Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 126 : Mời ta cùng ngươi và người già vui vẻ đêm thất tịch

Editor: Tuyền Uri Tạ Hoàng hậu đã từng rất nhiều lần đã đoán, một đầu khác của mật đạo thông tới chỗ nào, căn cứ vào kinh nghiệm của các vị tiền bối, rất có thể là căn nhà bị bỏ hoang, dĩ nhiên cũng có thể là phía sau đống củi. Hoặc là trong rừng cây rậm rạp nào đó. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, khi nàng chạy dài  từ mật đạo sau khi đi ra, đối mặt phải..... Một đống lớn y phục. Bao gồm áo lót quần lót. Tạ hoàng hậu đầu đội lên một bộ y phục. Ngồi ở trong tủ treo quần áo sôi trào hạ xuống, sửng sốt không dám đi ra ngoài, bởi vì bên ngoài đang có nữ thanh nói: "Nghe nói Vương Gia mấy ngày trước vào cung đi thỉnh an Thái hậu, sao lại không có trở về phủ một chuyến?" Một âm thanh khác nói: "Vương Gia của chúng ta ngươi còn không biết, ba ngày hai bữa không có nhà, chính là chưa đi đến cung ngươi cũng tìm không ra người nha, tiểu thiếu nữ đây là động lòng xuân, nghĩ tới Vương Gia chúng ta đấy." "Ngươi dám nói ngươi không muốn? Đáng tiếc Vương Gia chưa từng có ý định này. Cũng không biết cuối cùng cô nương nhà nào đấy." "Ta ngược lại thật ra nghe nói, Thái hậu chỉ hôn cho Vương Gia rồi." "Lời này ta sớm đã nghe từ hai năm trước, chỉ là Vương Gia không phải là vẫn luôn không chịu này." "Nhưng lần này Hoàng thượng hình như cũng lên tiếng, bảo là muốn làm hội hoa xuân cho Vương Gia xem đấy......" Âm thanh đã từ từ xa, y phục nắm chặt trong tay Tạ Hoàng hậu đã không thành hình rồi, nàng còn chưa ly hôn đâu, người yêu đã muốn kết hôn còn không phải bi kịch ư, nếu không phải là hôm nay nghe nói nàng còn không biết. Còn nữa, nàng mạo hiểm từ mật đạo chạy đến tìm hắn, kết quả hắn còn không ở đây, còn không mở! Tạ Hoàng hậu quẹt miệng ở trong tủ treo quần áo củaCảnh Hoan sôi trào một lần, đem y phục chỉnh tề tất cả đều lật lộn xộn lung tung, lúc này mới cảm thấy lửa giận trong lòng diệt xuống đi chút. Sau đó nên suy tính trọng điểm, nàng cứ như vậy tùy tiện chạy ra ngoài. Cũng không thể cứ như vậy ở trong tủ treo quần áo làm ổ được, cho nên nên như thế nào quang minh chánh đại đi ra ngoài hơn nữa không bại lộ thân phận ở đây, dưới tình huống bày tỏ nàng thật không phải là phi pháp xâm lấn đây? Tạ Hoàng hậu nâng cằm lên suy nghĩ kỹ một lát là vô kế khả thi, chẳng lẽ cứ như vậy lại quay đầu hồi cung đi, nàng cũng không cam tâm, hơn nữa, nàng lần này ra ngoài nhưng là muốn  đem Cảnh Hoan lay đến trong chén mình. Vốn đang cảm thấy có thể từ từ mà tính chuyện, hiện tại vừa nghe Thái hậu gả cho hắn, Tạ Bích Sơ như muốn bốc hỏa. Nàng nghĩ qua, theo thái độ Hoàng đế và Cảnh Hoan hai huynh đệ như nước lửa không dung, nếu như Cảnh Hoan muốn đoạt vị, nàng dĩ nhiên giúp đỡ hắn, coi như hắn về sau cũng có hậu cung, tóm lại bọn họ cũng có một đoạn hồi ức, nàng không hối hận. Chỉ là thấy thái độ của Cảnh Hoan, căn bản cũng không có ý tứ đoạt vị, vậy cần gì phải để cho hắn ở dưới con mắt củahoàng đế, bị khinh bỉ, đợi nàng đem hắn câu tới tay, nhất định mang theo hắn đi du lãm Vạn Lý Giang Sơn! Đáng tiếc nguyện vọng to lớn như vậy từ bước đầu tiên đã liền bị nhục, Tạ Hoàng hậu uất ức lớn. Suy nghĩ một chút cái khác xuyên việt tiền bối, khẳng định cung đấu Doanh Gia xuyên thành hoàng hậu, khẳng định tiếu ngạo hoa thơm cỏ lạ xuyên thành công chúa, khẳng định từ thương phát gia xuyên thành nông phụ, coi như mặc thành khí hậu khí phi khí phụ cũng tuyệt đối nghịch kích hoàn mỹ, các loại mỹ nam nối liền không dứt quấn quít chặt lấy tùy tiện mà chọn. Nhưng nàng đến nơi này rồi, cung đấu không được, buôn bán không làm được, làm ruộng chứ đừng nói, mỹ nam  cái gì mà nhiều, chính là nữ nhân quá nhiều, ngoài ra một người nàng còn phải thiên tân vạn khổ chủ động theo đuổi. Cuộc sống gian nan như thế, nàng thật mất thể diện với các vị đồng nghiệp xuyên việt! Nàng vẻ mặt đau khổ đen thùi lùi ở trong tủ treo quần áo suy nghĩ lung tung, trước mắt đột nhiên sáng lên, bất ngờ không đề phòng nàng theo bản năng giơ tay lên che mắt, thế nhưng vừa mới che, lập tức cảm thấy cả người cũng không tốt. Đây là bị phát hiện rồi, cho nên kế tiếp rốt cuộc thân phận sáng hay không sáng đây? Nếu như không sáng có thể nói bị tiểu tặc bắt, nhưng nếu như bày ra, giải thích thế nào Nhất Quốc Chi Hậu lại có thể ở trong tủ treo quần áo của một vương gia, thật sự quá hủy hình tượng có phải hay không. Đang lúc nàng yên lặng rơi lệ muốn trốn tránh thời điểm thực tế, chỉ nghe một tiếng quen thuộc cười khẽ, sau đó một cánh tay đưa tới đem lấy nàng ôm đi ra ngoài: "Quần áo của ta chất vải không tệ chứ, cũng không trách ngươi ngồi ở bên trong thoải mái không muốn ra." Như vậy hai giọng nói không phải Cảnh Hoan người kia còn có thể là ai? Tạ tiểu cô nương lập tức buông tay ra, ngẩng đầu quả nhiên là trông thấy Cảnh Hoan hì hì nhìn nàng, mặc dù mới vừa rồi mất mặt lớn, bên ngoài đỏ mặt nhưng trong lòng thật không nhịn được vui mừng, cũng không để ý hắn còn ôm nàng đâu, trực tiếp đôi tay hướng trên cổ hắn cười híp mắt hỏi "Làm sao chàng ở chỗ này?" Cảnh Hoan không nhịn được cười: "Đây là trong phủ của ta, ta làm sao lại không thể ở chỗ này? Ngược lại nàng, đều không nói với ta một tiếng liền tự mình chạy đến." Tạ tiểu cô nương lầm bầm: "Ta vốn là một lòng nghĩ ra được, có thể ra ngoài dĩ nhiên liền lập tức chạy đến xem có cái gì ly kỳ, ngược lại chàng, không phải nói không  có ý chỉ không vào kinh sao?" "Nàng không phải cũng khôngcó ý chỉ không thể ra cung, chúng ta tám lạng nửa cân!" Thời điểm Cảnh Hoan vừa nói vừa ôm ngang nàng  nhắc lên, Tạ tiểu cô nương bị sợ đến há miệng muốn thét chói tai như có điều suy nghĩ nói: "Nặng chút, đáng tiếc gần đây trên chợ  thịt heo xuống giá." "Cảnh Hoan!" Thể trọng vĩnh viễn đều là đề tài nhạy cảm của phái nữ, huống chi phía sau còn đi theo chữ"Heo", Tạ tiểu cô nương lập tức tạc mao, cánh tay xanh tại trên bả vai hắn, thân thể một chuỗi liền tránh thoát tay của hắn, sau đó đầu gối trực tiếp hướng tới đỉnh bộ vị nhạy cảm hắn. Tĩnh Vương Điện hạ lập tức hai tay từ dưới nách nàng vừa bấm, đem nàng cả người đều xách lên, thân thể vừa hướng về sau tránh né. Động tác quả thật rất nhanh nhẹn, chỉ là phúc độ quá lớn, sau đó vô cùng cẩu huyết, hai người đồng thời ngã lên giường. Tạ tiểu cô nương nằm ở trên người Tĩnh Vương điện hạ, một tay đặt trên lồng ngực của hắn cảm thụ cơ ngực của hắn, vừa bắt đầu cẩn thận suy tư nàng gần đây có phải hay không làm chuyện gì tốt khiến kịch tình quân cho nàng phúc lợi lớn như vậy. Cho nên nàng có phải hay không nên thuận theo ý trời trực tiếp đem Cảnh Hoan cho đụng ngã rồi, đây thật là một vấn đề nghiêm túc. Tĩnh Vương Điện hạ ngẩn người nhìn người ngồi trên mình Tạ Tiểu cô nương, mặc cho bàn tay nàng tại chính ngực mình vuốt ve, trong mắt nụ cười thật sâu, một lúc lâu còn không thấy nàng hồi hồn, rốt cuộc không nhịn được nói: "Không biết thẹn thùng, còn không mau đứng lên!" Tạ Bích Sơ phục hồi tinh thần lại chống lại ánh mắt đùa cợt của hắn, nhẫn nhịn mới không nhéo đến tai trên mặt, ngược lại đưa tay đỡ lấy cằm của hắn, bắt đầu ngâm thơ: "Ngày xuân du, Hạnh Hoa thổi đầu đầy. Mạch thượng nhà ai còn trẻ, chân phong lưu. Thiếp nguyện nghĩ thân gả cho, cả đời nghỉ ngơi. Tung bị vô tình vứt bỏ, không thể thẹn thùng!" Vốn là thực sự muốn trêu chọc một phen, nhưng không biết vì sao a, nhớ tới nhớ tới nàng lại có chút phiền muộn lên, nói gì ngay cả bị vô tình vứt bỏ cũng sẽ không hối hận, thật ra thì mọi người là lòng tham, tựa như vốn chỉ là nghĩ tới nhìn xa xa Cảnh Hoan là tốt rồi nàng, hôm nay cũng không phải là sinh ra cùng hắn gần nhau vọng niệm. Nàng biết là không nên, nàng cũng biết khả năng rất nhỏ, nhưng nàng chính là không nhịn được, nàng nghĩ đang được cho phép trong phạm vi cố gắng, được kết quả gì thì do ý của trời, nhưng trong lòng vẫn là mong mỏi, mong mỏi có một ngày kết cục cùng hắn có thể có đủ giống như tất cả trong sách như vậy, viết lên một"Từ đó vượt qua cuộc sống hạnh phúc"  . Nàng quả thật sẽ không hối hận, nàng cũng không thể hối hận, con người khi còn sống, dù sao cũng phải có chút phấn đấu quên mình người kia, như vậy cho dù không thể gần nhau, đợi sau khi tóc trắng xoá, cũng sẽ không có tiếc nuối. Tạ Bích Sơ cúi đầu nhìn Cảnh Hoan con ngươi sáng như sao, không nhịn được há miệng: "Cảnh Hoan......" Thiếp thích chàng, thiếp yêu chàng, chàng biết không? Nhưng tất cả dũng khí đều chỉ đủ kêu một tiếng tên của hắn, lời còn sót lại rốt cuộc cũng không nói ra miệng. "Hả?" Hắn cúi đầu trả lời một câu, ánh mắt nhìn tới đây lại hình như bị bỏng thương lóe lên một cái, sau đó nghiêng đầu tránh qua, âm thanh khàn khàn nói: "Còn không mau dậy một chút, nặng chết đi!" Tạ Bích Sơ kéo kéo khóe môi, liền từ trên giường xuống, phủ lộng lại y phục, vừa nói: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?" Làm Cảnh Hoan bất khả tư nghị nhìn nàng một cái: "Là ta đi đâu, nàng hồi cung ngay!" "Ta còn lâu mới trở về!" Tạ tiểu cô nương bĩu môi, con ngươi di chuyển lòng vòng nói: "Thiếp muốn đi theo chàng tới Lăng Vân thư viện!"  "Nàng lần trước lên không phải nói thư viện quá cao không muốn đi a, huống chi không phải học sinh của thư viện đi tóm lại không tốt." Tạ Bích Sơ nghe vậy, ngón tay điểm cằm một cái nói: "Vậy thì thiếp làm học sinh Lăng Vân thư viện là được." Vừa nói vừa xoay người trở lại tủ treo quần áo bên cạnh bắt đầu lật y phục. Cảnh Hoan liền vội vàng tiến lên ngăn cản nàng: "Đừng làm rộn có được hay không, nếu như bị Hoàng thượng phát hiện ngươi không ở trong cung vậy thì nguy rồi, mật đạo chuyện tốt nhất không nên tiết lộ ra ngoài, nhất là Hoàng thượng nơi đó." "Thiếp đây dĩ nhiên biết, chỉ là tại sao nhất là Hoàng thượng nơi đó, chẳng lẽ chàng thật định đem anh chàng xuống rồi tự mình đi làm Hoàng đế?" Tạ Bích Sơ cúi đầu lấy trong ngăn kéo xiêm áo, giọng nói rất tùy ý, nhưng trong lòng cũng rất khẩn trương. Nàng chính là đang thử dò xét thái độ của hắn đối với cái ghế kia, nếu như hắn thật sự có ý đó, chuyện này đại khái giữa hai người duyên phận không quá sâu, nàng thật sự không muốn lại bị vây ở trong thâm cung. Cảnh Hoan hình như hoàn toàn không có nhìn ra ý tứ nàng thử, nghe vậy cũng giống nhau tùy ý nói: "Chớ đem ta cùng hoàng thượng so, cái ghế kia có cái gì tốt, một khi ngồi lên cả người cũng bị vây ở phía trên, giống như anh ta vậy anh minh cơ trí thông tuệ tuyệt đỉnh người làm sao có thể buông tha cả kinh thành các cô nương khả ái hồn nhiên, đi lựa chọn đám nữ nhân tâm cơ thâm trầm ở hậu cung kia." Tạ Bích Sơ bày ra vẻ mặt than, nghiêm túc đứng đắn nói: "Thiếp nhớ chàng từng nói là chàng trẻ, còn nữa, thiếp bây giờ là Hoàng hậu, cho nên chàng trước mặt nói lòng thiếp thâm trầm là muốn chết như thế nào, xem giao tình giữa ta với chàng không cạn mà phân thượng của thiếp thiện lương như này nhất định sẽ thành toàn cho chàng.” Cảnh Hoan suy nghĩ một hồi nói: "Ta muốn nàng tóc trắng xoá mặt đầy nếp nhăn hình dáng xấu xí hù chết, làm ơn tất thành toàn bộ ta!" Tạ Bích Sơ nghiêng đầu nhìn hắn tới, mắt hạnh mỉm cười, đuôi lông mày gảy nhẹ, còn mang theo khuôn mặt bé mập non nớt thế nhưng vì vậy sinh ra xinh đẹp, nàng cười nói: "Đây là chàng mời thiếp ở cùng chàng tới già?" Chỉ là công phu của chung trà, hắn đã lần thứ hai từ trong mắt nàng thời điểm nhìn về phía hắn,thấy sắc thái tuyệt đẹp như thế, mắt hạnh sâu kỹ, đen nhánh thuần túy, nhưng bởi vì trong đó hàm chứa tình ý sâu nồng mà chảy quang dật thải, so với ngày xuân Bách Hoa mà muốn phồn tươi đẹp,, ẩn sâu tình cảm không hề che dấu, giống như tràn đầy trời đất sắp sửa bao phủ hắn. Hơi thở của hắn không có nhịn được chút dồn dập, cơ hồ đều phải chống lại không ngừng.