Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 87 : Ngũ đại yêu vương
Hắn muốn tập hợp toàn bộ lực lượng Nam Man lại một chỗ, giáng cho đám tu tiên giả một kích lôi đình.
“Nha Vương, đám tu tiên giả kia tràn vào sơn mạch, ngươi có biết mục đích của chúng là gì không?” Đế Thích Thiên ngưng trọng nhìn Minh Nha Vương, nhấn mạnh từng từ: “ Bọn họ muốn giết tất cả yêu thú trong Nam Man”
Ngữ khí của hắn khiến cho người ta không thể không tin tưởng.
Chỉ cần là linh thú, yêu thú trong Nam Man nếu nghe được câu nói này đều sẽ bị hù cho mất vía.Tính tình Minh Nha Vương lãnh đạm cực độ, ngôn ngữ bình thường tuyệt đối khó có thể đả động được hắn. Cho nên, Đế Thích Thiên không quanh co lòng vòng, vừa mở miệng liền phun ra một câu kinh thiên động địa.
“Cái gì? Giết tất cả yêu thú trong Nam Man?” Minh Nha Vương nghe được, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quanh kinh người khiến nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống, kèm theo đó là một loại khí tức tử vong nhanh chóng bao phủ khắp nơi. Đế Thích Thiên đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng lây.
“Lực lượng đó…không thể để chúng tới gần được”
Cảm nhận được cỗ khí thế màu xám tiếp cận, tử sắc vương vân trên trán Đế Thích Thiên tóe ra một tầng quang mang màu tím sậm, vương vân giống như một đoàn hoả diễm nhảy lên, không chút e ngại nuốt sạch khí thế màu xám, rồi rất nhanh thu liễm lại, khôi phục như bình thường.
Cỗ khí thế màu xám này chính là tử vong khí của Minh Nha.
Nhìn đám tử vong khí kia không cách nào tiếp cận mình, Đế Thích Thiên mới tiếp tục nói: “Không sai! Theo bổn vương biết, hiện tại gần như toàn bộ tu sĩ vào núi đã tụ tập tại một chỗ. Một hai gã tu sĩ đối với chúng ta không tính là gì nhưng lực lượng của hàng ngàn tu tiên giả thì bất luận là yêu thú phương nào cũng không có khả năng chống lại được. Bọn họ đã muốn đối phó với chúng ta, thì chỉ sợ trong Nam Man sẽ không còn nơi cho yêu tộc sinh sống yên ổn. Về phần các tu sĩ có tụ tập một chỗ hay không thì Nha Vương có thể phái bộ hạ của mình đi dò xét, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ ràng”
Đây chính là đòn chí mạng dùng để thuyết phục đám yêu thú ở Nam Man.
Trước kia, hắn liệp sát tu tiên giả lại cố ý để lộ tung tích, chính là vì mục đích này. Tụ tập lại như vậy, giống như toàn bộ tu tiên giả muốn liên thủ đối phó với Nam Man.
Chỉ dựa vào bố cục này, có thể nhìn ra được Đế Thích Thiên thủ đoạn cùng mưu trí như thế nào.
Người khác muốn bố cục với hắn, tại sao hắn không dùng chính bố cục đó phản lại?
“Được, ba ngày sau sẽ trả lời ngươi.”
Minh Nha Vương cũng không dám lãnh đạm nữa. Chuyện, đến bờ vực chết sống rồi thì còn lãnh đạm cái nỗi gì?
Đế Thích Thiên cười thầm, tự nhủ “Thành công rồi!...” Hắn gật đầu nói: “Ba ngày sau, nếu như Nha Vương nguyện ý xuất thủ, có thể nghe theo tiếng hổ gầm của ta mà đến. Yêu tộc chúng ta tuy xuống dốc nhưng tuyệt đối không cho phép một đám tôm tép nhãi nhép khi dễ”
Bộ dáng có vẻ chính nghĩa vô cùng.
Hắn cũng không rườm rà, dứt lời liền xoay người rời khỏi hoang nguyên Khô Cốt. Minh Nha Vương chỉ là trạm thứ nhất. Hắn còn cần phải thuyết phục những yêu thú khác. Nhìn thần sắc của con quạ đen kia có thể nắm chắc chín phần mười, ba ngày sau hắn sẽ tham gia.
Đế Thích Thiên tiếp tục vạch định phương hướng tiếp theo.
“Lúc trước ta nghe được bốn đạo thanh âm hoà lẫn với nhau, trừ Nha Vương ở hướng bắc thì còn ba vị nữa. Phía đông có tiếng gầm, chắc hẳn là sư tử. Tiếng gào thét ở phía tây nghe như của dã nhân. Ở phía nam gần Vạn Yêu Cốc hình như là tiếng chim hót. Thời gian chỉ có ba ngày, muốn đi khắp Nam Man, thuyết phục bọn họ thì nhất định phải nhanh hơn nữa.”
Nghĩ đoạn, Đế Thích Thiên liền đẩy tốc độ lên đến cực điểm. Thân thể hóa thành một vệt đen lướt đi trong rừng núi, thẳng một đường đến phía tây Nam Man Sơn Mạch. Đối với hai con yêu thú kia, hắn cũng có điểm tò mò. Lúc trước nghe được âm thanh gào thét tràn ngập dã tính cùng khí thế chiến đấu, hắn cũng muốn biết đến tột cùng là yêu thú như thế nào mới có được tiếng hô như vậy.
……………..
Bách hoa cốc.
Trăm hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt, cánh hoa bị gió thổi khẽ lắc lư, cảnh vật hệt như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người ta si mê không dứt.
Giữa biển hoa, là một gian nhà gỗ nhỏ. Bên khung cửa sổ, thiếu nữ chăm chú ngắm nhìn trăm hoa khoe sắc, hai bên tai dường như đang lắng nghe, hiện rõ vẻ tư lự.
“Trí tuệ của Hắc hổ kia thật không tầm thường. Có thể dùng thủ đoạn liên hợp lực lượng toàn bộ Nam Man chống lại tu tiên giả..Thú vị thật!..”
Thiếu nữ thanh âm trong trẻo như nước, thở dài nói. Nàng không ra khỏi sơn cốc mà có thể biết rõ từng hành vi của Đế Thích Thiên, tu vi bậc này khiến người ta không khỏi trợn mắt cứng lưỡi.
Kỳ thực tại thời điểm đám tu tiên giả trong Nam Man bắt đầu hội tụ, nàng cũng đã chú ý. Mỗi một động tĩnh đều được vô số loài hoa phân bố trong sơn mạch thu lại, rồi truyền đến nàng. Đối với thủ đoạn Đế Thích Thiên sử dụng với Minh Nha Vương khiến nàng không khỏi có một tia hiếu kỳ về hắn.
Trong Nam Man, yêu thú tuy có trí tuệ không thua con người hiếm khi qua lại với nhau, mỗi con đều tự xưng vương một cõi. Cùng là đẳng cấp yêu thú cho nên sẽ không có con nào khuất phục con nào, từ trước tới giờ cũng chỉ có Hắc hổ kia nghĩ tới chuyện liên hợp lại mà thôi.
Hành vi khác thường này của hắn khiến cho thiếu nữ hiếu kỳ cũng là chuyện thường tình.
Thiếu nữ âm thầm nghĩ một chút rồi thôi, cũng không để ý quá nhiều. Chỉ cần Nam Man không bị hủy diệt, nàng sẽ không quản.
Nàng lẳng lặng nhắm mắt tĩnh tu. Trong cốc trăm hoa đồng loạt rũ xuống một chút, từng trận hương hoa nhắm hướng nhà gỗ tuôn vào.
Nam Man có năm Đại Yêu thú, đương nhiên cũng không phải toàn bộ Nam Man chỉ có năm vị yêu thú mà là nói đến năm vị cường giả trong đám yêu thú.
Phía bắc là Minh Nha Vương, không chế toàn bộ hoang nguyên Khô Cốt. Bản thân hắn có năng lực đặc thù khiến sinh linh trong núi kính sợ vô cùng, là một nhân vật cực kỳ đáng sợ trong năm Đại Yêu thú.
Tiếp đến là Hắc Viên Vương ở phía tây. Nói là viên vương nhưng thực ra bản thể hắn là một con tinh tinh to lớn, trời sinh có năng lực chiến đấu rất mạnh, vô cùng hiếu chiến. Thần lực khủng bố, một quyền giáng xuống có thể phá tan núi. So về lực lượng, không có ai dám cùng hắn sánh vai. Hắc Viên Vương này ở phía tây Nam Man hùng bá một vùng trời.
Lúc này, Đế Thích Thiên chính là đang đi mê hoặc Hắc Viên Vương kia.
…………..
“Chung sư huynh, hiện tại đại bộ phận tu sĩ đều hướng đến Nhất Tuyền Thiên. Không rõ lời đồn kia có bao nhiêu phần trăm là sự thật nữa?” Một thiếu nữ xinh đẹp giơ chân đá đá hòn đá nhỏ, nàng không ai khác chính là Sở Vân, tiểu công chúa điêu ngoa giảo hoạt.
Chung Vân Phi cười nhạt một tiếng: “ Không cần biết có phải thật hay không, chúng ta đều phải đến. Bằng không Nam Man lớn như vậy, muốn tìm yêu hổ chẳng khác nào mò kim đáy biển. Huống hồ hiện tại đại bộ phận tu sĩ đều chạy tới Nhất Tuyền Thiên, xem ra cũng rất có khả năng…”
“Được rồi, chúng ta cùng đến đó. Hừ, nếu Hắc hổ thực sự xuất hiện, bản công chúa phải bắt được nó. Chung sư huynh, đến lúc đó nhờ vào Khốn long tác của huynh đấy!”
Đối với loại thiên kiêu chi nữ như Sở Vân, cái gì đơn giản chiếm được, nàng càng không để tâm. Ngược lại, càng khó lấy được, lại càng có sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Hơn nữa, sự cường đại của hắc hổ làm cho nàng mê mẩn không thôi.
Nhất định phải thu nó làm sủng vật!...
Hai người không nói gì nữa, hướng về phía Nhất Tuyền Thiên rời đi.
Lý gia tung ra lời đồn quả thật có sức mê hoặc vô cùng, thậm chí có những người chỉ vì hiếu kỳ mà đến. Trong thời gian một hai ngày ngắn ngủi, phụ cận Nhất Tuyền Thiên đã hội tụ khoảng trên dưới ngàn tu tiên giả. Hơn nữa, phía sau còn rất nhiều người đang lục tục kéo tới. Khẳng định chỉ cần thêm một hai ngày, Nhất Tuyền Thiên chắc chắn trở thành khu vực phong vân dậy sóng.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
70 chương
27 chương
19 chương
227 chương
14 chương
93 chương