Vấp phải ổ sói, thịt nát xương tan " aka nhật ký dạy vợ"
Chương 3 : Tôi nhìn thấy hết rồi
Chương 3: Tôi nhìn thấy hết rồi
Sau này, khi Dã Lâm tỉnh dậy trong 3
tiếng hôn mê, tôi mới biết, mình ngất đi không có nghĩa là mọi chuyện kết thúc.
Số là...tình trạng chết lâm sàng của cô đã dọa Duy Khiêm một trận mặt cắt
không một giọt máu, phải phi đến chỗ Chiêu Phong cầu cứu.
Dưới sự chỉ đạo sắt đá của anh trai, Duy Khiêm được trang bị đầy đủ mũ áo lẫn
khăn bịt...mắt, xông vào phòng tắm giúp Dã Lâm sạch bọt trên người, trong
khoang miệng, chật vật quấn vào người cô 3 lớp khăn che sạch từ trên xuống dưới
trừ lỗ mũi và cực khổ đi gọi ông bà cô về.
Vấn đề khiến tôi thắc mắc là, Duy Khiêm nhỏ như vậy, sao có thể khiêng cô lên
phòng được? Mang theo thắc mắc, Dã Lâm thường xuyên nhìn trộm Chiêu Phong. Hắn
vẫn tỉnh bơ như thường từ lúc cô tỉnh, chỉ là, không chịu nổi ánh mắt suy xét
của cô, hắn quay mặt nhìn, khóe môi nhếch lên đểu cáng không thể tả, nhưng nét
phong độ, cao ngạo vẫn rõ ràng không tì vết.
Dã Lâm bối rối, lảng mắt sang hướng khác vờ nghe bà mẹ trẻ giáo huấn hai đứa
con.
-Giờ Dã Lâm đã sái cổ thì hai đứa phải có trách nhiệm, hiểu không? Trong thời
gian nó chưa lành bệnh, thì hai đứa cứ việc thực hiện kiếp osin miễn phí của
mình, bệnh nó càng nặng, thời hạn càng kéo dài, rõ chưa?
-Biết rồi! - Duy Khiêm bất mãn trả lời, còn Chiêu Phong im lặng không cho ý
kiến.
Dã Lâm tất nhiên không phản đối, nếu không phải hai người họ bày trò hãm hại,
thì cô cũng đâu thảm đến mức này. Kiêu hãnh cong môi cười, Dã Lâm liếc mắt nhìn
lại Chiêu Phong, ném cho hắn cái vẻ mặt đắc ý.
Chiêu Phong làm như không biết sự khiêu khích của cô, cũng cười đáp lại, vẫn là
nụ cười lạnh đẹp đẽ đến hoa tàn lá héo muôn thuở.
Đợi đến lúc mọi người tản đi, hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích. Dã
Lâm nhíu mày, vì cổ không quay được nên đành chuyền đồng tử về hốc mắt trái
nhìn lé.
Đột ngột, hắn bước đến gần cô, nghiêng người, hai tay chống vào mặt đệm mềm mịn
đẩy lọt cô vào giữa. Khuôn mặt hắn dần dần áp sát về phía cô, hơi thở nóng bừng
lũ lượt hả vào từng cọng tơ thưa thớt trên mặt, nhột nhột.
-Chắc cậu muốn biết ai đã đưa cậu lên đây, phải không? - Thanh âm hắn trầm tính
quyến rũ nhè nhẹ vang lên, nét mặt hắn lạnh lùng vô cảm, như đang hỏi thật mà
không phải là mỉa mai châm chọc như ngữ điệu của hắn.
Vì không gật đầu được, Dã Lâm đành ậm ự, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Cơn
đau vô hình chợt nổi lên, đánh rầm sự kiêu hãnh bao quanh người cô, chừa chỗ
cho những cái suýt xoa đau đớn.
-Nói sao nhỉ... - Hắn chầm chậm nói rồi im bẵng, tựa hồ đang suy nghĩ.
Lòng tôi lại có gì đó nhộn nhạo, một cảm giác nguy hiểm ập đến.
-Xin lỗi nhé! Tôi lỡ thấy hết mất rồi!
Chúa! Con đã nói rồi mà, nhà con có sói! Con cần một thiên sứ cứu vớt đời con.
Chúa! Người có nghe thấy con nói
không đấy?
Sao ngài vẫn không tin con!
Lặng lẽ, âm thầm nuốt nước bọt, Dã
Lâm kinh ngạc đến mức không tài nào dời mắt khỏi khuôn mặt hoàn mỹ đang kề sát.
Đã thế, hắn lại còn cười, nụ cười của hắn lạnh lùng, đểu giả, nhưng, lại càng
làm tôn lên vẻ đẹp trai khó cưỡng không ai bì nổi của hắn.
Dã Lâm lại nuốt nước bọt, không phải vì câu nói của hắn mà là vì dung nhan
của hắn. Nuốt để làm trôi cơn thèm thuồng, nhấn chìm cơn đói đang nhộn nhạo
trong bụng...nếu không, lúc này mà bụng kêu đói thì mất mặt hơn khi nãy nhiều.
-Không muốn biết tôi đã nhìn thấy gì sao? - Chiêu Phong vô tình như cố ý đảo
mắt lướt xuống người Dã Lâm, thần thần bí bí thổi luồng hơi thở phảng phất mùi
thịt gà.
Dã Lâm lập tức ậm ự tỏ rõ ý kiến. Muốn chứ, sao không? Phải biết để tính tiền
tổn thất về tinh thần chứ!
Con mắt đen trầm tĩnh ẩn ẩn ý cười của Chiêu Phong nheo lại, như đang nghi ngờ
quét mắt đánh giá cô một lượt. Rồi, cánh tay rắn chắc của hắn đưa lên cao,
thẳng hướng về phía khuôn mặt mỹ miều của cô. Và cô, lại theo bản năng né
tránh, ngửa người ra phía sau thay cho cái cổ bị sái cứng trững. Và, thêm lần
nữa, cô ngã.
Nhưng, lần này, tính đi tính lại vẫn khá khẩm hơn lần trước nhiều, bởi, Dã Lâm
không chỉ ngã lên đệm mà trước khi ra đi còn tiện tay túm lấy mấy lọm tóc lơ
thơ trên đầu Chiêu Phong, bựt mạnh, đem theo một ít ADN của hắn quy tiên
cùng.
Phịch một cái, Dã Lâm nằm bất động trên giường, đúng hơn là cô có vùng vẫy,
nhưng lại sợ động đến cổ nên đành cắn răng không nhúc nhích, mắt đảo sang hướng
khác nhìn trời nhìn đất, lơ đi khuôn mạt sa sầm hẳn một nửa của nạn nhân.
Chiêu Phong sau một hồi án binh bất động liền nhúc nhích. Hắn không ra ngoài
mà trèo lên giường, không thèm để ý đến sự kinh ngạc của chủ nhân, hắn đặt mông
ngồi một bên, rất có phong thái cao nhã cầm lấy tóc Dã Lâm, nâng lên, đưa mắt
xoi mói.
-Tôi biết...cậu không thể cưỡng lại sức hút của tôi, tôi cũng có thể rộng lượng
cho cậu trở thành fan hâm mộ của tôi, nhưng đừng cuồng đến mức rựt tóc tôi để
ôm ấp chứ? - Thanh âm của Chiêu Phong nhẹ nhàng, nhẹ đến mức da đầu sạch bóng
không một mảnh gàu của Dã Lâm bắt đầu tê dại. Cô cảm thấy, lòng mình như có thứ
gì đó thụi dồn dập, máu trồi lên não, cuồng phẫn muốn phọt ra ngay lập tức.
Cô công nhận, Chiêu Phong rất hoàn mỹ, hắn rất giống người chồng mà đêm nào cô
cũng vừa ngủ vừa trân trối với Chúa. Nhưng, xin lỗi nhé, ai có thể đi yêu một
kẻ có cấp độ tự sướng đáng mặt làm sư phụ mình chứ, thật nhục nhã, thế nên, có
chết cô cũng không yêu hắn, huống chi là lấy.
-Dạ...
Tử Nghị định dập tắt tư tưởng tự cuồng của Chiêu Phong, thì hắn đã tiếp lời,
đánh gãy những gì cô muốn nói.
-À...lúc nãy cậu muốn hỏi tôi đã nhìn thấy gì, phải không? - "Không phải
tôi hỏi, là cậu đề nghị tôi hỏi" Hắn làm ra vẻ như sực nhớ rồi bỗng nhìn
cô chằm chằm, không nói.
-Sao...sao lại nhìn tôi như thế? - Chờ thật lâu mà vẫn không thấy Chiêu Phong
hó hé tiếp câu nào, Dã Lâm cảnh giác nói, mặt nhăn nhó tỏ ý khó chịu.
-Tôi đang xem xét.... - Chiêu Phong sờ cằm, nhàn nhạt nói, tiếp tục nhìn người
trước mặt như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật. Quan sát một lúc, hắn bỗng
thở dài đánh sượt - Thực sự chẳng có gì đáng nhìn.
"Ầm!" Hình như, Dã Lâm nghe thấy có thứ gì đó đánh ập vào tim cô,
khiến nó rỉ máu thì phải.
Không có gì đáng nhìn? Có nhầm không
vậy, khuôn mặt khuynh thành vạn người mê, số đo ba vòng khá cân đối, làn da
trắng như ngọc, đôi mắt hẹp dài câu hồn này để cho cún gặm sao?
Dã Lâm mở to mắt không tin nổi nhìn Chiêu Phong. Chỉ thấy hắn đứng dậy, rời
khỏi giường, từ trên cao trịch thượng nhìn xuống, nhàn nhạt ném tiếp quả boom
thứ 2 vào tinh thần sắp cạn kiệt sức sống của cô:
-Yên tâm đi, tôi sẽ coi như những gì tôi xui xẻo thấy được lúc nãy chỉ là vô
tình nhìn một khúc gỗ mục, cậu không cần phải day dứt đã làm hỏng mắt tôi đâu!
- Nói đoạn, hắn bi tráng bước ra khỏi phòng cô, một đi không ngoảnh lại, để mặc
cô xúc động đến mức tay run run ôm lấy ngực nhấm nháp nỗi đau âm ỉ cháy.
Chúa! Con muốn chết!
Hôm đó, vì lời nói đả kích của Chiêu Phong, Dã Lâm không thể ngủ được, cả đêm
vừa nằm vừa thao thức cầu nguyện.
-Lạy Chúa, xin ngài ban cho con lấy được người chồng: Một là vô cùng
đẹp trai, hai là giàu có vô hạn, ba là hết sức tài giỏi, bốn là
chung thủy vô biên.
...
Đến lần thứ 20, Dã Lâm mới kiệt sức thiếp đi. Cô còn nhớ rất rõ, lúc đó, hốc
mắt mình đong đầy nước, vì quá nặng mà lăn dài xuống má sau cú ngáp nở rộng
miệng. Đấy, cô buồn ngủ như thế mà vẫn không ngủ được, đủ biết, ảnh hưởng của Chiêu
Phong nặng thế nào trong sự thương tổn của cô rồi.
P/s: Cảm ơn mọi người ủng hộ mình, thật
vui ^^
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
50 chương
11 chương
71 chương
31 chương