Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 156 : Thiếu
Một nữ không hầu hai chồng? Hoàng đế bệ hạ: Nàng đã gả lần 2 rồi.
Thân thể đã thuộc về Hi Thái tử rồi? Hoàng đế Bệ hạ: Không sao Trẫm không ngại.
Ta không xứng với người? Hoàng đế Bệ hạ: Trẫm là Hoàng đế, nàng đã từng là Hoàng hậu, dưới thiên hạ chỉ có nàng xứng với Trẫm.
Ta đang bị? Hoàng đế Bệ hạ: Nàng có gan gạt Trẫm, thì có gan cởi quần a.
Ta không hứng thú? Hoàng đế Bệ hạ: Không phải lo, Trẫm kinh nghiệm đầy mình màn dạo đầu. Hệ trảo đông ba.
Tạ cô nương trong đầu tự hỏi tự đáp, Hoàng đế bệ hạ lại thấy nàng mắt đẫm lệ mông lung, đang chờ những tiếp theo của nàng: “Hả? Thanh Ngọc muốn nói gì?”
Ta chỉ muốn nói một câu, nhưng ta không dám nói.
Tạ cô nương cắn cắn răng, sau đó hạ quyết tâm: Nhắm mắt lại nói: "Bệ hạ ta. Ta thật sự rất khó chịu……..”
Đều là cái quỷ gì, rõ ràng là muốn muốn mở miệng trực tiếp kêu hắn cút ra ngoài.
“Cho nên Trẫm đây không phải đã ở lại bên Thanh Ngọc rồi sao?” Giọng Hoàng đế Bệ hạ rất là dịu dàng.
Không, hoàn toàn không đúng!
Tạ cô nương rốt cuộc từ trong kẽ răng nặn ra âm thanh: “Cho nên Bệ hạ hãy để ta yên tĩnh một chút, để ta suy nghĩ một mình, được không?”
Cảnh Diệp yên lặng nhìn nàng, sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười phá tan nét lạnh lùng trên gương mặt hắn, giọng hắn thật thấp, mang theo một chút khàn khàn: “Đương nhiên là được, Trẫm ở phòng bên cạnh, Thanh Ngọc nếu có chuyện gì cứ kêu Trẫm là được.”
Tạ cô nương thở phào một hơi, nhưng theo đó lại vội vàng hỏi: “Vậy, vậy phụ thân thì sao? Bệ hạ chẳng phải kêu phụ thân lập tức tiến cung gặp người sao?”
Khóe môi Cảnh Diệp hàm chứa ý vị sâu xa, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, ông ấy bây giờ hẳn đã trở về Tướng phủ rồi.”
Tạ cô nương ngây ra một hồi, trong lòng lập tức hiểu lúc trước kêu Nam thần cha lập tức tiến cung kiến giá cái gì, chẳng qua tất cả đều là kế điệu hổ ly sơn, nàng nghĩ một chút vẫn là may mắn nói: “Bệ hạ, như vậy ta vẫn nên về trang tử của Tạ gia thì tốt hơn, ngộ nhỡ phụ thân tới tìm lại phát hiện không thấy ta…….”
Cảnh Diệp cười nhàn nhạt, nét mặt ôn hòa, nhưng giọng nói lại cứng rắn: “Yên tâm đi, cổng thành đem nay, cho dù Trẫm tới cũng không mở, nếu không lính gác cổng có thể sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Tạ cô nương run rẩy, sau đó ngượng ngùng cười: “Vậy, vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cảnh Diệp vừa nói vừa đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Vậy nàng ngủ chút đi, nói cái gì thì để mai nói cũng được.”
Mắt dõi theo Hoàng đế Bệ hạ điên cuồng rời đi, Tạ cô nương cảm thấy nhức đầu, cái gì mà ngủ chút đi, nàng căn bản là không cách nào ngủ được mà?
Thổi ngọn đen dầu, Tạ cô nương cúi đầu ủ rũ từng bước từng bước di chuyển trên giường, trong bóng tối lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, thở dài chán nản, cửa sau chợt xông vào một người.
“Thuộc hạ tham kiến Thái tử phi.”
Tạ cô nương mừng rỡ sắp muốn nhảy dựng lên, vừa nghe tiếng xưng hô này liền biết đây khẳng định là người mà Cố Thần để lại bên cạnh nàng, Tạ cô nương ngồi dậy giữ một hơi, nhỏ giọng: “Chuyện này trước mắt đừng cho chàng biết, để tránh chàng phân tâm.”
Ám vệ im lặng một chút, sau đó nói: “Vậy thuộc hạ cứu Thái tử phi ra trước.”
Tạ cô nương đang nghĩ gật đầu nói được, nghĩ một chút vẫn là nói: “Hôm nay không được, nếu ta đi rồi ngày mai người gặp xui xẻo chính là cha ta, ngươi hãy đi báo cho cha ta trước, để ông ấy trực tiếp hướng Cảnh Diệp đòi người.”
Ám vệ có chút do dự: “Thịnh Trạch Hoàng đế hình như có mưu đồ bất chính với Thái tử phi.”
Tạ cô nương im lặng, đột nhiên lại rất muốn yên tĩnh.
Nàng trầm tĩnh hỏi: “Ngươi tới từ khi nào vậy?”
Ám vệ rất thành thực trả lời: “Đến khi Thịnh Trạch Hoàng đế tiến vào.”
Tạ cô nương trong khoảnh khắc rất không muốn cùng hắn nói chuyện, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi ở lại bên ta sẽ bị người khác phát hiện thì sao?”
Ám vệ lại lần nữa thành thật nói: “Người đem Thái tử phi lúc trước có lẽ sẽ phát hiện ra, còn người khác thì không.”
Cho nên cái tên bắt cóc đó rõ ràng rất lợi hại, cho nên cái tên bắt cóc lợi hại đó là người của Cảnh Diệp, cho nên có tên bắt cóc đó ám vệ thì không thể ở bên cạnh nàng đảm bảo an toàn cho nàng, vậy thì nàng còn cần tên ám vệ này làm gì?
Tạ cô nương lại lần nữa chán nản ngã xuống giường, khoát khoát tay một cách yếu ớt: “Vậy ngươi tạm thời không cần lưu lại nơi này, đợi ngày mai phụ thân đem ta trở về ngươi hãy đi cùng.”
Ám vệ bộ dạng giống như bị đả kích mạnh, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sauk hi liên lạc với người mình, Tạ cô nương an tâm nhiều rồi, một mực lên đường, cộng thêm trước đó bị hù dọa, kỳ thực rất là mệt mỏi, cho nên sau khi an tam gác lại mọi chuyện rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng, sáng sớm sau khi mở mắt lập tức phát hiện bên cạnh mình đã ngồi một người……..đơn giản là muốn dọa chết sao?
Tạ cô nương thiếu chút nữa là nhảy từ trên giường xuống, may mà nàng nàng nhanh trí cuộn lại trên giường, dùng thảm cuốn mình lại, chỉ lộ ra chiếc đầu, cứng mặt hướng Hoàng đế Bệ hạ chào hỏi: “Bệ hạ, người, sao người lại ở đây?”
Trong
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3460292.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3460292.png" data-pagespeed-url-hash=2182178562 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
164 chương
78 chương
11 chương
47 chương
39 chương
136 chương
34 chương
62 chương