Vấy bẩn đồng phục thiếu niên
Chương 16
“Mặt cậu bị gì vậy?” Kiều Nghị vừa đi đến gần, nhìn một cái đã thấy đuôi mắt Lâm Cạnh bị trầy da, còn rỉ ra ít máu. Nhìn xuống dưới nữa… áo khoác đồng phục cũng dính rất nhiều vết đỏ.
“Đệch, sao lại thế này?” Kiều Nghị cũng quên béng tình cảnh chật vật của mình, hắn nổi xung thiên chạy đến, ngay cả chân mày nhíu chặt. “Ai làm cậu — —”
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Cạnh ôm chặt hắn, thật chặt. “Trốn cái gì hả, đồ ngốc.” Gã khàn khàn mắng một câu.
“Tôi…” Kiều Nghị bị gã ôm có hơi khó chịu, đành chột dạ nói. “Không… trốn mà.”
Cổng chính tiểu khu người ra vô không ít, mà Kiều Nghị cũng không rảnh bận tâm bọn họ có để ý mình hay không. Lỡ rồi thì chơi luôn, cứ thế hắn giơ tay ôm lấy Lâm Cạnh.
“Sao đó?” Hắn vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của gã trai. “Thôi kệ đi, trước hết nói cho tôi biết tại sao người cậu lại nhiều máu như vậy?”
“Đau không?” Lâm cạnh hỏi, vẫn luôn giam giữ hắn bằng vòng tay của mình, thậm chí càng siết chặt hơn.
“A?”
“Còn giả ngu?” Lâm Cạnh buông lơi Kiều Nghị, nhìn chằm chặp vào đôi mắt ngơ ngác của đối phương. “Cày phó bản như thế này?” Gã vươn tay muốn kéo phăng mảnh khẩu trang, hành động khiến Kiều Nghị sợ tới mức vội vàng lùi một bước về sau tránh né.
Lúc này Kiều Nghị mới nhận ra sắc mặt Lâm Cạnh vô cùng cau có, vô cùng khó chịu, thậm chí khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Chung quy giấy không gói được lửa, suy cho cùng thì thằng tóc vàng – tức đàn em của Chu Kình Vũ là hạng thích khoe khoang, nếu không phải bọn nó làm chuyện xấu xa cưỡng bức Ngô Thái Dương ở nhà vệ sinh thì phỏng chừng việc Kiều Nghị bị đánh đã đồn thổi khắp trường.
Kiều Nghị thở dài một tiếng, hiện tại hắn chẳng quan tâm đến việc mất mặt hay không, điều hắn lo lắng chính là quần áo dính đầy máu của Lâm Cạnh, rốt cuộc chuyện này là sao, gã có bị thương không chứ…
“Bị thương chỗ nào?” Dứt lời đã muốn kéo đồng phục của Lâm Cạnh để kiểm tra.
“Không sao.” Lâm cạnh nắm lấy tay đối phương, vô cảm nói, “Máu của đứa khác.”. Truyện Trọng Sinh
“Sao vậy được?” Kiều Nghị thừa biết sức ẩu đả của bọn kia, đương nhiên không tin lời Lâm Cạnh rồi. “Nhanh, đến bệnh viện mau.”
“Không cần.” Thấy hắn chưa tin nên Lâm Cạnh chỉ vào khóe mắt trầy da, “Chỉ bị thương ở đây thôi.”
“Đau lắm hả?” Kiều Nghị nhíu mày nhìn chằm chằm vết xước to bằng cái móng tay kia, trong lòng thầm mong trăm ngàn lần đừng để lại sẹo.
“Đau chứ sao không?” Nét mặt gã lạnh tanh. “Cũng không đau bằng cày phó bản.”
Kiều Nghị có hơi rối rắm, nhưng nếu không nhìn ra Lâm Cạnh vừa làm nũng vừa tức giận thì hắn đúng là ngu ngốc mà.
“Đứng yên đi.” Hắn bóp lấy mặt gã trai, sau đó kéo khẩu trang của mình xuống, kề môi đến gần thổi thổi nhẹ nhàng nơi khóe mắt rồi vội vàng kéo khẩu trang lên.
“Sẽ không đau. Trước hết vào nhà, nếu không xiên que nguội thì khó ăn lắm.” Kiều Nghị kéo kéo cánh tay Lâm Cạnh nhưng gã vẫn đứng chựng một chỗ, nét mặt tệ hại cực kỳ.
Kiều Nghị lại túm gã một phen, Lâm Cạnh vẫn bất động như cũ.
“Mẹ nó, thái độ gì thế kia?”
“Không lên thì cút về!”
Gã thấy Kiều Nghị nổi đóa nhưng gã vẫn đứng trơ như khúc gỗ, càng không nói lời nào. Gã tức giận vì Kiều Nghị không nói ra chuyện rắc rối đã gặp phải, hơn nữa còn dám lừa dối cho xong! Gã tức giận vì đau lòng, khoảnh khắc mà Trần Dụ đưa cho Lâm Cạnh bức hình do tóc vàng chụp kia…
Bảo vệ đã chú ý đến động tĩnh ở phía này, y thường dõi mắt quan sát, còn cho rằng bọn họ sắp đánh nhau.
Ánh đèn vàng nhu hòa rơi trên gương mặt Lâm Cạnh, tuy trông gã vừa khó chịu vừa có chút đáng thương nhưng… trong lòng ai kia chợt cảm thấy ấm áp. Hắn nhận ra, được quan tâm nhiều như vậy — — mặc dù đã quen tránh né nhưng giữa bọn họ tựa như chưa từng chia xa, cảm giác này… khá tốt.
Hai người đứng dưới tiểu khu giằng co hồi lâu, rốt cuộc Kiều Nghị đành giơ cờ trắng trước. Hắn thầm nghĩ, nếu đặt mình vào vị trí của đối phương chắc chắn sẽ khó chịu vô cùng.
“Em mẹ nó toàn thân đau nhức, thê thảm như vậy, liệu có thể mời bạn trai em lên lầu, giúp em thổi thổi hay không?” Kiều Nghị nở một nụ cười gượng gạo, mặc dù cách lớp khẩu trang không nhìn thấy nhưng ánh mắt hắn đã dịu đi rất nhiều, vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc xương quai xanh của Lâm Cạnh.
“Được chứ?” Mỗi lần thấy Lâm Cạnh mất hứng thì Kiều Nghị sẽ dần dần nguôi giận, sau đó sẽ bắt đầu dỗ gã theo quán tính.
Hơn nữa, bệnh tình của gã dường như ngày càng nghiêm trọng rồi, bác sĩ bó tay.
“Được.” Lâm Cạnh lạnh nhạt gật đầu.
“Ôi đệch…” Đứng ở đồn bảo vệ cách đó không xa, Hướng Siêu đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Kiều Nghị choàng cổ Lâm Cạnh rồi cả hai cùng vào thang máy, nó kinh ngạc đến líu cả lưỡi. “Má ơi… tao thật sự không ngờ tụi nó…”
“Tin chưa? Chính là vậy, như kiểu bạn trai bạn gái yêu nhau ấy.” Trần Dụ nhả một hơi thuốc, bình tĩnh nói.
“Đệch, bố không tin, bố phải đi hỏi rõ ràng!” Hướng Siêu muốn lao theo nhưng đã bị Trần Dụ kéo áo trở lại.
“Về nhà thôi.”
“Về gì chứ, đã tới đây rồi chẳng lẽ không lên?” Nó hơi thắc mắc.
“Lên cái đầu mo mày!” Trần Dụ quả nhiên hạn hán lời, đôi mắt cậu ta trợn ngược. “Mày biết đôi cẩu nam nam ấy sắp làm chuyện sung sướng gì chưa mà còn đòi bám đuôi hóng hớt? Mày không sợ chết thì đi đi.” Dứt lời cậu buông áo Hướng Siêu ra, ném cho nó một ánh mắt tràn đầy khích lệ.
“Thôi thôi tao xin.” Hướng Siêu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. “Tao không dám chọc ghẹo đâu.” Nó không đủ can đảm để phá hư chuyện tốt của Lâm Cạnh, đặc biệt là khi đã chứng kiến Lâm Cạnh đánh bầm dập thằng kia, không quá nửa tiếng đồng hồ.
Ban nãy nó cũng muốn lao tới đập Chu Kình Vũ, nhưng diễn biến tiếp theo lại đổi thành nó và Trần Dụ – cả hai cùng hò nhau ngăn cản Lâm Cạnh không cho đánh người nữa. Quá con mẹ nó đáng sợ rồi! Chỉ đứng một bên nhìn đã thấy ê ẩm từng thớ thịt. Trong đầu Hướng Siêu bất giác hiện lên bộ phim điện ảnh nói về luật ngầm của xã hội đen mà nó từng xem…
Trên đường trở về Hướng Siêu chỉ lăn tăn hai việc: Một là… mẹ kiếp Kiều Nghị lại quan hệ với con trai, quá mẹ nó không thể tưởng tượng, quá thê thảm đến không nỡ nhìn! Nhưng vừa rồi bộ dạng giận dỗi của hai chúng nó… Nói sao đây, giống như rất yêu nhau?
Hơn nữa chính miệng Trần Dụ còn nói Lâm Cạnh và Kiều Nghị sắp làm chuyện sung sướng…
Ông mày lại đệch! Nhưng ai fuck ai? Hướng Siêu tưởng tượng một vài hình ảnh, tức khắc sởn da gà.
***
“Nhìn cái đếch.” Kiều Nghị bị Lâm Cạnh ngắm đến nỗi cảm thấy hơi mất tự nhiên, giờ phút này gương mặt xấu xí phản chiếu trong đáy mắt đẹp đẽ kia đúng là một loại vũ nhục chưa từng nếm trải, nói không chừng Lâm Cạnh đã cảm thấy hối hận khi quen hắn rồi. Hắn rút một xiên thịt nướng trong túi giấy đưa cho Lâm Cạnh, nhướng mi: “Ăn no một hồi mới có sức.”
Lâm Cạnh không cầm lấy xiên thịt kia, ngược lại đoạt lấy xiên mà Kiều Nghị đang xơi phân nửa, vẫn như cũ làm mình làm mẩy không nói lời nào, yên lặng ngồi ăn.
“Hừm, thói xấu gì đó?” Kiều Nghị hớp một ngụm bia, tặc lưỡi, cố tình thò chân qua đá đá dép lê của Lâm Cạnh. “Nuông chiều riết sinh hư?”
“Đừng cười, rất xấu.” Lâm Cạnh ngẩng đầu liếc đối phương một cái, tuy rằng bên ngoài tỏ ra ghét bỏ nhưng trong lòng trái ngược hoàn toàn. Đâu rồi dung mạo điển trai, phóng khoáng mang theo chút ngạo mạn tuổi thiếu niên? Một Kiều Nghị ngồi vắt chéo chân ăn thịt dê nướng lúc này tựa như đang mời gọi, khiến người khác bỗng nảy sinh một chút ý định âu yếm lỗi thời.
Ăn xong xiên que, Kiều Nghị vào phòng lấy khăn tắm ném cho Lâm Cạnh. “Cậu tắm trước đi.”
“Đồ ngủ đâu?” Lâm Cạnh cau mày, “Đừng lấy bộ lần trước.”
Vẫn còn để bụng? Đúng là gã bạn trai nhỏ nhen.
“Ở nhà mặc quần áo làm gì? Trần truồng tốt nhất!” Dứt lời hắn xốc Lâm Cạnh ngồi ở sofa dậy, dùng đầu đẩy mạnh lưng gã về phía nhà tắm. “Nhanh nào!”
Lâm Cạnh cảm thấy hơi buồn cười, gã có thể nhận ra lúc Kiều Nghị có men sẽ khác với lúc tỉnh táo, rất hưng phấn cũng rất nóng vội.
Ngay khi Lâm Cạnh vừa cởi quần áo, mở vòi sen thì đèn trong nhà tắm bỗng dưng tắt, gã nghĩ rằng mất điện, nhưng sau đó liếc nhìn cánh cửa. Cửa nhà tắm làm bằng kính mờ, rõ ràng bên ngoài vẫn đang sáng đó thôi. Gã muốn trở ra nhìn xem có chuyện gì thì cửa kia đã mở…
“Mình tắm cùng nhau.” Kiều Nghị đóng cửa, nương theo ánh sáng lọt qua khe hở mà đến gần bạn trai, “Tiết kiệm nước.”
“Ừ.” Lâm Cạnh mỉm cười.
Kiều Nghị đã lột sạch sẽ trước khi vào đây, lúc này hắn đẩy Lâm Cạnh sang một bên, đứng dưới vòi sen rồi cầm lấy lọ sữa tắm; hắn đổ một ít ra lòng bàn tay, tự chà xát kỹ lưỡng lên người mình rồi mới ôm lấy cổ Lâm Cạnh, dán vào người gã cọ cọ, “Tôi lỡ trút hơi nhiều, chia cho cậu đó.”
“Tiết kiệm sữa tắm sao?” Lâm Cạnh ôm eo đối phương, cười hỏi.
“Chứ còn gì.” Kiều Nghị trả lời, “Tôi rất tiết kiệm.”
“Thói quen tốt.” Lâm Cạnh chuẩn xác cắn vào môi người thương.
Sau khi liên tục lăn lộn trên giường, bấy giờ Kiều Nghị duỗi tay muốn tắt đèn ngủ đặt dưới đất thì bị Lâm Cạnh đè lại.
“Tắt đèn trước đã.” Hắn nói.
“Cậu không muốn nhìn tôi?” Lâm Cạnh nhíu mày.
“Không phải, cơ thể tôi quá nhiều chiến tích, trông chói mắt ghê.”
“Tắt đèn tôi thổi cho cậu kiểu gì?”
Khóe môi Lâm Cạnh mang theo ý cười, gã nâng lấy mặt Kiều Nghị, mỗi chỗ bầm tím đều hôn hít nhẹ nhàng lên, hôn xong lại thổi thổi. Từ bả vai đến ngực, từ bụng đến bắp chân, từ phần lưng đến mông, từng nơi bầm và trầy xước đều được Lâm Cạnh liếm láp rồi thổi cái đau đi, trông gã thận trọng và thành kính đến mức chẳng khác nào đang tiến hành một nghi thức kỳ quặc.
Lành lạnh, còn hơi ngứa, Kiều Nghị nhịn không được mà cười to. Đột nhiên hắn xoay người đè Lâm Cạnh dưới thân, hôn chùn chụt lên đôi môi đang làm việc chuyên cần, còn tỏ ra ghét bỏ. “Cậu thổi người tôi dính đầy nước miếng.”
“Bởi vì thân cậu nạm vàng!” Gã đưa tay vỗ vỗ sống lưng trơn nhẵn của Kiều Nghị, sau đó lách mình để Kiều Nghị lăn qua một bên. Gã kéo chăn đắp cho cả hai, khẽ nói: “Ngoan, tắt đèn đi ngủ.”
“Cái gì?” Kiều Nghị cho rằng mình đã nghe lầm, đốt lửa xong liền mặc kệ? Đang chơi khăm hắn sao?
Hắn khó chịu ngẩng đầu, nhìn Lâm Cạnh đã nhắm mắt lại, trông sắp ngủ đến nơi. “Mẹ cưng, đừng giả chết, lúc này nên để tôi chơi cậu chứ?” Tay hắn trượt xuống hạ bộ Lâm Cạnh, nắm lấy thứ đó mà sờ soạng một phen. “Họa mi tỉnh rồi, cậu còn ngủ?”
“Kệ nó.” Lâm Cạnh cũng không mở mắt. “Tôi còn đang giận mà.”
Nhưng thực tế là không, gã không hề giận. Gã cũng muốn làm, vừa rồi ở nhà tắm suýt chút đã bùng nổ, nhưng trông thấy cơ thể của hắn đang bị thương nên đành phải dằn lòng.
“Chỉ vậy thôi? Cậu muốn giận bao lâu?” Kiều Nghị cho rằng gã giận thật, bèn khích. “Như đàn bà, yếu ớt vậy sao?”
“Đúng đấy, không còn chút sức lực nào, hơn nữa vẫn là một người đàn bà ngực lép.” Lâm Cạnh đột nhiên nhớ đến Trần Dụ từng nói rằng, Kiều Nghị và Hướng Siêu cá mè một lứa, đều thích ngực bự và mông bự.
“Mẹ kiếp, nói năng với cậu đúng mệt luôn.” Từ trước đến nay Kiều Nghị không bạc đãi dục vọng của bản thân bao giờ, hắn đanh mặt đứng dậy, bỏ vào nhà tắm.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
128 chương
11 chương
75 chương