Vào tay hồ ly
Chương 19 : Đào thoát
Nàng nhắm hướng Nam mà tiến.
Không biết đi bao lâu rồi, cuối cùng cửa Nam Thiên môn lóng lánh ngay trước mắt.
Nàng không đợi được nữa, tuy chỉ mới vài canh giờ trôi qua, thế nhưng ở trần gian bây giờ đã mấy năm rồi.
Nàng không đợi được nữa, nếu đợi nữa, Thiên Phong của nàng sẽ già mất.
Nếu đợi nữa, chỉ sợ Thiên Phong của nàng sẽ bị nữ nhân khác câu dẫn.
Nàng không muốn đợi nữa, nàng bắt đầu … ăn giấm chua rồi.
Thiên Phong, thiếp không đợi nữa, nhưng chàng phải đợi thiếp, đợi thiếp về, cùng chàng trường thiên địa cửu, đợi thiếp về, cùng chàng trải qua mật ngọt, cùng chung đau khổ, mãi bên nhau không rời.
Nàng dùng công phu điểm huyệt hắn dạy cho nàng làm toàn bộ lính gác cổng Nam Thiên Môn đứng yên. Hay nói đúng hơn bọn chúng đứng yên từ lúc thấy nàng rồi.
Qua được cổng rồi, nhưng làm sao … bay xuống ?
Nàng nhắm mắt, có chết ta cũng phải chết nơi Thiên Phong có thể tìm thấy ta, rồi nhảy xuống.
Một vầng mây hồng đỡ nàng an toàn đáp xuống đúng lùm cây khi xưa.
Nguyệt lão lắc đầu, khẽ thở dài :
– Ta chỉ giúp đôi phu phụ các người được lần này, còn lần sau thì ta không dám chắc. Các ngươi tình duyên trắc trở thật, nhưng sau này rồi sẽ trường thiên địa cửu. Chỉ tội Mạc Thanh hắn ôm một mối tình, mà không biết rằng tơ hồng buộc hắn phải ngàn năm sau mới xuất hiện.
Nàng ngất đi. Nhất định hắn sẽ tìm ra nàng.
Đêm đã khuya, bầu trời tĩnh lặng. Nước mắt nàng chảy mãi không thôi. Hắn vẫn chưa đến tìm nàng.
Hắn đã quên nàng ?
Hay hắn đã từ bỏ ?
Hay, hắn đã cố thoát khỏi ký ức về nàng ?
Nàng nằm im, nhắm mắt.
Nước mắt vẫn không thôi chảy.
Một bóng người tiến về phía lùm cây.
Hình như hắn ta đang say
Vì rượu ?
Vì tình ?
Hay vì một nỗi buồn khôn nguôi ?
Hắn nằm xuống cạnh nàng, song song.
Cả hai thiếp đi.
Trong mộng đẹp, một bạch y nữ tử gọi hắn.
Ngoài đời thực, hắn khe khẽ gọi một cái tên …
– Quân nhi …
Một bạch y nữ tử ngoài đời thực đang khóc cạnh hắn, cũng thốt lên trong mơ.
– Chung lang…
Rồi cả nàng và hắn đều khóc.
Vì nỗi đau không còn gặp nhau nữa.
Hay vì hạnh phúc được bên cạnh nhau ?
Sương cứ rơi mãi không thôi, như muốn xóa nhòa những giọt nước mắt.
Bông tuyết đầu tiên khẽ rơi, đọng trên mi mắt hắn.
Hắn khẽ chớp mắt vài cái rồi ngồi dậy.
Lại một mùa tuyết nữa sắp đến.
Nàng vẫn ngoan cố không trở lại sao ?
Bên cạnh hắn, bỗng có tiếng ai đó trở mình.
Một bạch y nữ tử.
Cái cách co người lại đó … cái cách run lên nhè nhẹ đó …
Hắn run run đưa tay vén tóc vị cô nương ấy lên.
Là nàng !
Tuyết vẫn rơi, nhưng nàng bỗng không thấy lạnh nữa.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
21 chương
10 chương
10 chương
19 chương
18 chương
15 chương
78 chương