Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 152 : Đại Hoàn xâm chiếm
Editor: Lục Bình
Nguồn: diendanlequydon.com
Sau khi có Văn Vương phi thử nước, ngoài phu nhân trong kinh thành lại thêm một thành viên mới——chuẩn Thái tử phi.
Đương nhiên sau khi Văn Vương phi “vô tình” để lộ ra mức độ sủng ái của Thái tử điện hạ đối với Tạ cô nương, cái chữ “chuẩn” kia đã được tất cả mọi người để vào tâm trí rồi.
Cùng với đó, dưới sự thôi thúc của chúng đại thần, các phu nhân rói rít đưa thiệp tới Đông cung.
Thái tử điện hạ đang ôm eo nhỏ Tạ cô nương vừa ăn đậu hũ vừa chọn ra mấy phu nhân khá thức thời hơn nữa chồng cũng tương đối phân lượng. Tiện đó cũng nói sơ qua cho Tạ cô nương về thân phận hoàn cảnh của từng người cùng các mạng lưới quan hệ.
Vẫn được nuôi thả, Tạ cô nương đầu óc đã lâu không hoạt động trực tiếp choáng váng, phải mất hai, ba ngày sau mới miễn cưỡng tiếp nhận hết thông tin, vừa tiếp nhận vừa vừa rơi lệ đầy mặt. Loại cảm giác này sao lại mãnh liệt như một lần nữa trải qua kỳ thi tuyển vào đại học?
Sauk hi miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, các phu nhân đợi ở bên ngoài cung lòng như lửa đốt cuối cùng cũng nhận được hồi ứng từ trong Đông cung truyền tới, ba phu nhân đi vào đầu tiên đều là những phu nhân có hàm tước danh dự hữu danh vô thực.
Dù sao thì coi như Cố Thần bây giờ đã là Thái tử rồi, nhưng Hi đế vẫn chưa thoái vị mà, nên kiêng dè chút cũng là để tránh bị hiềm nghi.
Không khí buổi gặp gỡ diễn ra hết sức thoải mái hài hòa, hai bên trao đổi hoạt động văn hóa sinh động mà rộng khắp, tiến hành thương lượng xác định quan hệ hữu nghị lâu dài, đồng thời đối với quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi cũng đạt thành sự đồng thuận quan trọng.
Sau cùng. Dưới sự xua đuổi không tiếng động của Thái tử điện hạ trước giờ cơm trưa, ba vị phu nhân đã ra về với một nét mặt hài lòng.
Liền đó mấy ngày Đông cung đều là đông như trẩy hội, Tạ cô nương rốt cuộc cũng có chút không chịu nổi, thời điểm đang định hướng Thái tử điện hạ xin nghỉ, Hoàng hậu nương nương đã kịp cứu nàng trong tình thế nước lửa này, đương nhiên, thật ra chẳng qua cũng chỉ là nhấc nàng ra khỏi đống lửa ném nàng vào trong hầm băng mà thôi.
Tạ cô nương cúi đầu, hận không thể để bản thân mình không tồn tại, coi như là Hoàng hậu nương nương khuôn mặt dịu dàng và ấm áp như ngọn gió xuân cũng không đủ để xua tan lãnh ý của Hi đế a, tuy ông ta căn bản không có phát ra bất cứ thanh âm nào, nhưng Tạ cô nương lại giống như nghe thấy ông ta đang nói: “Có chuyện gì cũng không được nói, không có chuyện gì thì mau cút, đừng làm phiền lão trư và lão bà triền miên ân ái!
Tạ cô nương liếc nhìn đôi phu thê đứng ở nơi cao nhất của Đại Hi, u ám cảm thấy chói sáng như muốn làm mù con ngươi người ta vậy.
Hoàng hậu ngồi đàng hoàng trên sập trông cũng không tệ, nhưng còn Hi đế thân thể uốn cong tựa bên thân bà lại còn đưa cánh tay kéo bà vào lòng, động tác này thật sự quá hủy hoại hình tượng.
Không hề phòng bị bị bày ra trước mặt……….
Đương khi nàng thất thần, Hoàng hậu kêu:
“Thanh Ngọc, Thanh Ngọc đứa trẻ ngươi đang nghĩ gì thế, ta vừa nói gì có nghe thấy không?”
“A?” Tạ cô nương sực tỉnh. Sau đó một mặt lung túng, bởi vì nàng vừa rồi quả thực không nghe thấy bà ấy nói gì a, nàng bẻ bẻ ngón tay, gương mặt khẽ hồng vừa định nói, bên kia Hi đế đã liền mở miệng: “Ngươi trở về đi, kêu Thái tử tới!”
Tạ cô nương ngây ra một hồi, lập tức liền hiểu ra mình là bị Hi đế ghét rồi.
Tuy vậy đối mặt với Hi đế nàng cũng không dám phản kháng, chỉ là nghĩ mấy ngày này Cố Thần mỗi khi trở về đều là khuôn mặt với vẻ mệt mỏi, nàng khẽ cắn răng, vẫn là ngẩng đầu nói: “Bệ hạ thứ tội, là Thanh Ngọc vừa rồi lơ đãng Thanh Ngọc biết sai rồi, Thái tử chính sự rất nhiều, để cho chàng ấy tới chỉ sợ sẽ làm phiền Bệ hạ và nương nương, kính xin nương nương thuật lại một lần, Thanh Ngọc không dám lơ đãng nữa……”
Vừa nói vừa khóc trong lòng, thật đáng sợ a, bị dọa đến nói cũng không mạch lạc nữa rồi.
Nhưng thật sự không muốn Cố Thần chạy tới để rồi bị Hi đế giáo huấn một lần, nàng chết thì chết, dù sao nguyên nhân cũng là do nàng lơ đễnh mà.
Ngoài dự đoán là Hi đế cư nhiên không có nổi giận, mà là trực tiếp lạnh giọng: “Ý của Hoàng hậu là ngươi lần lượt tiếp kiến mệnh phụ, chi bằng trực tiếp làm một nhã tập, những thứ khác ngươi và Thái tử thương lượng, lui xuống đi.”
Tuy Tạ cô nương bộ dạng có chút nghe không hiểu, nhưng Hi đế đã đuổi người rồi nàng dám không đi sao, nàng vừa đứng dậy nói cáo lui vừa lẩm nhẩm trong bụng lời Hi đế một lần, sau đó cũng theo đó mà làm.
Cái gọi là nhã tập chính là tụ họp, cho nên ý của Hoàng hậu là thay vì hai ba ngày tiếp đãi những phu nhân kia, chi bằng tổ chức một bữa yến tiệc tận diệt, đỡ phiền phức.
Tạ cô nương nghĩ nghĩ cảm thấy chủ ý này không tồi, thế là chuẩn bị đợi đén bữa cơm trưa sẽ cùng Cố Thần bàn bạc.
Đương nhiên nàng cũng không biết, chủ ý này thực ra là Hi đế kêu Hoàng hậu nói, bởi vì số phu nhân kia tuy tiến cung cầu kiến Thái tử phi, nhưng cũng không thể không thỉnh an Hoàng hậu, như vậy thì phiến phức lắm, nên mới đưa ra ý như vậy.
Đợi đến khi Tạ cô nương trong bữa cơm trưa nói với Cố Thần chuyện này, Cố Thần nghĩ một chút vẫn là đồng ý, nói: “Vốn cảm thấy người quá nhiều nàng ứng phó không nổi, nhưng những ngày này nàng làm rất tốt, ta cũng yên tâm.”
Hắn nghĩ một chút còn dặn dò thêm: “Nếu gặp kẻ vô lễ nàng không cần để ý tới, vấn đề nào không muốn trả lời cũng không cần lên tiếng, nàng là thê tử của ta, là Thái tử phi, không ai có thể ức hiếp nàng được.”
Tạ cô nương hiểu rất rõ, kỳ thực Cố Thần chính là muốn nàng làm ra vẻ cao lãnh, nhưng thật ra nàng vốn đã rất cao lãnh rồi mà, thật.
Tạ cô nương không nói gì, treo lên nụ cười nhàn nhạt, cao quý mà xa lánh liếc nhìn Thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ: “………….”
Trên triều đường Thái tử điện hạ bắt đầu đánh tan các thế lực phe phái tiến hành tổ chức lại, chúng thần tất cả đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ sau một khắc liền từ trong miệng Thái tử điện hạ nghe thấy tên mình.
Mà phu nhân của mỗi người bọn họ lúc này đây cũng đã nhận được thiệp phát ra từ Đông cung, trên thiệp viết rất đơn giản, không có lý do gì cả, chỉ là Thái tử muốn gặp ngươi, ngươi có đến hay không đây?
Khẳng định phải đi a, bị Thái tử điện hạ hành cho đến mức đêm ngày lo lắng, các vị đại thần nhưu nhìn thấy rạng đông vậy, lũ lượt chuẩn bị hậu lễ dặn dò phu nhân mình khi đi nhất định phải mang theo, tốt nhất là nhân cơ hội này tìm hiểu sở thích của vị Thái tử phi này, đương nhiên nếu có thể tiện đó mà thăm dò được sở thích của Thái tử điện hạ thì càng tốt.
Thiếp của Đông cung phát ra rất nhiều, ngoài cáo mệnh phu nhân của quan tam phẩm trở lên, còn phát ra cho tất cả tông thất bên đó.
Cho dù nhiều ngày như vậy, mệnh phụ ra vào Đông cung cũng có số lượng nhất định, nhưng tông thất bên đó trừ Văn Vương phi ra tất cả đều không có động tĩnh gì.
Hoàng thất hiện giờ chỉ còn lại đường tỷ của Hi đế, Vương gia ngược lại lại có 4 người, trừ Văn Vương nhỏ nhất ra, còn có ba đường huynh của Hi đế, Võ Vương, Lệ Vương, cùng với Kỳ Vương.
Công chúa sao, chính là người chủ trì Bach hoa tiết ngày hôm đó, vừa nhìn tướng mạo liền biết là một người tâm cao ngạo khí, dù sao cũng là được Hi đế cưng chiều mà lớn lên, tự giữ không được thân phận trưởng bối, Tạ cô nương cũng cảm thấy rất bình thường, bởi vì nàng tan gay cả Hoàng hậu cũng không thèm để vào trong mắt mà.
Còn Vương phi của ba Vương khác sao lại không tới?
Bởi vì người ta coi khinh a.
Không giống với Văn Vương, ba Vương kia tuổi tác còn lớn hơn cả Hi đế, hơn nữa con trưởng của mỗi người cũng lớn tuổi hơn Cố Thần, ba Thế tử đều là ứng cử viên hàng đầu trong truyền thuyết “sắp trở thành con thừa tự để Hi đế cho kế thừa ngôi Hoàng vị.”
Trong mắt bọn họ Cố Thần chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang không nghĩa lý gì, chứ chưa cần nói đến Tạ cô nương cái tên này không chính tín không thuận làm Thái tử phi.
Những chuyện này của Cố Thần Tạ cô nương rất rõ, hơn nữa Tạ cô nương sau khi nghe xong còn bày tỏ sự an ủi sâu sắc, đương nhiên cách an ủi, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cùng đôi môi hơi sưng là biết liền.
Sau khi thiệp phát ra, các hạng mục chuẩn bị đương nhiên đã có người phụ trách, việc duy nhất Tạ cô nương phải làm là ——tiếp nhận tư liệu.
Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên Tạ cô nương trên buổi tụ họp giả bộ rất thành công, mặc dù không nhớ mặt và tên, nhưng chỉ cần người ta tự giới thiệu, trong đầu Tạ cô nương lập tức liền hiện lên những tư liệu tương quan, sau cùng gọi ra chính xác thân phận của đối phương.
Cứ như vậy, ấn tượng của nhiều mệnh phụ đối với Thái tử phi này rất tốt, dù sao thì mới vừa gặp mặt đã được Thái tử phi ghi nhớ rồi, chứng tỏ Thái tử phi là một người có tâm nha, huống hồ xuất hiện trước mặt Thái tử phi, cũng coi như là đã treo số trước mặt Thái tử rồi.
Mặc dù Tạ cô nương thật ra thì chỉ ngồi một chỗ không động là được, nhưng động não cũng rất mệt mà, Lạc Quỳ bên cạnh len lén liếc sắc mặt nàng, sau đó hết sức hùng dũng tiến lên phía trước hỏi một tiếng.
Tạ cô nương tán thưởng nhìn nàng một cái, thuận theo đó nói muốn đi thay y phục.
Mọi người ngầm hiểu với nhau, Tạ cô nương đã thành công thoát thân, từ nơi yên tĩnh chuẩn bị đi đến phòng nghỉ ngơi một chút, kết quả sự cố thể chất lúc này đột nhiên lại có một bàn chân chen ngang vào.
Tạ cô nương vừa chạm mặt tiểu cô nương đi tới, theo bản năng liền thẳng ngực ngẩng đầu lên lộ ra tư thái ưu nhã của một quý phu nhân, đợi đối phương tự mình giới thiệu.
Đối phương quả thực là một tiểu cô nương, còn nhỏ hơn cả Tạ cô nương, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, treo lên đó là một nét mặt hiểu kỳ, nhưng theo như Tạ cô nương thấy trong mắt có vô số kim tinh của những đốm lửa, chỉ cần liếc một cái cũng biết trong mắt nàng ta tràn đầy sự ghen ghét và đố kỵ.
Tiểu cô nương hiếu kỳ hỏi: “Ngươi chính là nữ nhân mà điện hạ mang từ Đại Hoàn về?”
Tạ cô nương vừa nghe vậy lập tức bừng tỉnh hiểu ra, vì sao một cô nương nhỏ như vậy lại có ánh mắt như vậy, thì ra lại là đào hoa thối của Cố Thần a, tâm trạng của Tạ tiểu cô nương trong nháy mắt đã trở nên xấu đi, sau đó hướng nàng ta cười một tiếng rợn cả tóc gáy, kèm theo đó là kỹ năng diễn xuất.
Một mặt vô tội hỏi: “Ta là Thái tử phi, ngươi là ai?”
Tiểu cô nương trực tiếp xù lông, ác hận nói: “Ngươi mới không phải Thái tử phi, chẳng qua chỉ là đánh thua đưa tới hòa thân, lại dám tự cho mình cái thân phận Thái tử phi, ngươi………”
Lời của nàng ta còn chưa nói hết, bên cạnh liền truyền tới một giọng nói quen thuộc, Văn Vương phi vừa đi tới vừa cười nói: “Bảo sao không tìm thấy người, thì ra là trốn ở đây.”
Tạ cô nương trông thấy nàng ta, cũng liền lười đi trêu chọc cái tiểu cô nương khó hiểu kia, cười nói: “Ngươi tới trễ như vậy ta cũng không muốn phạt ngươi, ngươi ngược lại lại xấu xa cáo trạng trước."
“Lại bị ngươi vạch trần rồi, chúng ta huề nhau.”
Văn Vương phi cười, lại cho nàng biết cô nương mặc y phục trắng bên cạnh: “Đây là gia muội Chỉ Dao, trong nhà đứng hàng thứ thứ ba, vẫn ở trong khuê, vì mẫu thân trong người khó chịu, nhận được thiếp liền đưa cho muội ấy, ta không yên tâm, liền đem nàng ấy bên cạnh.”
Triệu Chỉ Giao một thân y trắng gọn gàng, thần thái hào phóng hướng nàng thi lễ: “Tham kiến Thái tử phi.”
Tạ cô nương gật đầu miễn lễ cho nàng, tỉ mỉ nhìn một cái, rồi cười nói: “Không hổ là cô nương của Triệu gia, sinh ra cũng tốt như vậy.”
Nói xong lại hỏi: “Sức khỏe của Triệu phu nhân có nghiêm trọng không?”
Văn Vương phi còn chưa kịp nói, tiểu cô nương bị ngó lơ kia lại lần nữa bày tỏ sự tồn tại của mình, một mặt uất ức nói: “Tiểu Hoàng thẩm, người sao chỉ chú ý nói chuyện cùng nữ nhân này không đếm xỉa gì đến ta?”
Tạ cô nương thầm cảm thán tốc độ biến sắc này, chỉ là sau khi phản ứng trở lại lập tức có chút kinh ngạc, nàng vừa nãy không nghe nhầm đó chứ, tiểu cô nương này kêu Văn Vương phi là tiểu Hoàng thẩm không sai chứ, vậy thân phận của nàng ta chẳng phải là. . . . . .
Văn Vương phi sắc mặt hơi biến hướng nàng ta nhàn nhạt chào hỏi: “Thì ra là Vân Phồn.” Sau đó quả nhiên quay đầu nói với Tạ cô nương:
“Đích nữ của Võ Vương gia.”
Tạ cô nương gật đầu, trong lòng ngược lại kinh ngạc vô cùng.
Từ khi nàng biết uy hiếp của tam Vương Thế tử đối với Cố Thần, nàng liền biết lần tụ họp này tam Vương sẽ không đến, nhưng số lễ nàng vẫn phải làm cho chu toàn, do đó vẫn đưa thiệp tới, nhưng vẫn không ngờ Võ Vương vẫn thực sự để đích nữ đến.
Cố Vân Phồn là đích nữ duy nhất của Võ Vương, hơn nữa vì trung niên mới có con gái, nên tất nhiên sẽ đem trên lòng bàn tay mà cưng chiều, cũng giống như mình nuôi lớn tính cách đơn thuần, chỉ là mình tuy đơn thuần, nhưng bản tính thiện lương, còn Cố Vân Phồn lại bị nuôi thành điêu ngoa ngốc nghếch.
Nhưng sau khi biết nàng ta là muội muội của Cố Hạo Quân, Tạ cô nương cảm thấy có thể thông cảm được cho nàng ta, dù sao thì đi so đo với một kẻ ngốc nhất định sẽ bị diệt vong sẽ chỉ phí sức lực.
Tạ cô nương trực tiếp bỏ rơi nàng, quay lại nói với Văn Vương phi: “Ta kêu người chuẩn bị trà và bánh ngọt, chi bằng cùng nhau ngồi xuống nói chuyện .”
Văn Vương phi gật gật đầu, cùng nàng xoay người chuẩn bị đi, Cố Vân Phồn chỉ giậm chân, vừa theo sau bọn họ vừa gào lên: “Các người chớ đi!”
Tạ Bích Sơ vốn không muốn quan tâm nàng ta, đương nhiên sẽ không dừng lại, chỉ là tại thời điểm này lại cảm thấy sau lưng một hồi lạnh tóc gáy khó hiểu, trong đầu còn chưa kịp hiểu rõ, thân thể đã kịp thời phản ứng, nhanh chóng nghiêng người né sang bên cạnh, chỉ thấy một con dao găm từ phía sau nàng đâm vào không khí.
Kẻ hành thích phản ứng cực nhanh, thấy lần thứ nhất đâm vào không khí, ngay sau đó dùng dao cắt ngang, đâm thẳng tới hướng Tạ Bích Sơ, Tạ Bích Sơ lui về phía sau cũng không tránh được, mắt trông thấy dao găm đâm trúng nàng, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bên thân có một bóng hồng lướt tới, ngay sau đó chỉ thấy tiếng rên nho nhỏ, cũng liền đó kẻ hành thích đã bị Lạc Quỳ cùng mấy cung nữ chế trụ.
Tạ cô nương loạng choạng đứng dậy, lúc này mới phát hiện người chắn cho mình nhát dao kia chính là muội muội của Văn Vương Phi, Triệu Chỉ Dao, còn kẻ hành thích lại chính là nha hoàn mà Cố Vân Phồn mang theo.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
164 chương
78 chương
11 chương
47 chương
39 chương
136 chương
34 chương
62 chương