Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 142 : Hòa đàm (1)
Editor: Tuyền Uri
Nguồn: diendanlequydon.com
Cảnh Diệp không nói nữa, trong mắt lại tràn đầy ý châm chọc, một lát sau lại hỏi: "Tĩnh quý tần mấy ngày nay cũng làm gì?"
Lý Lộc lên tiếng: "Ban ngày thường cùng tứ phi đi lại, nghe nói muốn thuyết phục tứ phi giảm miễn phần lệ hậu cung, góp một phần lực ra chiến trường nơi biên quan."
“A.” Cảnh Diệp cười phá lên, sắc mặt càng nặng: “Nàng ta lại vẫn như trước tự cho mình là cao hơn, dã tâm cũng không nhỏ. Ngay cả chính sự triều đường cũng muốn nhúng tay vào. Ngươi âm thầm đi tiết lộ cho tứ phi, để cho bọn họ tạm thời đồng ý, trẫm lại muốn xem xem, Tĩnh quý tần có thể làm tới trình độ nào, ngay cả Hoàng hậu……”
Nói đến hai chữ Hoàng hậu, hắn lại đột nhiên trầm mặc, rõ ràng là ngày Tết, Hoàng cung to lớn lại tĩnh lặng như vậy, xa gần chỉ có gió lạnh ban đêm thổi qua, gió lạnh rót lên áo choàng hắn, khiến hắn cũng cảm thấy toàn thân đều trở nên lạnh giá.
Hắn trầm mặc không nói cất bước bâng quơ, chờ tới lúc hắn hồi tỉnh lại tinh thần, cánh cửa Trường Hoa cung đã xuất hiện trước mắt, hắn trú chân xa xa nhìn, dường như có thể nghe thấy tiếng cười thấp thoáng bên trong cánh cửa truyền tới.
Phải một lúc lâu Cảnh Diệp mới xoay người nói: "Về thôi."
Sau ba ngày Tết, Cảnh Diệp cũng bận rộn trở lại, Tạ Bích Sơ cũng được phép xuất cung trở về Tướng phủ ở.
Nàng sớm đã kêu tứ Cẩm thu xếp những đồ cần mang rồi, khẩu dụ của Hoàng đế mới vừa truyền tới, lập tức hoan hô một tiếng đem người xuất cung.
Tạ Dịch Giang đã sớm ở trong phủ chờ nàng, hai cha con nị oai một hồi, liền để Tạ Bích Sơ về phòng trước dọn dẹp một phen, Tạ Bích Sơ trở về khuê phòng của mình một lát đã lại chìm trong trầm mặc.
Cẩm Đoạn cẩn thận nhìn nàng nói: “Cô nương đây sao vậy?”
Tạ Bích Sơ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hạnh to chớp chớp, dẩu môi chau mày: “Gia gia xấu, khi ta không ở đây lại để người khác động vào đồ của ta, những vật trang trí này lúc trước không để ở đây.”
“Cái này…..” Cẩm Đoạn đang định nói là nàng tự đặt mà, nhưng lời đến bên miệng rốt cuộc cũng là hiểm hiểm nuốt trở lại. Nàng thật nhanh liếc Tạ Bích Sơ một cái, cố làm ra bộ dạng không có gì nói: “Có lẽ là Tướng gia ngày thường nhớ cô nương đã lấy ra chơi, cô nương nói như vậy, Tướng gia nghe được sẽ buồn đấy.”
Tạ Bích Sơ nghiêm sắc mặt, nghiêm túc gật đầu nói: “Cẩm Đoạn ngươi nói đúng, ta sau này sẽ không nói như vậy nữa.”
Cẩm Đoạn nhân lúc nàng nghỉ ngơi đem việc này báo cho Tạ Dịch Giang, Tạ Dịch Giang khẽ thở dài: “Xem ra đã quên thật rồi, quên cũng tốt, quên là tốt nhất.”
Tạ Bích Sơ liền ở phủ Tể tướng khá nhiều ngày, mỗi ngày đều sống vui vẻ thoải mái, không hề có chút phiền não, lúc nào cũng có phụ thân bên cạnh, vui đến quên cả trời đất, nàng căn bản không có ý niệm hồi cung.
Mà Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên cũng không rảnh để nhớ tới việc đem nàng hồi cung, bởi vì giao chiến giữa Đại Hoàn và Đại Hi đến nay, Đại Hoàn liên tục bại lui, hơn một tháng ngắn ngủi, Đại Hoàn liên tiếp có 5 thành thất thủ, Nghiệp Châu của Huy Châu cũng bị chiếm hơn nửa rồi, tinh binh Đại Hi nhắm thẳng tới Kinh thành.
Biên thành vô số dân chúng cửa nát nhà tan trôi giạt khắp nơi, Kinh thành càng ngày càng có nhiều dân chúng chen chúc mà đến, sự gia tăng của lưu dân cũng khiến trị an Kinh thành càng lúc càng trở nên bất ổn.
Càng xui xẻo hơn là, số lần giao chiến với Đại Hi, không một lần thắng lợi, tình huống như thế cũng khiến cho cả Đại Hoàn chìm trong khủng hoảng.
Hoàng đế trong giấc ngủ cũng không yên, cuối cùng vẫn là không nhịn được bắt đầu suy nghĩ về ý kiến lúc trước của Tạ Dịch Giang, dân chúng vô tội, mà hắn một hoàng đế vô năng, bại quốc thỉnh cầu hòa đàm thì đồng nghĩa với đầu hàng, hắn thân là Hoàng đế như này bị khuất nhục không nhỏ, nhưng hắn rốt cuộc cũng không thể trơ mắt nhìn bách tính như vậy mà không để ý.
Hắn không để ý âm thanh phản đối trong triều, khăng khăng sai người đi thỉnh cầu hòa đàm, nằm ngoài dự đoán, lần này Đại Hi rất sảng khoái đồng ý, gần như là ngay lập tức ngừng tiến công, đợi Đại Hoàn bên này sai phái sứ thần.
Tất cả người của Đại Hoàn đều cảm thấy đây tuyệt đối là một âm mưu, nhất định là sẽ giết sứ thần lần nữa nhằm mục đích làm nhục Đại Hoàn, Hoàng đế cũng có loại cảm giác không dám tin tưởng, nhưng dưới tình huống như vậy, cho dù có bẫy hắn cũng không thể quay lại.
Trong triều thế lực mấy phái lại lần nữa tranh đấu gay gắt, lần này không phải là chiếm lấy vị trí sứ thần, mà là toàn lực từ chối, thân là bại quốc, ai cũng biết lần này đi sứ khẳng định sẽ không có bất cứ công lao gì.
Ứng cử viên cuối cùng vẫn là một quan tam phẩm người mà một viên quan ngũ phẩm sau khi gắng gượng đề ra với Hoàng đế đã ủy thác cho trọng trách.
Đợi tới lúc người được phái đi, cả kinh thành quan lớn quan bé đều thở phào một tiếng, trong đó chỉ trừ Tạ Dịch Giang.
Tạ Dịch Giang sớm đã ở trạng thái nửa thối lui, sẽ không dễ dàng nhúng tay vào triều chính bên kia, nhưng việc triều chính ông ta lại nắm rất rõ, sau khi nghe sứ thần đã xuất phát, suy tư một hồi nhịn không được nói: “Chử Mặc, tình hình như này ngươi có mấy phần quen thuộc?”
Chử Mặc có chút nghi hoặc, nghĩ một chút vẫn là không có kết quả, chắp tay mà rằng: “Vẫn xin đại nhân tỏ rõ.”
Ánh mắt Tạ Dịch Giang có chút mênh mang, hình như lọt sâu vào ký ức, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “"Mười mấy năm trước, Tiên đế mới đăng cơ, quốc lực không ổn định, mà Đại Hi tuy có nội chiến, nhưng vẫn rút ra binh lực muốn cắn lên Đại Hoàn một miếng, Tiên đế binh lực không kịp, thỉnh cầu hòa đàm, sau đó….”
"Đại nhân!" Chử Mặc cúi đầu kêu lên: “Người là nói…….nhưng bây giờ thiên hạ đều biết, Hi đế hậu cung sa sút, độc sủng Lan hậu một người, hẳn sẽ không làm vậy.”
Tạ Dịch giang khẽ thở dài: “Ta biết, ta chỉ là lo lắng mà thôi, dù sao đến giờ cũng vẫn chưa biết nguyên nhân Đại Hi đột nhiên xuất binh, huống hồ nếu Đại Hi vẫn như năm đó, chuyện kia rất có thể sẽ rơi xuống người Ngọc nhi, dù sao người bị chọn năm đó, cũng là vì phụ thân của nàng ấy đương thời là một đại nho nổi tiếng khắp nơi nhất hô bách ứng.”
Nói đến chuyện năm đó, Tạ Dịch Giang có chút thất thần, thần sắc trên mặt phức tạp khó mà tin, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta với ông ấy không giống.”
Chử Mặc theo đó cũng trầm xuống, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: "Đại nhân bớt buồn lo, cô nương vẫn đang chờ người cùng dùng bữa trưa đó.”
Tạ Dịch giang phục hồi lại tinh thần, nghe vậy sắc mặt cũng hòa hoãn lại, đứng lên nói: "Đi nào, xem xem hôm nay nàng ta lại làm ra món ăn kỳ lạ gì mới.”
Hai người đến thiện sảnh, lại thấy Tạ Bích Sơ ngồi ở bên cửa sổ, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đang ngẩn ra, trong ánh mắt tràn đầy sự thẩn thờ và trống rỗng, Tạ Dịch Giang trong lòng căng thẳng, tiến lên trước mấy bước: “Bảo Nhi ngoan, nói cho gia gia biết đang nghĩ gì nào?”
Tạ Bích Sơ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội làm ra dáng vẻ bị dọa sợ quay đi chỗ khác, che đi sự hoảng loạn trong mắt, nũng nịu nói: “Gia gia xấu, dọa Bảo nhi, Bảo nhi liền không nói.”
Tạ Dịch Giang xoa đầu nàng dỗ dành: “Được được, là gia gia sai rồi, cha không nên dọa Bảo nhi.”
Tạ Bích Sơ đương khi lòng bàn tay ông cọ cọ, nghĩ một chút vẫn là mơ mang nói: "Phụ thân, con dường như đã quên mất chuyện gì nghĩ không ra."
Tạ Dịch Giang lông mày khẽ giật, dắt tay nàng đi tới bên bàn: “Bảo Nhi quên kêu người mời phụ thân dùng bữa rồi, liền để thức ăn sắp nguội lạnh, may là cha đã tự đến.”
Sự chú ý của Tạ Bích Sơ quả nhiên đã bị dời đi, le lưỡi một cái cười đùa hàm hồ cho qua chuyện.
Hai cha con ăn ngon lành, Hoàng đế bệ hạ căn bản là không còn khẩu vị nữa, một ngày không có tin tức Đại Hi triệt binh là một ngày hắn không yên tâm trở lại, vì nóng nảy mà tạo thành hỏa khí, bên môi cũng mọc lên hai mụn nước, đem cả đám Ngự y của Thái Y viện dọa cho sợ hãi.
Từng ngày cứ thế trôi qua, Hoàng đế lại thấy dài như một năm vậy, mãi đến một ngày cuối cùng cũng nhận được kết quả hòa đàm.
Ngay cả khi đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tất cả kết quả của cuộc hòa đàm lần này, hắn đã nghĩ tới việc phải cắt đất, phải bồi thường tiền, nghĩ tới các loại điều kiện, lại duy không nghĩ tới, đối phương muốn kết thân để làm hòa, mà người được chọn để kết thân, lại là thê tử của hắn, Hoàng hậu của Đại Hoàn, nữ nhi của Tể tướng —— Tạ Bích Sơ!
Hắn đang nghĩ trước tiên phải tạm thời phong tỏa tin tức này, nhưng trên thực tế, đương khi hắn sau khi nhận được tin tức liền cho triệu ngay Tạ Dịch Giang vào cung để luận bàn đối sách, Tạ Dịch Giang đã nhận được tin tức này.
Trong thư phòng sớm đã bị đập thành một mảnh hỗn loạn, đã thật lâu Tể tướng không có luống cuống như này săc mặt thiết xanh đứng như một cơn bão trong thư phòng, đột nhiên nộ khí như ngọn lửa hừng hực, tựa hồ như chỉ sau một khắc là có thể đem tất cả thiêu rụi đi.
Càng tức giận thì càng bình tĩnh, Tạ Dịch Giang thân hình cao lớn càng đứng thẳng hơn, xung quanh khí chất phát ra càng ôn nhuận, nụ cười bên môi lộ ra nóng rực như ánh mặt trời, ẩn bên trong đó là sát ý khát máu, quang và ám cùng xuất hiện trên người ông, nhưng lại không hề trộn lẫn vào nhau.
Ông đứng một hồi, giọng bình thản lên tiếng: “Mười mấy năm trước ta không nên vì nóng giận mà ngắt tin tức Đại Hi bên đó, nhưng các huynh đệ tiềm ẩn, cũng nên ra ngoài xuất động một phen rồi, dám nghĩ động đến trên đầu Bảo Nhi, nếu ta không đánh trả, lại khiến cho bọn chúng xem thường đại danh Tạ Dịch Giang ta!”
“Vốn không muốn tham gia vào chuyện giữa hai nước, dù sao Đại Hoàn là cố quốc của ta, Đại Hi cũng có người thân sống ở đó, nhưng nào ngờ hành động này của ta lại khiến người khác xem thường, truyền tin tức đi, tra rõ xem Hi đế rốt cuộc là có mục đích gì!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
164 chương
78 chương
11 chương
47 chương
39 chương
136 chương
34 chương
62 chương