Vắng Em Không Vui FULL
Chương 42
1. Tình thú
Tháng tư ấm áp dịu dàng, luật sư Tống ở hãng luật Độ Hành ly hôn, khiến người ta xuýt xoa.
Mọi người đều biết, vợ anh ta rất dịu dàng hiền hậu, đã đi theo luật sư Tống từ khi anh ta còn đang là luật sư thực tập, đi cùng anh ta qua những ngày gian khổ, trải qua những năm tháng khó khăn nhất, kết quả tình cảm mười mấy năm trời, nói tan là tan.
Nhìn dáng vẻ chán chường của luật sư Tống, mọi người chẳng biết nên an ủi anh ta thế nào, chỉ có thể cố gắng không nhắc tới chuyện này.
Chu Độ là người đồng sáng lập hãng luật, sau khi biết chuyện này, đã gọi điện thoại hỏi Thạch Lỗi một câu: “Sao lại ly hôn?”
Thạch Lỗi gãi đầu nói: “Luật sư Tống cứ bận rộn suốt, thời gian ở cùng vợ rất ít, mà luật sư Tống không hiểu lãng mạn, có lẽ thời gian lâu rồi, lục đục sẽ nhiều lên, khó tránh khỏi mâu thuẫn càng ngày càng lớn.”
Thật ra thì Thạch Lỗi nghĩ thầm trong lòng, nói đến thờ ơ bận rộn, trước kia Chu-par và luật sư Tống chẳng chịu nhường nhau.
Xem ra, hôn nhân của Chu-par cũng đang có nguy cơ.
Đêm hôm đó, Chu Độ khẽ nắm lấy cằm Đàm Anh, đột nhiên hỏi: “Em có cảm thấy anh không có tình thú không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Trả lời.”
“Khá ổn.”
Quả thật Đàm Anh cảm thấy ổn, dù sao cũng là chung sống mà, từng thử nhỏ nhặt ấm áp là quan trọng nhất, cuộc sống của ai ngày nào cũng đầy kích thích chứ?
Đàm Anh rất vừa lòng về Chu Độ, luật sư Chu nhà cô là người đàn ông tốt, đẹp trai biết kiếm tiền, không có thói hư tật xấu.
Nếu nhất nhất phải chỉ ra khuyết điểm, vậy chính là hàng ngày quá mức khắc chế, có lẽ khoảng thời gian chia cách sáu năm kia, khiến cho anh thường có ảo giác cô rất yếu ớt, sợ mất đi cô, trước mặt cô vô cùng khắc chế dè dặt.
Từ ngày cô ôm chiếc thùng kia quay về, đã được một thời gian rồi, Chu Độ chưa từng nói nặng lời với cô, cũng không tức giận trước mặt cô, nhưng thói quen vặt vãnh trong cuộc sống cũng duy trì vô cùng cẩn thận.
Chu Độ nhìn cô một cái, theo anh thấy thì tạm ổn chính là không vừa lòng.
Anh hơi cau mày, hai người gần đây quả thật không quá thân mật.
Tuy nói Đàm Anh ở cùng anh, nhưng cũng không ngủ cùng nhau.
Khoảng thời gian này bà ngoại Chu cũng ở căn nhà này, trước đó Chu Độ phải dưỡng thương, bà ngoại dặn bọn họ tạm thời chia phòng ngủ, đương nhiên Đàm Anh không có ý kiến gì.
Đêm nay mưa dầm sấm chớp, bà lão và hộ lý đã đi ngủ trước, đột nhiên Đàm Anh nhận được tin nhắn.
[Chu Độ: Ngủ chưa?]
[Đàm Anh: Chưa.]
[Chu Độ: Bên ngoài đang sấm chớp, em có sợ không?]
[Đàm Anh: Không sợ.]
[Chu Độ: Là phụ nữ, em có quyền được sợ hãi.]
[Đàm Anh: Không, em thực sự không sợ.]
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu.
Đàm Anh có chút không hiểu, chẳng hiểu sao luật sư Chu lại hỏi như vậy, cô trước giờ đâu có sợ sấm sét.
Một lát sau, điện thoại mới vang lên.
[Chu Độ: Anh sợ, cho nên em có thể qua đây không.]
Cô ngây người mất vài giây, sau đó trùm chăn lên cười lớn, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt thờ ơ của Chu Độ khi nói dối rằng anh sợ hãi ở vách tường bên kia.
Chỉ vì tìm một cái cớ để ngủ cùng, anh quả thực không dễ dàng gì.
Lát sau, cười xong rồi, cô xoa hai gò má, ôm gối đầu lặng lẽ đi sang bên kia, chui vào trong lòng anh, cố ý nghiêm túc ra vẻ xoa đầu anh: “Chu-par đáng thương, bị dọa sợ rồi.”
Anh giơ tay ra vòng chặt lấy eo cô, kéo cô vùi vào trong lồng ngực mình, nhàn nhạt nói: “Phải đó.”
Đàm Anh nhìn gương mặt không gợn sóng của anh, đột nhiên lĩnh hộ được anh có chút vô sỉ.
Đàm Anh nói: “Bà ngoại không cho chúng ta ngủ cùng nhau, sợ vết thương của anh bị nứt ra.”
“Vậy không để bà biết là được.”
Đàm Anh có cảm giác chột dạ khi làm việc xấu cùng anh: “Vậy chúng ta không làm cái gì hết, nói chuyện một lát rồi đi ngủ.”
Chu Độ nói: “Được.”
Tâm sự với Chu Độ một lúc, khiếm khi có cơ hội như thế này, vậy nên Đàm Anh nói: “Nói lời thật lòng đi, anh từng thích Sở An Mật bao giờ chưa?”
Nhắc tới Sở An Mật, Đàm Anh nhỡ tới lần trước nhận được tin tức về cô ta, Sở An Mật giúp Kim Tại Duệ bán đứng Chu Độ, cô ta thử tiêm ma túy vào người Chu Độ, muốn khiến Chu Độ phụ thuộc vào cô ta cả đời, không ngờ tự mình ăn quả đắng, dính phải thứ đồ kia, bị bắt vào trại cai nghiện.
Đàm Anh nghĩ tới hoàn cảnh nguy hiểm của Chu Độ lúc đó, cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Khoảng thời gian trước có thấy Sở An Mật trên thời sự, cô ta gầy sọp người, cả người chỉ còn trơ xương, sau khi được ra ngoài không biết còn có thể làm bác sĩ nữa không, danh vọng tích lũy cực khổ bao nhiêu năm hoàn toàn mất hết.
Chu Độ nói: “Chưa từng.”
“Một chút cũng không sao, cô ta lớn lên cùng anh, còn rất thích anh nữa, vẻ ngoài cũng không tồi, tại sao anh lại không thích?”
Lần này Chu Độ trả lời ngắn gọn: “Thứ trong mắt không được sạch sẽ.”
“Cái gì?” Đàm Anh rất tò mò, “Anh còn có thể nhìn ra người ta có thật lòng hay không à?”
“Ừ.”
Cô bỗng nhiên phản ứng một lúc, nhìn không được khẽ véo eo anh: “Cũng tức là nói, anh luôn miệng nói thích em, thực ra cảm thấy trước đây em rất ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu chứ gì.”
Trong bóng đêm, anh khẽ nói bên tai cô: “Không phải, bởi vì em rất chói mắt.”
Chói mắt tới nỗi khiến người ta cảm thấy, cả thế giới này đều tràn ngập sắc màu.
Bên tai Đàm Anh hơi ngứa, ngược lại có chút ngại ngùng. “Vậy còn anh, anh có gì muốn hỏi em không.” Đàm Anh rất công bằng.
“Có.”
Đàm Anh còn tưởng anh sẽ hỏi cô có từng thích người khác không, Lâm Duy Tư, hoặc sáu năm ở nước ngoài kia, nhưng không ngờ Chu Độ mở miệng hỏi: “Ban này sao lại trả lời là tạm ổn, có chỗ nào anh chưa làm em hài lòng sao.”
Cô không ngờ anh lại hỏi đến cái này, ngoan ngoãn đáp: “Vì em thấy anh đang sợ hãi, anh của trước kia, không hề khắc chế như thế này.
Trước kia miệng anh rất xấu, còn bén nhọn, Chu Độ, chúng ta là vợ chồng mà, anh đâu cần phải sợ cái gì, chúng ta sẽ chung sống cả đời, anh có thể là anh chân thực nhất, không cần tỏ ra hoàn mỹ như vậy trước mặt em.”
“Anh quá khắc chế à?” Anh im lặng một hồi, đôi mắt trong bóng đêm đen như mực, “Em thích anh không khắc chế?”
Ôi chao, vấn đề như thế nào bảo cô trả lời thế nào, cô đắn đo một hồi, rồi bối rối gật đầu.
Trong lòng nghĩ, tố chất tâm lý của luật sư Chu sau khi trưởng thành luôn đứng đầu, trở nên trầm ổn hơn, cho dù không kìm nén, cũng chẳng tốt hơn là bao.
Chu Độ cười cười, nói: “Như em mong muốn.”
Khi áo ngủ bị ngón tay thon dài của người đàn ông khều lên, Đàm Anh có một dự cảm không lành: “Chẳng phải chỉ nói chuyện một lát thôi sao?”
Anh lật người lên, từ trên cao liếc xuống cô một cái, ánh mắt mang theo lạnh lùng độc tự nhiên độc nhất thuộc về anh, đánh giá cô: “Đó là lúc anh khắc chế đồng ý với em.
Còn hiện tại, chỉ muốn nghe em thở dốc.”
Anh cúi người xuống, cười nói: “Không phải thế này đâu, bảo bối, em nên kêu to hơn nữa.”
Khi cả người Đàm Anh mất đi sức lực dập dềnh như bông lục bình khóc ra tiếng, hối hận vô cùng vì nói lỡ lời, nội tâm của một tên muộn tao được giải phóng ra chính là ma quỷ, không phải con người.
Sau khi cô bị ấn xuống bắt nạt xong, nước mắt đã thấm ướt gối đầu, đang cực kì hoài nghi cuộc đời.
Lúc cô được lật người lại, nhìn thấy gương mặt đẹp trai như thần kia vừa tức vừa ấm ức.
Anh cười cười, để cô nằm lên người anh, thấp giọng nói bên tai cô: “Đừng khóc, anh thở dốc cho em nghe có được không?”
Đàm Anh ngây người, da đầu lẫn xương cụt đều tê dại.“Vậy….vậy anh thử đi.”
Cho nên sau nửa đêm, mưa đã tạnh, cô nghe thấy âm thanh trầm thấp của người đàn ông, xấu hổ tới nỗi cả gương mặt đỏ rực, lòng bàn chân cũng không nhịn nổi cong lên.
Cô sai rồi, sau này ai mà nói Chu Độ không có tình thú cô đánh chết người đó.
2. Vô sỉ
Đây được định sẵn là tiết thanh minh không giống bình thường, lần trước vết thương của Chu Độ bị nứt ra, bà lão đen mặt suốt mấy ngày, bà cực lực kêu hai người trẻ này an phận một chút.
Sao lại không nghe lời thế hả?
Thanh minh những năm trước, bà ngoại Chu đều về quê, thắp hương cho tổ tiên, thuận tiện xem quê hương phát triển như thế nào rồi.
Xuất phát từ sự kính trọng đối với bà lão, trước giờ Chu Độ đều thuận theo bà, bà lão đã có tuổi, bình thường đều là do anh lái xe đưa bà về.
Tuy vết thương của Chu Độ đã khỏi rồi, nhưng lần này lại có thêm Đàm Anh.
Căn phòng cũ kĩ, bã ngoại nghĩ tới chiếc giường buổi tối hai vợ chồng họ ngủ, là chiếc giường gỗ mà hồi cấp hai Chu Độ từng ngủ, vài lần nhìn Đàm Anh và Chu Độ muốn nói lại thôi.
Đàm Anh hỏi bà sao vậy, bà lão nói, ăn cơm, ăn nhiều một chút.
Trong lòng bà lão vẫn rất bứt rứt, một mặt nghĩ, vợ chồng trẻ tuổi, sức lực dư thừa, cách âm của căn phòng không được tốt thì thôi đi, chiếc giường kia vừa nhỏ vừa cũ, ngộ nhỡ có làm chút gì đó, chỉ sợ không đỡ nổi.
Một mặt khác, bà thấy cháu trai nhà mình dáng vẻ thờ ơ cấm dục, an ủi bản thân, năng lực tự khống chế của Tiểu Độ trước giờ vẫn luôn tốt, có lẽ không có vấn đề gì, bà chỉ cần nhắc nhở cô cháu dâu này bảo cô đừng ồn đến Chu Độ là được.
Vậy nên buổi tối khi bà lão mang chăn gối tới cho bọn họ, gương mặt già lo lắng nhắc nhở một câu: “Không cách âm, đừng có làm ồn.”
Đàm Anh: “….” Tại sao lại nói với cô, lẽ nào nhìn mặt cô đói khát đến vậy sao?
Thực tế quả thực như vậy, bà lão nhìn Chu Độ trưởng thành, nếu không phải biết anh cần ăn ngũ cốc lương thực, còn tưởng rằng cháu mình muốn thăng tiên rồi, từ nhỏ tới lớn bày ra bộ mặt vô dục vô cầu.
Nhìn lại cô cháu dâu xinh đẹp kiều diễm này, đôi mắt sáng rực lên giống hệt tiểu yêu tinh.
Bà lão cũng không cảm thấy tiểu yêu tinh có gì không tốt, vừa đúng bổ sung cho nhau, nhưng “trông mặt mà bắt hình dong” là bệnh thường gặp, trong hai người họ, chắc chắn Đàm Anh thích ầm ĩ hơn.
Sau khi nhắc nhở xong cô gái, thấy cô thề thốt đảm bảo sẽ không làm loạn, bà lão mới yên tâm.
Giấc ngủ ban đêm của bà lão không sâu, tới nửa đêm là tỉnh, nghe thấy tiếng lục đục, ban đầu cứ nghĩ là chuột đang gặm ván giường, mãi tới cuối cùng, đùng một tiếng, như có thứ gì bị sập rồi.
Bà lão chậm nửa nhịp mới hiểu ra: “…”
Bà không đứng dậy đi xem, tránh khỏi xấu hổ.
Kết quả sáng sớm hôm sau, dưới lầu nửa sáng nửa tối có hai bóng người, bà lão ngưng mắt nhìn, Chu Độ đang ngồi trên ghế, Đàm Anh nằm trong lòng anh, đang ngủ rất ngon.
Bản thân anh không ngủ, làm tấm đệm thịt người cho cô nằm, Đàm Anh mơ hồ tỉnh lại, kêu một tiếng: “Bà ngoại.”
Bà lão biết giường bị sập, cố ý hỏi bọn họ: “Trời ngày đông sao không về phòng ngủ?” Còn hai hôm nữa mới quay lại Ổ thành, không nghe lời người lớn, xem hai đứa làm thế nào.
Cơn ngái ngủ của Đàm Anh bỗng bay sạch, mặt đỏ tai hồng, Chu Độ kéo chăn đắp lên gương mặt nhỏ của cô, bản thân thì lạnh lùng hỏi bà ngoại: “Còn có chuyện sao ạ?”
Bà lão thấy cháu dâu xấu hổ đến mức này, cháu trai mình lại mặt không đổi sắc đối diện mình, da mặt đúng là dày như tường thành, cuối cùng cũng hiểu ra, người vô sỉ nhất thiên hạ rốt cuộc là ai.
Tính sai, trước mắt bà đen sì,bà rốt cuộc đã nuôi dạy đứa cháu trai gì thế này.
3. Hôn lễ.
Sự việc liên quan tới Kim Tại Duệ khiến cho hôn lễ của Đàm Anh bị lùi lại rất lâu, hiện giờ kết cục đã định xong, hôn lễ cũng được sắp xếp thời gian, cho dù Đàm Anh nhiều lần biểu thị không cần hôn lễ, cô không phải người nặng nghi thức, thì hôn lễ của bọn họ vẫn đang tới gần.
Hôn lễ được cử hành ngoài trời, hôm đó trời xanh như được gột rửa, không mây.
Lâm Duy Tư bắt chéo chân, nghiến răng: “Ông đây muốn cướp hôn quá.”
Đường Lê phồng má lên, ôm lấy hai cánh tay của mình, tức phì phò nói: “Anh dám!”
Tất cả luật sư trong Độ Hành đều nhận được lời mời, bọn họ thấy, theo tính cách của Chu-par, hôn lễ nhất định sẽ vô cùng nghiêm túc trang trọng, lễ đường lớn, trải đầy hoa tươi, còn có cha xứ chứng hôn mang tóc giả, sau đó sẽ tuyên thệ trước mặt mọi người, đeo nhẫn cho đối phương….giống hệt như trình tự nghiêm ngặt trong công việc.
Nhưng khi tới hiện trường mới phát hiện, trừ bỏ hiện trường hôn lễ đẹp đẽ không khác với tưởng tượng cho lắm, thì hoàn toàn không thấy cha xứ này tồn tại.
Ngược lại có một chiếc khinh khí cầu xinh đẹp, khi Chu Độ dắt tay Đàm Anh cùng nhau bước lên, không ít người dần dần hiểu ra dụng ý của anh.
Cuộc sống của con người, hệt như người uống nước ấm lạnh tự biết.
Như người giống Chu Độ, thế giới của anh vừa nhỏ vừa lạnh lẽo, lời thề của anh chỉ cần nói cho một người nghe, cũng chỉ cần tuân thủ với một người.
Ngày hôm đó, nhiều năm về sau, khi về già cùng người bên cạnh sưởi nắng dưới giàn nho, nhớ lại vẫn vô cùng khó quên.
Bọn họ không hề tuyên thệ dưới tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người, ngay giữa bầu trời, dưới sắc màu sạch sẽ nhất, cô nhìn thấy đôi mắt dịu dàng nhất thế gian.
Anh nói: “Anh từng nhìn thấy quá nhiều phân phân hợp hợp, bên nhau và rời đi, càng ngày càng trở thành chuyện quá dễ dàng.
Đàm Anh, anh có thể cho em, chính là thứ tình yêu nắm tay nhau tới già.”
Thứ tình yêu đó, không có chuyện ly hôn, cho dù thời đại có đổi thay, núi sông có vỡ vụn, gió mưa trôi dạt, anh vẫn sẽ nắm lấy tay em, không rời không bỏ, cứ như vậy bước đến cuối đời.
Quên không được, cắt không đứt.
[HOÀN TOÀN VĂN].
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
46 chương