Editor: Tuyền Uri Tạ Hoàng hậu ánh mắt không chịu nổi nhìn Hoàng đế bệ hạ chỗ làm chứng, chịu hết nổi liền vỗ trán, chỉ cần mô tả sự thực là được rồi, câu trước là đủ rồi, sao lại vẫn muốn thêm trước thêm sau câu kia. Căn bản là đang giúp nàng kéo thù hận phải không? Nhìn Thục phi kia hận không thể nhào lên ăn luôn ánh mắt nàng ta. Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe miệng, sau đó hướng Thục phi nói: “Lời Bổn cung ngươi không tin, lời Hoàng Thượng không phải ngươi cũng không tin chứ. Bổn cung hôm đó từ Trường Hoa đi ra. Liền trực tiếp tới Thừa Thiên Cung, sao lại có thể xuống tay với thai nhi của ngươi được chứ?” “Những việc này ngươi đích thân làm, hay trên đường ngươi phân phó cho cung nữ làm cũng giống nhau cả.” Tạ hoàng hậu bị những cường từ đoạt lý của nàng ta làm cho tức cười, nhưng thông cảm cho nàng ta vừa mất đi đứa con nên đầu óc không tỉnh táo, thế là cũng chỉ hỏi lại một câu: “Vậy theo lời ngươi nói, cho dù Bổn cung không ra Trường Hoa cung cũng có thể xuống tay với ngươi, cần gì phải thừa lúc đi ra?  Thục phi nghe vừa nghe những lời này lập tức điên lên, không kịp đứng dậy liền lập tức bổ nhào lên người Tạ hoàng hậu: “Biết ngay là ngươi mà, ta chưa từng đắc tội với ngươi, tại sao ngươi lại xuống tay với ta?!” Tạ Bích Sơ lui về sau một bước, thấy Thục phi cho dù bị cung nữ ngăn lại vẫn còn giùng giằng muốn xông lên, nộ ý theo đó cũng dâng lên, trên mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Xem ra bất kể Bổn cung nói gì ngươi đều đã nhận định là Bổn cung ra tay, đã thế chi bằng ngươi trực tiếp đưa ra chứng cớ để Bổn cung tâm phục khẩu phục!” Thục phi còn chưa kịp mở miệng, Tôn quý phi đã liền mở miệng trước, nghiến răng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi làm chuyện rất bí mật, Bổn cung sớm đã nhìn ra, chứng cớ đương nhiên là có, vẫn là Bổn cung tự phát hiện, người đâu, dâng lên cho hoàng hậu xem. Cũng là để nàng ta, tâm phục khẩu phục!” Vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài cửa một cung nữ bước vào, trên tay đang cầm một chậu hoa quen thuộc, cánh hoa đỏ thẫm giống như nhung thiên nga, vừa dày vừa nặng so với mấy ngày trước trông càng đầy đặn, u quang lóe lên. Qúy phi thấy Tạ Bích Sơ giật mình không nói được lời nào. Cảm giác mình đã nắm được nhược điểm của Hoàng hậu, từ đó lật đổ hoàng hậu vị trí trên mình không phải là mộng, đắc ý nâng cằm lên nói: “Hoa này được đặt tên là Khô Vinh, xưa nay có công hiệu ngừa thai, nếu như cô gái mang bầu tiếp xúc, rất nhanh sẽ đẻ non, chính là ngươi sai người mang hoa này đến Nhu Nghi cung của Thục phi, ngươi còn lời gì để nói nữa?” Tạ Bích Sơ lại lần nữa cố nén muốn vỗ trán. Nàng ta thật là….chó. Quả nhiên người qua đường đều là sự cố thể chất, trên đường đi gặp phải hai cung nữ lập tức bị cuốn vào âm mưu  hậu cung thật là hại không được. “Nếu như khen hoa này đẹp một câu liền cho người đem hoa này đến Nhu Nghi cung, vậy Bổn cung muốn hỏi quý phi là quản lý hậu cung này như thế nào, cung nữ mặc nhiên chủ trương tự tác ý chủ tử, phải bị tội gì?” Tạ hoàng hậu khinh miệt liếc mắt nhìn Tôn quý phi, sau đó lại nói: “Huống chi còn dòm ngó hành tung của Bổn cung, cố ý bưng hoa đợi Bổn cung trên đường đi qua, vừa tội gì? Không cần nói cho Bổn cung chỉ là đi ngang qua, phải biết Bổn cung từ Trường Hoa cung đến Thừa Thiên cung, nhưng hoàn toàn không có vào hậu cung, con đường kia nối Trường Hoa cung cùng Thừa Thiên cung, vốn là vết người rất hiếm, đi các cung khác hoàn toàn không thể dùng con đường kia, nếu như không phải là cố ý chờ Bổn cung, Bổn cung ngược lại muốn hỏi, hai người cung nữ trên con đường kia, là bưng hoa đi đâu? Đi Trường Hoa cung, hay là Thừa Thiên cung, hả?” Tôn Quý phi há hốc miệng cũng nghẹn lời, hoàng hậu nói rất có lý, nàng ta dường như không có cách phản bác, đang cầm một chậu hoa có độc, mặc kệ là đi Trường Hoa cung hay là Thừa Thiên cung, đều là tội chết. Nhưng nếu nói hai cung đều không muốn đi, vậy thì tương đương với thừa nhận cung nữ đúng là cố ý từ nơi đó lượn quanh một vòng, là vì muốn tạo sự tình cờ gặp với hoàng hậu, từ đó gài tang vật vào hoàng hậu. Thấy Tôn Quý phi bại lui, Thục phi lại sốt ruột, nói thẳng: “Mặc kệ người cung nữ kia có phải là cố ý hay không, tóm lại là ngươi mở miệng để các nàng ta đưa đến chỗ của ta, nếu như ngươi không có cái tâm đó, họ coi như cố ý xuất hiện trước mặt ngươi, cũng có thể không ra tay, Hoàng thượng xin người làm chủ cho thần thiếp!” Tạ Bích Sơ ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, so đo với người thiếu não mới là thiếu não, quay đầu cũng nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ: “Bệ hạ, theo thần thiếp thấy, trước tiên ta tra xem chậu hoa kia vốn là từ đâu tới đây phải đưa đến đâu, bất kể thế nào, vật nguy hiểm cũng không thể lưu lại ở hậu cung.” Mặc dù nàng sắc mặt bình tĩnh, nhưng sự mất kiên nhẫn và phiền não rõ ràng trong mắt bị hắn nhìn thấy, Cảnh Diệp hít một hơi sâu, trả lời một câu: “Đó là đương nhiên.” Sau đó nghiêng đầu hướng Tôn quý phi nói: “Mời Hoàng hậu tới đây đối chất, lẽ nào không tra rõ?” Tôn Qúy phi lần nữa bị nghẹn lại, nàng ta có thể nói chuyện xảy ra nàng ta vội vã tìm người gánh, bắt nguồn từ tâm tư muốn kéo Hoàng hậu xuống. Cơ hồ là không chút do dự liền đem tội danh cài lên đầu Hoàng hậu, cho nên căn bản gấp gáp không tra? Vốn cho là Hoàng hậu ngốc kia gặp phải chuyện như vậy sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, nào ngờ cả ngày đánh nhạn, lần này lại bị nhạn mổ vào mắt, Hoàng hậu sao đột nhiên lại lợi hại như vậy? Tôn Quý phi mộng ở nơi nào, Thái hậu vội vàng giải vây nói: “Quý phi gấp gáp cũng là vì Thục phi, dù sao cũng là long tử thứ nhất của Hoàng đế, gấp gáp lo lắng một chút cũng là bình thường, chuyện chưa kịp tra bây giờ cũng có thể bắt đầu tra.” Nói rồi nhìn về phía cung nữ vẫn đang bưng hoa nói: “Hôm đó chính là ngươi gặp Hoàng hậu sau đó nghe lệnh đưa đến Nhu Nghi cung?” Cung nữ kia vẫn là đang run rẩy trực tiếp “phù phù” quỳ xuống, âm thanh đầu gối đụng xuống mặt đất khiến Tạ Bích Sơ một hồi ê răng, chỉ nghe cung nữ kia run rẩy nói: “Hồi, hồi Thái hậu nương nương, đúng là nô tỳ.” Thái hậu cau mày nói: “ Trước hết ngẩng đầu lên cho Hoàng hậu nhận người một chút.” Tạ Bích Sơ bất động như sơn, chờ cung nữ kia run rẩy nhắm mắt lại ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn nói: “Là nàng ta.” Nàng chính là không suy nghĩ nhiều, lại không chú ý hai từ này vừa thốt ra khỏi miệng, tại chỗ không chỉ một mà mọi người đều âm thầm hả hê. Thái hậu dùng khóe mắt liếc nàng một cái, bên môi thoáng như khinh miệt và đạt được ý đồ: “Hoàng hậu nhận được là tốt rồi.” Nói xong thẩm vấn tiếp cung nữ kia nói: “Ngươi là ở cung nào, tên là gì? Hoa này từ đâu tới, phải đưa đến đâu, ngươi phải nói hết mọi chuyện, nhân lúc ai gia vui vẻ cũng cho ngươi vui vẻ, nếu có chút giấu giếm nào, ai gia sẽ để cho ngươi sống không được chết cũng không xong, ngươi ngàn vạn phải suy nghĩ khi nói!” Thanh âm trắc trắc khiến cung nữ kia cơ hồ cả người nằm xuống đất, Tạ Bích Sơ thậm chí còn nghe rõ được thanh âm run rẩy của răng nàng ta. Chỉ là nàng ta còn chưa kịp mở miệng, Hiền phi một mực bên cạnh trầm mặc bông nhiên đứng dậy nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, cho thần thiếp nói một câu trước, người cung nữ này là nhị đẳng cung nữ trong cung thần thiếp, tên là Giang Hồng, ba ngày trước chính là thần thiếp phái nàng ta và một cung nữ nhị đẳng khác tên Giang Lam mang chậu hoa hồng này cho Dức Phi tỷ tỷ, hơn nữa,” Hiền phi nói tới chỗ này dừng một chút, tiếp đó như là không có gì xảy ra, bình thản tự thuật: “Hoa hồng này chính là Đức phi tỷ tỷ tự miệng kêu thần thiếp từ đây mang đến.” Việc Đức Phi treo nỗi lo lắng lên Tạ Hoàng hậu đã bị một vết nứt, tiếp đó nhanh chóng đổi thành uất ức: “Hiền phi muội muội ý gì vậy, là ám chỉ tỷ tỷ là đứng đầu gây nên sao?” “Tỷ tỷ có phải người đứng đầu gây nên hay không muội không biết,” Hiền phi có chút ý nhượng bộ: “Nhưng ngươi và ta hai người đồng thời vào cung, cho tới bây giờ đã hơn hai năm, thường ngày tỷ tỷ giữ thân phận, chưa bao giờ chủ động tới cung muội, không muốn nửa tháng năm ngày ba bữa đi thăm muội muội, cuối cùng chủ động mở miệng nói muốn chậu hoa, theo đó liền xảy ra sự việc, cho nên muội muội không thể không nghĩ nhiều, tỷ tỷ tâm địa thiện lương, xin hãy lượng thứ cho muội.” Kịch tình tới đây lần nữa sai lệch, vốn đề tài thảo luận là từ “Thục phi đẻ non” cắt thành “Hiền phi và Đức phi ở chung như thường”, vốn dĩ Tạ Hoàng hậu vẫn đang tức giận lại cắt thành hình thức đứng bên ngoài xem, loại này điển hình mở màn đấu trường cung to lớn đặc sắc tuyệt đối. Khóe mắt len lén liếc Cảnh Hoan, thấy hắn cũng một mặt dồi dào hứng thú chú ý sụ tình phát triển, không khỏi nở nụ cười. Hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cảnh Hoan theo hướng nàng nhìn đi tới, sau đó cười nháy mắt  với nàng. Tạ Hoàng hậu bị bắt gặp lập tức thu hồi ánh mắt, ngồi bộ dạng nghiêm chỉnh, tỏ ra nàng là rất nghiêm túc, không nên tùy tiện quyến rũ nàng, nhưng là tai không không khống chế được đỏ bừng lên.Ngồi ở phía trên vẫn có chút lo lắng, Cảnh Diệp  nhìn chằm chằm đôi tai đỏ bừng của cô, chỉ cảm thấy trong lòng một ngôi Tinh Chi Hỏa, bị nàng trêu chọc một chút lập tức thành lửa lớn hừng hực, cháy sạch can phế lòng hắn đều bị thương, hắn âm thầm hít một hơi sâu, cố gắng đem tầm mắt hướng về Hiền phi và Đức phi.