nhờ đến một vị sư huynh trong phòng thí nghiệm giả làm bạn trai của mình, kết quả là vẫn bị vạch trần. Cuối cùng Lương Giác Quân đành phải thẳng thắng nói thật với Trình Đồ: "Ta sẽ không cùng một chỗ với ngươi, sẽ không cùng một chỗ với bất lỳ nam nhân nào khác, bởi vì ta thích nữ nhân, và người đó ngươi cũng từng gặp, Tracy, bất quá nàng không có gì với ta. Lần này thật sự không có lừa ngươi, cũng hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật này." Một vài lời thẳng thắng khiến cho Trình Đồ sửng sốt mất mấy phút. Cuối cùng nghiêm túc nói: "Được rồi, ta tôn trọng quyết định của ngươi, sau này sẽ không dây dưa với ngươi nữa. Nhưng mà nếu như có một ngày ngươi muốn kết hôn, hoặc là muốn tìm một người bạn trai, có thể nghĩ đến ta một chút được không?" Lương Giác Quân đã đáp ứng, từ đó hai người trở thành bạn tốt. Chuyên ngành của Trình Đồ là thương mại quốc tế, khó tránh khỏi phải bay tới bay lui, lần này đi công tác, tuy rằng không phải quá thuận đường, vẫn là rẽ qua C thành thăm Lương Giác Quân một chút. "Sống ở đây thế nào?" "Rất tốt, rất đơn thuần, hoàn cảnh ở C thành rất tốt, hữu sơn hữu thủy, thức ăn cũng rất hợp khẩu vị." Lương Giác Quân trả lời. "Chỉ sợ ngươi đã đi lâu như vậy, cũng không có thân nhân bằng hữu ở đây." "Vẫn là có làm quen với một ít bằng hữu mới. Có lần ở trên đường thậm chí còn gặp được một bạn học thời tiểu học, nhìn một lần liền nhận ra ta, ngươi nói có trùng hợp hay không. Đảo mắt cũng sắp hai mươi năm rồi." "Trái đất nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì thật đúng là nhỏ. Như vậy đại khái được gọi là, nhân sinh không có chỗ nào là không thể gặp lại." Trình Đồ nâng ly rượu lên kính về phía Lương Giác Quân, Lương Giác Quân lấy trà thay rượu, hai người nhìn nhau cười cười. "Nghe nói Tracy đã đính hôn?" Trình Đồ vẫn là nhịn không được mà hỏi ra. "Đúng vậy." "Vậy ngươi làm sao đây?" Lương Giác Quân cười hỏi: "Ta có thể làm sao chứ? Yên tâm đi, ta cũng đã sớm buông xuống rồi." Không phải là của mình, buông tay mới là giải thoát. Trình Đồ nghe nói vậy, hé miệng mỉm cười đến ấm áp: "Vậy là tốt rồi." "Lần này phải ở lại C thành mấy ngày? Ngày mai đưa ngươi đi dạo đi? Nói thế nào ta cũng coi như là một nửa địa chủ, nên tận tình thực hiện nhiệm vụ của địa chủ." "Thôi, hôm nay vẫn là tranh thủ thời gian tới đây, chiều mai phải lên máy bay trở về rồi." "Được rồi. Lễ Giáng Sinh ta sẽ phải trở về San Francisco." Lương Giác Quân tùy ý nhấc tách trà lên, nhưng cũng không có uống. "Chỉ có thể làm như vậy thôi sao," Trình Đồ nhìn nhìn Lương Giác Quân, "Ngươi biết, ta vẫn luôn ở đây." Lương Giác Quân ngẩng đầu nhìn gương mặt Trình Đồ, nghiêm túc nói: "Ta biết, ngươi cũng biết, ta không muốn làm chậm trễ ngươi." Trình Đồ cười nói: "Ah, đừng nghĩ rằng ta chỉ đang chờ ngươi a, ta chỉ là đang chờ đến đúng người mà thôi." "Kỳ thật ta cũng vậy, không đợi Tracy, chỉ là chờ đến đúng người mà thôi." Nói xong hai người lại nhìn nhau bật cười, lần nữa nâng ly chạm nhẹ một cái. Có vài lời nói, không nói ra cũng sẽ biết rõ tâm ý, loại cảm giác này rất tốt. Bên kia, Mạch Thế Ninh rất hào hứng, gọi cả bàn thức ăn. Trương Quý Khang cũng là rất vui vẻ. Mạch Thế Ninh nhiệt huyết sôi trào nói rất nhiều những kiến thức lý thú học hỏi được từ bên ngoài, nhiều lần nâng ly, cuối cùng mới nói: "Lần này trở về, ta sẽ không đi nữa." "Thật sao?" Trương Quý Khang buộc miệng thốt ra, "Cái kia, ta là nói, đã quyết định sao?" Hạ Dịch Nặc cũng có chút hưng phấn chờ đợi đáp án của Mạch Thế Ninh. "Quyết định rồi. Chơi đủ rồi, nên kiềm chế lại thôi." Mạch Thế Ninh ngừng vuốt vuốt ly rượu trong tay nghiêm túc nói. Trương Quý Khang cúi đầu, lúc hắn cúi đầu Hạ Dịch Nặc liền nhìn thấy đôi mắt của hắn đã ửng đỏ. Ba người yên lặng vài giây, Mạch Thế Ninh tiếp tục nói: "Trước kia muốn đi ra ngoài, bây giờ xem đủ rồi chơi đủ rồi, ai không nói quê hương của chúng ta là tốt nhất, huống chi người ở quê hương còn mộc mạc nhiệt tình như vậy, đúng không, lão gia tử nhà ta không phải vẫn luôn muốn ta trở về học cách nghe lời đấy sao. Ta từ chức rồi, định nghỉ ngơi một chút, sau đó mới quyết định." Hạ Dịch Nặc vỗ nhè nhẹ lên tay Mạch Thế Ninh, cũng không lên tiếng nói lời nào. Lúc Trương Quý Khang lại ngẩng đầu lên, đã khôi phục lại thái độ bình thường, mở miệng nói: "Mạch Mạch, ngươi cũng biết, mặc kệ ngươi quyết định làm gì, ta và Tiểu Bảo đều vĩnh viễn ủng hộ ngươi." Ba ly rượu khẽ chạm nhau, có những tình cảm, là không cần hỏi, không cần đáp, chỉ cần thấu hiểu và ủng hộ. Cơm nước đầy đủ, thấy Hạ Dịch Nặc có chút lười biếng, Mạch Thế Ninh hỏi: "Tiểu Bảo, có phải đã uống quá nhiều rồi hay không?" "Không sao, có chút quá no thôi." Chỉ là nghĩ đến Lương Giác Quân ở bên ngoài ăn cơm cùng với người khác, không biết đối phương là ai. Vừa rồi có phải là nên tiến đến chào hỏi hay không, nhưng mà như vậy thì như thế nào đây, này hình như là việc riêng của người ta. "Đến, bắt đầu đến tiết mục say rượu nói lời thật lòng, nói cho tỷ tỷ nghe một chút, khoảng thời gian ta không có ở đây, có gặp được chuyện gì hay không!" Trương Quý Khang nghe nói liền cười to: "Nàng nha, nữ thần của Viện y học, đáng tiếc là đang tu luyện, không gần nam sắc." Bỏ đá xuống giếng điển hình. "Nói chuyện muốn ăn đòn a." Vung nắm đấm đến trước mặt Trương Quý Khang. "Ha ha ha!" Bên này "Thế vô Ninh" cũng nhìn có chút hả hê. "Vẫn là suy nghĩ xem đợi chút nữa về nhà lão gia tử nhà ngươi sẽ tiếp đón ngươi thế nào đi!" "Ohthôi rồi!", MạchThế Ninh khoa trương mà đưathẳng tay lên trời, làm thành bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, "Chúa ơi, cứu ta!"