Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp
Chương 17 : Dọc đường phong cảnh đẹp
Phó Vọng Niên nói: "Chúng ta dạo từ nơi gần nhất trước, cứ vậy một đường đến Vinh Đô được không?"
"Được, phu quân không tham gia thi đấu trù nghệ, cũng không đi xem thử trận đấu sao?" Thanh Dao ngửa mặt có chút nóng lên nhìn Phó Vọng Niên.
"Tiểu Dao muốn đi xem sao?"
Thanh Dao nghĩ ngợi, sau đó nói: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy lúc trước hình như từng nghe chuyện thi đấu trù nghệ."
"Này không phải đều luôn tổ chức sao, nghe qua chuyện này khẳng định rất bình thường!"
Thanh Dao im lặng nhìn phía trước: "Có thể là vậy."
Phó Vọng Niên nghe thấy câu này của Thanh Dao, lại như có điều suy nghĩ nhìn Thanh Dao, hắn nhớ đến Thanh Dực lúc đó cũng là phản đối hắn đi tham gia thi đấu, trong đó là thật có nguyên do gì sao?
Bởi vì không chạy kịp đến nơi nghỉ lại, Phó Vọng Niên liền cùng Thanh Dao ở ngoài tìm nơi đất bằng chuẩn bị qua đêm.
Thanh Dao là lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, xung quanh yên tĩnh có vẻ có chút âm u, y lúc này có chút sợ hãi.
Bất an nhìn xung quanh vắng vẻ, Thanh Dao nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên lúc này không biết Thanh Dao là đang sợ hãi, liền nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, ngươi hiện tại chờ ở đây chút, ta tìm ít nhánh cây đến."
Thanh Dao vội vàng mở miệng nói: "Ta đi tìm nhánh cây cùng phu quân."
Phó Vọng Niên lúc này mới nhạy bén chú ý đến giọng Thanh Dao có chút khác thường, lại thấy trên mặt Thanh Dao có chút trắng bợt, lúc này mới biết hắn hiện tại lại muốn Thanh Dao qua đêm bên ngoài với hắn, này đối với một người vừa đi xa nhà mà nói khẳng định là một loại khiêu chiến.
Có chút tự trách nói: "Vậy tiểu Dao theo bên người ta, chúng ta cùng đi nhặt ít nhánh cây về."
Hai người liền ở xung quanh nhặt ít nhánh cây về, đoạn thời gian này Thanh Dao luôn không dám rời khỏi bên người Phó Vọng Niên, có những lúc còn bởi vì một ít gió lay cỏ động liền hấp tấp kéo tay áo Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy chỉ cảm thấy không nỡ, đều tại hắn không nghĩ đến Thanh Dao sẽ sợ hãi, vốn muốn mang Thanh Dao ra ngoài giải sầu, bây giờ lại hại Thanh Dao kinh sợ đi theo hắn.
Hai người sau khi nhặt nhánh cây về, Phó Vọng Niên lấy đồ nhóm lửa ra đốt nhánh cây, ôm Thanh Dao vào trong lòng, sau đó lại lấy ra chút lương khô đưa cho Thanh Dao.
Thanh Dao đón lấy lương khô từ từ cắn một miếng, nuốt xuống có chút khó khăn, Phó Vọng Niên lúc này đưa bình nước qua, Thanh Dao nhận lấy vội vàng uống một hớp.
Phó Vọng Niên lúc này nói: "Đều là ta không tốt, ta nhất thời quên ra khỏi nhà có thể sẽ không kịp đến nơi nghỉ lại, hiện tại làm Thanh Dao cùng ta cắm trại ở nơi này."
Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Là tự ta nguyện ý theo phu quân, này không liên quan đến phu quân."
Nghe thấy lời như vậy, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn thật sự là có bao may mắn mới sẽ gặp được một phu lang tốt như vậy.
Hai người im lặng ăn xong lương khô, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao thanh tú ngáp một cái, sau đó ôm Thanh Dao qua, dịu giọng nói: "Tiểu Dao buồn ngủ thì ngủ đi!"
Vùi đầu Thanh Dao vào trước ngực hắn, tuy là thời tiết tháng bảy, Phó Vọng Niên vẫn cầm một cái ngoại y mỏng qua phủ trên người Thanh Dao, lúc này mới hài lòng nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Thanh Dao.
Cho đến khi hô hấp nhẹ nhàng truyền đến, Phó Vọng Niên nhìn thụy nhan yên giấc, hôn một cái trên tóc đen, liền duy trì tư thế như vậy nhắm mắt lại.
Nói thật, Phó Vọng Niên cũng là lần đầu tiên qua đêm ở nơi không một bóng người này, hắn tuy không phải sợ đêm khuya như vậy, lại lo lắng đêm khuya như vậy sẽ gặp được vài chuyện lạ lùng gì hoặc sẽ làm Thanh Dao sợ hay không.
May mà đêm này chính là im lặng trôi qua như vậy, sáng hôm sau Phó Vọng Niên mới an tâm tiếp tục lên đường.
Bởi vì không phải trực tiếp đi Vinh Đô, Phó Vọng Niên liền chậm rãi dạo qua thành trấn xung quanh, đến trên trấn liền sẽ nghỉ ngơi một hai ngày, mang theo Thanh Dao đi dạo vài nơi thú vị.
Lúc này đã liên tục đi đường một ngày, hai người liền đến một trấn nhỏ khác, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng thở phào, tối nay cuối cùng có thể hảo hảo ngủ ngon, lại nhìn Thanh Dao cũng là vẻ mặt mệt mỏi.
Đến một khách điếm thuê một thượng phòng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, sau khi giao ngựa cho tiểu nhị, liền cùng Thanh Dao đến phòng.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao mệt mỏi như vậy, trong lòng cũng có chút không dễ chịu, hắn vẫn chỉ là vừa giúp Thanh Dao dưỡng cơ thể một khoảng thời gian, bây giờ hai người ra ngoài, hắn đúng là không có hảo hảo nghĩ qua chuyện này.
Chờ tiểu nhị chuẩn bị nước nóng xong, Phó Vọng Niên nói với Thanh Dao nằm trên giường: "Tiểu Dao, ngâm nước nóng trước, như vậy sẽ thoải mái rất nhiều."
Thanh Dao đứng lên, nhất thời quên Phó Vọng Niên cũng ở trong phòng cứ vậy cởi y phục ra, sau đó muốn bò vào thùng tắm mới phát hiện Phó Vọng Niên, tư thế không lên không xuống ám muội mê hoặc Phó Vọng Niên.
Nhìn thấy cơ thể trắng ngần của Thanh Dao hiện ra trước mắt, Phó Vọng Niên lúc này mới từ ngớ ra vừa rồi vội vàng tiến lên ôm lấy Thanh Dao, sau đó thả Thanh Dao vào trong thùng nước.
Thanh Dao thẹn đỏ mặt, muốn xem như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, ngâm cả người ở trong nước, chỉ chừa mảng vai trắng ngần nhỏ.
Nhìn Thanh Dao hắt nước trên vai, Phó Vọng Niên nhanh chóng đi thu dọn đồ, bây giờ hai người đều cần nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên hắn vẫn là không nên bị khiêu khích như vậy thì hơn.
Chờ sau khi Thanh Dao ngâm tắm xong Phó Vọng Niên liền để Thanh Dao hảo hảo nghỉ ngơi, hắn thì cũng ngắm tắm khoan khoái với nước vừa rồi Thanh Dao ngâm qua.
Đi đến bên giường nhìn thấy Thanh Dao đã ngủ, trên mặt còn mang theo ý cười ngọt ngào, Phó Vọng Niên liền ra khỏi phòng chuẩn bị bữa tối cho Thanh Dao.
Phó Vọng Niên đi đến trước mặt chưởng quỹ của khách điếm, lễ độ nói: "Phu lang ta thân thể không tốt, ta muốn đích thân làm ít đồ ăn cho phu lang ta ăn, không biết có thể mượn phòng bếp của khách điếm dùng chút không?"
Đôi mắt sắc dày dạn phong sương của chưởng quỹ nhìn Phó Vọng Niên, vừa nãy cũng nhìn thấy phu lang bên người Phó Vọng Niên, xác thực là vẻ mặt mệt mỏi, liền nói: "Ngươi đi đi, nói với người của phòng bếp chút là được."
Phó Vọng Niên cảm kích nói: "Cảm ơn chưởng quỹ." Liền xoay người đi đến sân sau.
Chưởng quỹ nhìn bóng lưng vạm vỡ của Phó Vọng Niên, chỉ cảm thấy nam nhân này đúng thật là một người thương phu lang, khen ngợi gật đầu.
Phó Vọng Niên bưng đồ ăn vừa làm xong nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đặt đồ ăn trên bàn, thấy Thanh Dao còn nằm trên giường, liền đi đến bên giường kêu Thanh Dao dậy.
Thanh Dao mơ hồ thức dậy, mắt còn chưa mở ra liền muốn xuống giường, Phó Vọng Niên vội vàng đỡ Thanh Dao còn đang mơ hồ.
Trong mắt lộ ý cười, Phó Vọng Niên nói: "Tiểu Dao, ăn chút cơm trước rồi ngủ tiếp."
Nhìn thấy Thanh Dao mơ hồ như vậy, Phó Vọng Niên liền một đường đỡ Thanh Dao đi đến bên bàn ngồi xuống, lại cẩn thận múc một chén cơm đưa cho Thanh Dao.
Cho đến khi trên tay chạm đến chén có chút lạnh cóng, Thanh Dao mới tỉnh táo, liền nhìn thấy Phó Vọng Niên cười dịu dàng nhìn y, Thanh Dao đột nhiên đỏ mặt, y vừa nãy hình như có chút mất mặt.
Phó Vọng Niên cười nói: "Nào, mau ăn cơm, nguội liền không ngon."
Thanh Dao nghe lời bắt đầu ăn cơm, chỉ ăn một miếng rau, liền dừng động tác, nâng mắt nhìn Phó Vọng Niên: "Đây là phu quân nấu sao?"
Chưa từng nghĩ Thanh Dao lại nhanh như thế liền có thể nếm ra đồ ăn là hắn nấu, trong lòng Phó Vọng Niên có chút xúc động: "Ừ, ta sợ đồ ăn của khách điếm tiểu Dao sẽ không quen, nào, ăn nhiều chút." Vươn tay gắp một ít rau qua bỏ vào trong chén Thanh Dao.
Nhìn thấy trên bàn đều là món ăn y thích ăn, Thanh Dao vùi đầu ăn cơm, trong lòng lại không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình y, y không ngờ ra khỏi nhà, phu quân lại vẫn sẽ nấu đồ cho y ăn, chỉ là bởi vì sợ y ăn không quen đồ bên ngoài.
Thanh Dao ăn xong miếng cơm, nhìn Phó Vọng Niên đối diện, sau đó vươn tay gắp một miếng thịt gà qua bỏ vào chén cơm Phó Vọng Niên, thấp giọng nói: "Phu quân cũng ăn."
Thanh Dao đây là lần đầu tiên gắp đồ ăn cho hắn, trong mắt Phó Vọng Niên nháy mắt tràn đầy ý cười cùng thỏa mãn, Thanh Dao thực sự bắt đầu khác rồi! Vui vẻ ăn thịt gà Thanh Dao gắp.
Thanh Dao thấy Phó Vọng Niên tựa hồ rất vui vẻ, liền bắt đầu thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên thì cũng vui vẻ đón lấy.
Như vậy bữa cơm liền dưới tình huống hai người gắp đồ ăn cho nhau hạ màn.
Buổi tối lúc ngủ, Thanh Dao nằm sấp trước ngực Phó Vọng Niên im lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, y lại cảm thấy nghe tiếng tim đập của Phó Vọng Niên như vậy, y liền cảm thấy rất an tâm, giống như Phó Vọng Niên là trời của y.
Một bàn tay của Phó Vọng Niên đặt trên eo mảnh của Thanh Dao, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, hỏi: "Tiểu Dao, ngươi có cảm thấy lần này đi chơi không vui không?"
Lần này đi chơi hai người ở mấy đêm bên ngoài, mỗi khi đến lúc đó Thanh Dao liền sẽ trở nên rất sợ hãi, luôn theo bên người Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy không nỡ, hắn chưa từng nghĩ Thanh Dao sẽ sợ qua đêm bên ngoài như thế, chỉ nghĩ không để Thanh Dao gặp phải tình huống như vậy nữa.
Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Sẽ không, ta cảm thấy rất tốt, ta lúc trước đều chưa từng đi xa nhà, lần này có thể ra ngoài trong lòng ta là rất vui vẻ, ta chỉ sợ ta sẽ liên lụy phu quân."
"Vì sao sẽ liên lụy ta?"
"Lúc qua đêm bên ngoài ta luôn không dám một mình, phu quân liền phải chiếu cố đến ta, đến khách điếm, phu quân còn phải đi nấu đồ cho ta ăn, kỳ thật ta ăn đồ của khách điếm cũng không sao, phu quân không cần như vậy."
Phó Vọng Niên ôm chặt Thanh Dao, định truyền ấm áp trên người hắn cho Thanh Dao có chút lạnh cóng: "Tiểu Dao, nhìn thấy ngươi sợ qua đêm bên ngoài như thế, ta chỉ cảm thấy đau lòng. Nếu không phải ta chưa suy nghĩ nhiều liền mang ngươi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không sợ như vậy, ta nấu cho ngươi ăn, đó luôn là chuyện ta muốn làm, nên ngươi không cần tự trách."
Thanh Dao vùi đầu vào trong ngực Phó Vọng Niên, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là tự ta sợ, phu quân vì sao phải tốt với ta như thế."
Phó Vọng Niên cười mà không nói, hồi lâu sau nói: "Bởi vì ngươi đáng được."
Sáng sớm hôm sau, Phó Vọng Niên mang theo Thanh Dao dạo một ngày trên trấn nhỏ, không khác biệt trấn Hoa Dương lắm, trấn nhỏ này cũng không có nơi đặc biệt hấp dẫn người gì, ngày kế hai người liền rời khỏi trấn nhỏ.
Trải qua thời gian mấy ngày, hai người cuối cùng đến một trong những thành thị có tiếng của vương triều Vinh Hoa___Trớ Châu.
Trớ Châu vốn tên gốc là Chu Châu, là một thành thị sát biển.
Sát biển thì lấy đánh cá làm chủ, đầy trên biển đều là một đám thuyền cá.
Trong biển chứa đựng tài nguyên phong phú, sò ốc, cá, rong rêu có đủ mọi thứ.
Một thành thị như vậy không nghi ngờ là một nơi phân bố hải sản, trong khách điếm, trong tửu lâu, cả hàng nhỏ bên đường đều là không tách khỏi hải sản.
Có lẽ là bởi vì chính sách bắt cá triều đình ban ra, mỗi khi đến thời kỳ cá sinh sôi, thuyền cá trên biển liền bớt rất nhiều.
Đương nhiên trên đời này không có chuyện tuyệt đối có thể ngăn chặn tận gốc, nơi này cũng không thiếu những người muốn vào mùa cá sinh sôi thu được một khoản tiền mà lén xuống biển.
Đương nhiên tất cả ở trên đều không liên quan đến hai người, Phó Vọng Niên và Thanh Dao đến Trớ Châu cũng chỉ là đến du ngoạn mà thôi, nên về mấy chuyện bắt cá kia cũng không để ý lắm.
Ngày đầu tiên hai người đến Trớ Châu liền tìm một gian thượng phòng hảo hảo ngủ một giác yên ổn.
Ngày kế, thì mang theo Thanh Dao lên phố, hạ quyết tâm phải thưởng thức hải sản nơi Trớ Châu sản xuất nhiều hải sản này một phen.
Hai người đến trước một quầy hàng nhỏ, hai người bày hàng xem ra là một đôi phu phu, chỉ thấy á nam kia cười chào hai người.
Mà nam nhân bộ dáng mày rậm mắt to kia thì cục mịch nói: "Hai vị xem ra như là lần đầu tiên đến Trớ Châu, muốn ăn món gì?"
Phó Vọng Niên nói: "Vị đại ca này nhìn người đúng là rất chuẩn, ta và phu lang chính là lần đầu tiên đến Trớ Châu, cũng không biết có gì ngón, không biết đại ca có tiến cử gì?"
Nam nhân nói: "Tôm hùm cay thế nào, tuy thời tiết này rất nóng, nhưng cay này cũng vừa vặn."
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, hỏi: "Tiểu Dao muốn ăn cái này không?"
Thanh Dao nhìn tôm hùm đặt trênchảo lớn trước mặt nam nhân kia, mùi vị cay không ngừng từ trong truyền tới, liềngật đầu với Phó Vọng Niên.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
12 chương
25 chương
20 chương
43 chương
58 chương