Tất cả mọi điều về bọn họ điều rất thất thường...Những công việc chính của bọn họ là tiệc tùng, đánh lộn, và giao hoan. Trích từ Fairy and Folk Tales of the Irish Peasantry của William Butler Yeats (1888) Sau khi xe taxi thả cô xuống khu đường ray, Aislinn bước đến bên ngoài cánh cửa nhà Seth. Một vài con tinh đứng gần, quan sát cô, nói chuyện với nhau. Chúng không bao giờ ở lâu được gần những toa tàu cũ và những đường ray dài ngút mắt, nhưng những con tinh khác sẽ đến và thay thế. Kể từ lần đầu tiên Keenan nói chuyện với cô ở tiệm Comix, có vẻ như những con tinh tụ tập ở khắp mọi nơi cô đến. "Cô ta dành quá nhiều chú ý cho anh chàng người thường đó", một con tinh gầy nghêu với đôi chân giống loài chim càu nhàu. "Vua Mùa Hè sẽ không chịu như thế đâu". "Thời đại khác rồi", một nữ tinh nói. Giống như những nữ tinh khác, cô ta có những dây hoa leo bò khắp làn da, nhưng khác với họ, cô ta mặc bộ vest nghiêm chỉnh màu đá xám đen thay vì những bộ váy điệu đà mà các nữ tinh khác có vẻ yêu thích. Những dây đeo bắt đầu quanh cổ cô ta và bò qua mái tóc dài đến mắt cá chân, khiến cô ta trông có vẻ vừa hoang dã vừa tinh vi. "Ngày náo cô ta cũng đến nhà anh ta". Con tinh gầy như loài chim bay vòng quanh nữ tinh giống kiểu của một dã thú. "Cô ta làm gì trong đó?" "Tôi thì biết tôi sẽ làm gì", cô ta nói. Với một nụ cười ranh mãng, cô ta với ra chụp lấy mặt nam tinh kia bằng cả hai tay. "Cũng có thể như trong trường hợp cô ta về với Keenan vĩnh viễn". Vĩnh viễn? Aislinn quay lưng để chúng không thấy mặt cô. Cô đi ngược lại, qua đám cỏ nát, đủ gần để nghe tiếng những con tinh, nhưng không gần đến mức khiến chúng nghi ngờ. Với Keenan vĩnh viễn? Nữ tinh kéo nam tinh giống-loài-chim xuống phía cô ta, cho đến khi họ chạm mũi vào nhau, và nói thêm:"Dù sao, cô ta đang làm gì cũng chẳng quan trọng. Cô ta đã thay đổi rồi", - cô ta liếm từ chóp mũi đến mắt nam tinh kia – "Trở thành một nhân vật trong vương triều của chúng ta. Hãy được cô gái đó còn được vui vẻ với chàng trai người thường của cô ta khi cô ta còn có thể. Sớm thôi, sẽ chẳng còn quan trọng gì nữa đâu". Seth đâu rồi không biết? Aislinn rút điện thoại ra lần thứ tư và ấn phím 2 để gọi nhanh tới số của Seth. Chuông reo lên ngay sau cô. Bấm mạnh vào nút kết thúc, cô quay lại, "Bớt căng thẳng nào, Ash". Anh tiến về phía cô – tay cầm chiếc điện thoại đã im lặng, đi qua mà chẳng biết gì đến những con tinh. "Anh ở đâu vậy? Em đã lo rằng có chuyện gì đó..." "...rằng anh đã quên mất", cô kết thúc một cách yếu ớt. Mình biết rõ mà. "Quên mất em?" Anh vòng một cánh tay quanh eo cô và ấn cô về phía trước. Anh mở cửa, ra hiệu cho cô vào. "Anh sẽ không bao giờ quên mất em". Nam tinh giống-loài-chim bay tới, ngửi Seth và nhăn mũi. "Lần sau anh nhớ trả lời điện thoại nhé, được không?". Aislinn đẩy vào ngực Seth "Anh đã ở đâu vậy?" Anh gật đầu, theo cô vào trong, đóng cánh cửa thép lại ngay trước mặt nam tinh. "Anh đã nói chuyện với Donia". "Cái gì?" Aislinn cảm thấy như cổ họng mình bị bít lại. "Không thân thiện gì ghê gớm. Nhưng xinh hơn là anh nghĩ". Seth mỉm cười, thản nhiên như thể không phải anh vừa nói với cô rằng anh vừa nói chuyện với một trong số Bọn Họ. "Không xinh đến mức để anh phải nói với cô ấy là hãy cẩn thận. Nhưng cô ấy cũng xinh gần bằng em". "Anh đã làm gì?" Aislinn đẩy Seth – nhẹ thôi, nhưng anh vẫn nhăn mặt. "Nói chuyện với cô ấy". Anh đặt một tay lên ngực, vào chỗ cô vừa chạm vào khi đẩy anh. Anh kéo lớp áo ở đó ra nhìn xuống. Với vẻ mặt bối rối, anh nói, "Đau như chích thế". "Cô ấy có thể tỏ ra tử tế, nhưng cô ấy vẫn là một trong số bọn họ. Anh không thể tin bọn họ được". Aislinn quay đi, nhìn chằm chằm vào những con tinh đang lảng vảng bên ngoài. Một con tinh – nữ tinh mặc bộ đồ vest – đang phân loại một nắm lá, gấp lại như trò origami. Seth bước đến sát sau cô và gối cằm lên đầu cô. "Ngoài kia có bao nhiêu con tinh?" "Quá nhiều". Cô quay lại để đối diện với anh, ngực áp vào nhau, quá gần để có thể nhìn thẳng vào anh. "Anh không thể làm những việc như thế. Anh không thể mạo hiểm..." "Thư giãn nào". Anh cầm một lọn tóc dài của cô trong tay, để nó tuột chầm chậm qua những ngón tay anh. "Anh không phải thằng ngốc đâu, Ash ạ. Anh không hề nói, này con tinh xấu xa, tránh ra. Anh chỉ cảm ơn cô ấy vì đã giúp em hôm trước, và bảo rằng sẽ thật khủng khiếp nếu có chuyện gì xảy ra cho em. Thế thôi." Anh lùi lại để có thể nhìn xuống khuôn mặt cô đang ngẩng lên. Bên dưới ánh mắt anh có những quầng thâm. "Tin anh đi, nhé? Anh sẽ không làm gì có thể khiến em gặp nhiều nguy hiểm hơn đâu". "Em xin lỗi". Cảm thấy tội lỗi vì mình đã la mắng và nghi ngờ, vì những quầng tối dưới mắt anh, cô cầm tay anh và siết chặt. "Anh ngồi đi. Em sẽ pha trà." "Việc nghiên cứu để có thể nhìn thấy những con tinh và tự vệ trước bọn chúng đã có vài tiến triển. Không nhiều lắm nhưng cũng có một số". Anh ngồi vào chiếc ghế ưa thích và rút ra một thếp giấy. Khi cô không đáp, anh đặt tập giấy lên lòng và hỏi, "Hay em muốn kể cho anh nghe trước về đều gì đã khiến em hoảng hốt?" Cô lắc đầu, "Không. Ít nhất là không phải bây giờ". Tất cả những cuộc nói chuyện về giới tinh, nghiên cứu về bọn họ, né tránh bọn họ. Như thế có công bằng với anh không? "Em nghĩ chúng ta có thể nói chuyện về việc gì đó khác đã. Em không biết..." Anh dụi mắt. "Thôi được. Em có muốn kể chuyện ở trường cho anh nghe không?" "Umm. Tất nhiên không phải là chuyện ở trường nếu chúng ta đang cố tránh nói về những con tinh". Cô đổ đầy nước vào ấm trà và mở hộp trà hoa cúc trên bệ. Cô hỏi, trong khi giơ nó trên tay, "Cái này uống có gì ghê lắm không?" "Anh không nghĩ thế, nhưng có mật ong ở dưới đáy chạn nếu em muốn cho thêm". Anh duỗi người, để hở bụng khi áo bị dướn lên, ở rốn anh lấp lánh một chiếc khoen màu đen. "Chúng ta có thể nói về bọn họ sau, khi cuộc sống trở lại bình thường. Anh đang nghĩ là chúng ta nên cùng đi ăn tối khi chuyện này qua hết". Cô từng nhìn thấy anh ở trần, chỉ mặc quần soóc. Họ là bạn cũng lâu rồi. Anh ấy nói gì? Ăn tối? Ăn tối với Seth. Cô đứng trong bếp, nhìn anh nghịch chiếc khoen môi. Anh không cắn vào nó, nhưng cứ mút nó trong miệng. Anh thường làm thế mỗi khi tập trung. Như thế chẳng có gì hấp dẫn. Anh ấy không hấp dẫn. Nhưng thật ra thì có, và cô đang nhìn chăm chăm vào anh như một kẻ ngốc nghếch. "Wow", cô thì thầm. Cô nhìn đi chỗ khác, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Bọn mình là bạn. Bạn bè cũng đi ăn tối với nhau. Chẳng nhất thiết phải có ý nghĩa gì cả. Cô mở chạn. Chai mật ong đứng bên cạnh một loạt gia vị và các loại dầu lạ lùng. "Ăn tối, được. Carla muốn tới tiệm ăn mới ở phố Vine. Anh cũng có thể..." "Wow, hả?" Giọng anh trầm và khàn. Chiếc ghế kêu cọt kẹt khi anh đứng dậy. Tiếng bước chân của anh nghe to lạ lùng khi anh dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Rồi anh đứng bên cô. "Anh nghe từ Wow được đấy". Cô quay đi, vội vàng, bóp chai mật ong khiến mật phun trên bệ. "Em không có ý gì đâu. Gần đây bỡn cợt nhau nhiều quá, và cuộc điện thoại hôm đó, và....Em biết anh có thể có hàng chục cô gái đang đợi mình. Em chỉ mệt mỏi và..." "Nào". Anh đặt tay lên vai cô, cố gắng quay người cô về phía anh. "Chẳng có ai khác cả. Chỉ có em thôi. Không có ai trong suốt bảy tháng vừa rồi". Anh kéo nhẹ vai cô. "Không có ai ngoài em trong cuộc sống của anh". Cô quay lại, và họ đứng yên đó. Cô nhìn chăm chăm vào áo anh; bị thiếu một cái khuy. Cô nắm chặt chai mật ong cho đến khi anh nhấc nó ra khỏi tay cô và đặt nó xuống. Và rồi anh hôn cô. Cô vươn người, kiễng trên đầu ngón chân, nghiêng đầu, cố sát gần anh hơn. Seth vòng tay quanh eo cô và hôn cô như thể cô là khí trời, còn anh thì đang nghẹt thở. Và cô quên đi tất cả mọi thứ: chẳng có những con tinh, chẳng có Khả Năng Nhìn Thấy, chẳng có gì – chỉ có hai người mà thôi. Anh nhấc cô ngồi lên bệ bếp mà cô từng ngồi và nói chuyện với anh vô số lần. Nhưng lần này, tay cô lùa vào tóc anh, quấn ngón tay vào trong đó, kéo anh lại gần hơn. Đó là nụ hôn hoàn hảo nhất mà cô từng biết cho đến khi cô nhận ra, Seth. Đây là Seth. Cô đẩy anh ra. "Thật đáng để chờ đợi", Seth thì thầm, tay vẫn ôm vòng cô. Hai chân cô kề vào hai bên người anh; bắt chéo hai mắt cá chân ở đằng sau anh. Cô tựa trán mình vào vai anh. Chẳng ai nói gì. Seth không hẹn hò nghiêm túc. Đây là một sai lầm. Rồi sau đó sẽ thấy rất kỳ cục: cô đã tự bảo mình thế nhiều tháng nay rồi. Nhưng điều đó không khiến cô ngừng có những ý nghĩ phản lại mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh. "Bảy tháng?" Anh hắng giọng. "Đúng. Anh nghĩ nếu anh kiên nhẫn...Anh không biết..." Anh mỉm cười lo lắng, chẳng hề giống anh bình thường chút nào. "Anh hy vọng em có thể đừng chạy trốn nữa...rằng sau chừng đó thời gian và những cuộc chuyện trò, chúng ta..." "Em không thể, em đã không...Em còn phải đương đầu với những con tinh và...Bảy tháng?" Cô cảm thấy hơi khủng khiếp. Seth đã đợi mình? "Bảy tháng?" Anh hôn lên chóp mũi cô, như thể mọi chuyện vẫn bình thường, như thể không có gì thay đổi. Rồi anh nhẹ nhàng nhấc cô xuống khỏi bệ và bước tránh ra. "Và anh sẽ tiếp tục đợi. Anh sẽ không đi đâu, và anh sẽ không để bọn họ đem em đi". "Em không biết...Em đã không biết". Cô có thật nhiều câu hỏi: Anh ấy muốn gì? "Đợi" có nghĩa là gì? Bản thân cô muốn gì? Nhưng cô chẳng thể cất lời hỏi điều nào trong số đó. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy dễ chịu hơn khi nghĩ về những con tinh hơn bất kỳ thứ gì khác. "Em phải đương đầu với chuyện này – Bọn Họ - ngay lúc này, và ..." "Anh biết. Anh không muốn em phớt lờ bọn họ, nhưng em cũng đừng phớt lờ cả chuyện này". Anh vuốt tóc cô và để những ngón tay nấn ná ở má cô. "Bọn họ đã đánh cắp con người suốt hàng thế kỷ nay, nhưng bọn họ không thể lấy được em". "Có thể đó là vì điều gì đó khác". "Anh chưa từng nhìn thấy bất kỳ điều gì, bất kỳ điều gì cho thấy rằng bọn họ sẽ tự biến đi một khi đã tìm thấy một con người mà bọn họ thích". Anh kéo cô vào vòng tay mình, lần này rất âu yếm. "Chúng ta có một điều lợi vì em có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng nếu kẻ đó thực sự là một vị vua, thì anh không nghĩ anh ta sẽ chấp nhận câu từ chối một cách dễ dàng đâu". Aislinn không nói gì, không thể nói gì. Cô chỉ đứng đó, trong vòng tay Seth, khi anh nói thành lời về những nỗi sợ hãi đang lớn dần lên trong cô.