Vật Vong Ngã
Chương 2
– Vượt qua một đời, cùng nhau tương hợp, dùng luôn hết thảy, yêu đến vô lực. –
Ta đem đóa hoa này tàn nhẫn mà đạp ở dưới chân, như là đem Phác Trí Mân cùng hết thảy hồi ức của ta với cậu, toàn bộ giẫm nát.
Phác Trí Mân, cậu không xứng với nó. Ta ở trong lòng cười nhạo cậu ta.
Mà Phác Trí Mân lại như là mất đi đồ vật quý báu xông lại bảo vệ đóa hoa đó, ta nhìn thấy nơi khóe mắt cậu ngân ngấn nước.
Cậu ta đang khóc.
A… Ta cảm thấy khó chịu, ban đầu là ai phản bội ta, còn tuyệt tình như vậy.
Hiện tại tới làm cái gì? Muốn cho ta thấy thành ý của cậu sao? Thật nực cười.
Ta đá cậu ta ra chỗ khác, tiếp tục giẫm nát đóa hoa dưới chân.
Thời điểm ta phục hồi lại tinh thần, đóa hoa đã nát thành nhiều mảnh – căn bản là không sống được.
Nhưng mà Phác Trí Mân vẫn khóc lóc cầu xin ta, trong lòng ta đột nhiên luống cuống, mà càng nhiều hơn chính là: Tức giận.
Thật sự, ta đột nhiên tức giận như vậy, ta chưa từng gặp Phác Trí Mân hèn yếu như vậy, coi như là đã từng, từ trước tới nay ta cũng chưa từng gặp qua.
Phác Trí Mân, tất cả điều này đều là cậu nợ ta, ta sẽ đòi lại từng chút, từng chút một…
“Mang đi!” Ta hạ lệnh, mấy tên đàn ông to lớn đem Phác Trí Mân mạnh mẽ kéo dậy.
Ta vào trong xe của chính mình, bọn họ cũng đem Phác Trí Mân ném vào xe.
Có lẽ là do lực đạo mạnh quá, Phác Trí Mân lập tức ngã bị ném vào, đập vào cửa sổ xe.
Trái tim của ta đau xót, như là ta cũng bị đập như vậy.
“Tôi cho cậu biết làm hỏng cửa sổ xe thì không có tiền mà bồi thường đâu, đừng lộn xộn với tôi.” Ta rõ ràng là muốn quan tâm Phác Trí Mân, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, lại nói ra những lời như thế này.
Quả nhiên, ánh mắt Phác Trí Mân trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Ta không để ý tới cậu ta, khởi động xe. Trên đường về nhà, Phác Trí Mân cái gì cũng không nói, ta cũng không nói với cậu ta.
Cậu ta thất thần mà nhìn ta. Cặp mắt trong suốt kia cứ dừng trên người ta, nhìn đến mức khiến ta sởn cả tóc gáy.
“Nếu cậu còn tiếp tục nhìn có tin tôi đem cậu chôn xuống dưới cho chó ăn không?”
Ta vừa nói xong, quả đúng như dự đoán, ánh mắt của cậu ta lập tức nhìn về chỗ khác.
Sau đó yếu ớt mà nói với ta: “Xin lỗi…” Cặp mắt đẹp đẽ kia lộ ra một tia hoảng sợ.
Rõ ràng là lỗi của cậu ta! Cậu ta làm sao có thể có được đôi mắt trong suốt như vậy!
Ta càng lúc càng buồn bực mất tập trung, tốc độ lái xe cũng dần tăng lên.
“Thái… Thái Hanh… Đừng chạy nhanh quá… Nguy hiểm…” Cậu nói đứt quãng.
Mà ta cũng từ trong lời nói của Phác Trí Mân cảm nhận được phẫn nộ không có gì sánh kịp – cậu có tư cách gì quản ta!
Quẹo qua đột ngột, ta dừng xe ở một chỗ cũ nát trong hẻm nhỏ, nơi này cơ hồ không có ai đi qua.
Ta quay đầu lại mà tàn bạo nhìn chằm chằm Phác Trí Mân, cậu ta tựa hồ cũng phát hiện cái gì, e ngại tránh ánh mắt ta.
“Thái Hanh… Cậu… Cậu làm sao vậy…”
“Tôi nói nè Phác Trí Mân a, cậu làm sao có thể có đôi mắt này… Câu dẫn không ít người đi…”
Nhất định là nó! Nhất định do đôi mắt đó câu dẫn Trịnh Hào Tích! Bằng không hắn làm sao sẽ mê luyến Phác Trí Mân như thế!
“Thái Hanh… Cậu nói cái gì… Tôi nghe không hiểu…Tôi… Tôi không có câu dẫn người khác…” Phác Trí Mân càng nói càng hoang mang, thậm chí có chút không biết làm sao.
Ta lôi kéo đôi môi, lộ ra một tia khinh thường cười, dương tay liền cho hắn một cái tát.
Má phải của cậu ta lập tức sưng lên, đầu trật qua một bên, lại không hé răng.
Ta cũng không có chỗ nào tốt, tay bởi vì cường độ quá mạnh mà đau tê rần.
Mà ta cũng không hề để ý, nhìn thấy Phác Trí Mân dáng dấp chật vật, ta cũng vui vẻ vì báo được thù.
Phác Trí Mân… Cậu cũng biết ta trước đây đã có bao nhiêu đau đớn đi…
“Xin lỗi.” Cậu run rẩy đôi môi mở miệng lại một lần nữa, lại hướng ta xin lỗi.
Ta không thấy vui, một tiếng xin lỗi này của Phác Trí Mân không những không có khiến cho ta nguôi giận trái lại càng thêm căm tức.
Ta liền cho hắn thêm một cái tát, lần này, ta nhìn thấy khóe miệng của cậu ta có một giọt máu tươi.
Ta tưởng Phác Trí Mân sẽ chịu đau, nhưng vẫn là đau mà”A” kêu một tiếng.
Như vậy cậu ta, ta chỉ có thể sử dụng hai chữ để hình dung: Đê tiện. Thực sự là đê tiện!
Phác Trí Mân cư nhiên lại biến thành như vậy…
Đầu của ta, tràn đầy phẫn nộ.
“Phác Trí Mân cậu làm sao lại đê tiện như vậy a! Tỏ ra cái dáng vẻ ủy khuất đó làm cái gì a! Trưng ra cái bộ mặt như vậy không phải là vì muốn cầu người khác thượng cậu sao? Được! Tôi hiện tại liền thỏa mãn cậu!” Ta tựa như phát điên bắt đầu lôi kéo quần áo Phác Trí Mân.
Lúc này, trên xe không có một người, những người vừa nãy đã lên xe khác đi.
Phác Trí Mân hoảng sợ trừng mắt nhìn ta, muốn giãy dụa, tay lại bị ta trói buộc.
Nhìn thấy hắn bộ dáng này, trong lòng ta vừa đau lòng vừa cười trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng mà rất rõ ràng, mức độ hả hê càng sâu thêm một chút, ha ha… Phác Trí Mân a… Cậu cư nhiên trong nháy mắt còn có thể sợ hãi..
Ta có chút khó chịu khi cậu ta dãy dụa, lấy tay ngăn chặn Phác Trí Mân, nhưng cậu ta tựa hồ cũng không dừng lại, còn bắt đầu dùng chân đá ta.
Ta tàn nhẫn tát cậu ta một bạt tai, thời điểm cậu ta còn chưa có phản ứng lại, ta xé rách toàn bộ quần áo của cậu ta.
Phác Trí Mân xích lõa trước mắ ta, con mắt của cậu ta rất đỏ, tựa hồ là đang khóc, như là đang hận ta.
Ta không có đủ thời gian để đọc trong mắt cậu ấy rốt cuộc là muốn nói cái gì.
Ta lập tức toàn bộ tiến nhập thân thể của cậu ta, không hề chút chuẩn bị trước.
Hai hàng nước mắt của Phác Trí Mân lập tức chảy xuống, tựa hồ là rất đau.
Ha ha… Cậu khóc cái gì a… Lúc trước khi phản bội ta cậu cũng đâu có khóc?
Ta nắm cằm của cậu ta hôn lên, cái thân thể này của Phác Trí Mân, cái miệng này, môi này… Phỏng chừng đều bẩn đến không thể chịu nổi rồi đi…
Bất quá ta không để ý, ta không muốn yêu hắn. Cơ thể đã dơ bẩn như vậy, ta đối với cậu ta sớm đã không còn tình cảm.
Môi của ta đột nhiên nhói lên một trận đau, khiến cho ta thả lỏng nụ hôn, có thứ gì từ môi chảy ra, ta sờ thử, là máu.
“Tiện nhân! Cậu dám cắn tôi!” Ta bây giờ là đang cùng tức giận, Phác Trí Mân có tư cách gì phản kháng?
Cậu ta chẳng qua là một cái đồ chơi của Trịnh Hào Tích mà thôi, có tư cách gì?
Ta càng thêm dùng sức mà xuyên xỏ thân thể của cậu ta.
Phác Trí Mân dưới sự chuyển động đáng sợ này của ta, từng trận từng trận co giật, trong miệng còn cơ hồ rên rỉ.
Quả nhiên, tiện nhân!
Ta còn tưởng rằng, Phác Trí Mân sẽ nhịn không phát ra tiếng rên rỉ, cậu ta sẽ không có khoái cảm, không ngờ cậu ta lại không như tôi nghĩ.
Không trách cậu ta đã từng câu dẫn Trịnh Hào Tích, không trách cậu ta đã bỏ rơi ta…
“Thái… Thái Hanh… Tôi… A… Van cầu cậu… Tha cho tôi đi…”
“Buông tha cho cậu?”
Ta lại đẩy vào nơi sâu nhất của cậu ta, Phác Trí Mân không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
“Cậu có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện với tôi, cậu trước kia là người yêu của tôi, chỉ bất qúa bây giờ, cả nô lệ cũng không bằng.”
Cậu ta nghe câu nói này xong, trên người đột nhiên run lên một cái, động tác rất nhỏ, nhưng mà ta vẫn là cảm nhận được.
Ta đột nhiên không có hứng thú làm tiếp, đi ra khỏi thân thể của cậu ta.
Ta không có mặc quần áo cho cậu ta, ở xe mở máy điều hòa, ta nhìn trong kính chiếu hậu thấy, Phác Trí Mân núp ở một cái góc trong xe, trên người vì lạnh mà run rẩy.
Phác Trí Mân, là chính cậu không tự mặc quần áo, không oán trách ta được.
Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó lái xe đi.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
75 chương
79 chương
16 chương