Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 127 : Một đường đuổi giết

Đế Thích Thiên lúc này thanh âm lạnh băng mang theo sát ý nồng đậm, hai mắt hàn quang lập lòe, nhìn chằm chằm vào cửa động trên mặt đất.  Con chuột này quá đáng giận, nhiều lần khiêu khích hắn, không giết nó, thật khó tiêu được mối hận trong lòng, nói không chừng tương lai sẽ thành đại họa. Lần trước gặp mặt, nó vẫn chỉ là quái thú, hiện tại đã thành yêu thú, dù biến mạnh hơn nữa, hắn cũng không sợ, nhưng đối với người bên cạnh hắn lại tạo thành uy hiếp to lớn.  Loại uy hiếp như với thân muội muội hắn vừa rồi, từ nay về sau, hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh.  Một câu "Ngươi lên trời, ta truy lên trời, ngươi xuống đất, bổn vương truy ngươi xuống đất" đã triệt để biểu lộ quyết tâm đánh chết Thử Vương của hắn. Rống to một tiếng, thân hình khẽ động, trực tiếp hướng thông đạo Thử Vương đào ra chui vào. Thử Vương sau khi trở thành yêu thú, thân thể trở nên to lớn, không kém bất kỳ lão hổ trưởng thành nào, thông đạo đào ra, vô cùng to lớn, có thể dung nạp nó, hiện tại Đế Thích Thiên thu nhỏ lại thành lão hổ trưởng thành, cùng Thử Vương không hơn kém bao nhiêu, nên cửa động hoàn toàn có thể dung nạp thân hình của hắn. Đế Thích Thiên không chút do dự theo sát Thử Vương, trực tiếp truy xuống lòng đất, tựa như không đánh chết được Thử Vương, thề không bỏ qua. "Xèo...xèo!!!" Chiến đấu phát sinh không dài, cơ hồ trong chớp mắt đã nghịch chuyển, khiến bầy chuột chung quanh vừa nhìn thấy đại vương mình chạy trốn, đâu còn can đảm đợi ở chỗ này, nhao nhao quay người hướng động khẩu lúc trước đi ra chen chúc lao vào, tựa như nước biển triều rút. Trên trăm vạn con chuột, dùng tốc độ khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng rút về lòng đất.  Trong nháy mắt, bốn phía vốn lít nha lít nhít bầy chuột, khó mà tin nổi liền biến mất không còn tăm hơi, lập tức lần nữa khôi phục vẻ thanh tĩnh trước kia, tựa như nơi này chưa từng phát sinh ra chuyện gì. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối khó thể tin tưởng, tại đây vừa mới xuất hiện một quân đoàn chuột dữ tợn đáng sợ. "Cái này…, Tiểu Bạch, con Hắc Hổ vừa rồi đúng là ca ca của ngươi?" Thiếu nữ có chút kinh ngạc mở trừng hai mắt, nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ, bất quá, ánh mắt vẫn đơn thuần như mọi khi. "Ân, là ca ca ta, sẽ không sai đâu.” Tiểu Bạch Hổ dùng sức gật đầu, khẳng định nói: "Ta cùng ca ca sinh cùng một chỗ, làm sao nhầm được, tuy rằng ca ca biến thành rất lớn, nhưng khí tức trên người vẫn là khí tức của ca ca, rất thân thiết làm Tiểu Bạch quyến luyến. Nhớ rõ lúc trước còn ở với mụ mụ, ta thích nhất là dựa vào ca ca để ngủ."  Nói xong, hai con mắt lóe lên thần sắc trông ngóng cùng chờ đợi, tựa hồ đang nhớ lại hồi ức trước kia.  "Tiểu Bạch, xem ra, ca ca ngươi rất cường đại, hiện tại ngươi tìm được hắn, về sau sẽ không còn ai khi dễ được ngươi." Thiếu nữ nhìn Tiểu Bạch, cười hi hi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, Tiểu Bạch cũng nheo mắt lại hưởng thụ. "Phỉ tỷ tỷ, đợi ca ca ta trở lại, ngươi về sau cùng Tiểu Bạch ở chung một chỗ được không? Tương lai, cùng Tiểu Bạch với ca ca đi đánh những kẻ bại hoại kia. Dám khi dễ mụ mụ, tuyệt đối không thể tha thứ bọn hắn.” Tiểu Bạch hai mắt nhìn về phía thiếu nữ chờ đợi.  "Ca ca ngươi đuổi xuống dưới đất, không có việc gì chứ." Thiếu nữ nhìn cửa động đen kịt cách đó không xa. Thoạt nhìn cũng quá mức dọa người, làm cho người ta có loại cảm giác, tựa hồ tùy thời sẽ có quái thú chạy ra. Rất là kinh hãi.  Lo lắng của nàng cũng là có đạo lý. Trên mặt đất, Lão hổ xác thực là Bách Thú Chi Vương. Thế nhưng dưới mặt đất, uy phong vua bách thú chưa hẳn có thể duy trì. Huống chi, đây cũng không phải là tranh đấu giữa dã thú bình thường, mà là tranh đấu giữa cấp bậc cường giả yêu thú. Con chuột to lớn kia cũng là thú vương, không giống dã thú bình thường sẽ sợ hãi, mà tùy thời đều có thể quay lại cắn ngươi một ngụm.  Nàng cũng không khỏi lo lắng, Hắc Hổ dưới đất, có hay không sẽ chịu thiệt thòi.  "Sẽ không đâu, ca ca nhất định sẽ đả bại con chuột thối kia." Thiếu nữ không có lòng tin, nhưng Tiểu Bạch lại tương đối khẳng định, trong mắt tràn đầy kiên định nói: "Ca ca rất giỏi, ca ca là mạnh mẽ nhất." Trong nội tâm nhớ lại trước kia, lúc huynh đệ bọn hắn còn uống sửa mụ mụ, Đế Thích Thiên đã không ngừng rèn luyện thân hình, lớn lên so với bọn hắn đều nhanh hơn. Đứng trên đỉnh núi phát ra một tiếng hổ gầm có thể kinh sợ muôn thú, bọn hắn đều không làm được.  Khi đó, trong lòng nàng, đối với ca ca bắt đầu cực kỳ sùng bái.  Nghĩ thế, Tiểu Bạch quay đầu lại, mang theo ánh mắt tôn sùng chăm chú nhìn vào cửa động, mong mỏi Đế Thích Thiên có thể lập tức từ trong đó xông ra.  "Bọn chuột nhắt, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi lên trời, ta lên trời, ngươi xuống đất, ta đi theo xuống đất. Hôm nay xem ngươi chạy đi đâu?"  Thời điểm thiếu nữ cùng Tiểu Bạch Hổ nói chuyện, dưới mặt đất, chỉ thấy một cảnh tượng khó tin đang xảy ra. Một con chuột to lớn ở phía trước dốc sức liều mạng đào, nhanh chóng hướng lòng đất chạy thục mạng, sắc mặt đầy vẻ kinh hoảng, mang theo một chút sợ hãi. Không thể không nói, con chuột này đúng là trời sinh cao thủ đào động, vừa đào vừa chạy cũng không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ của nó. Trong lúc di chuyển giác quan vẫn không ngừng quan sát phía sau, chỉ thấy, một con hắc hổ trên trán vương vân màu tím lập lòe mãnh liệt, hai con mắt tràn đầy cao ngạo lạnh lùng, sát ý giống như thủy triều vọt tới, vẫn chăm chăm nhìn vào thân ảnh đang chạy thục mạng phía trước.  Bất quá, Hắc Hổ trong lúc đuổi giết, cũng không lộ ra một chút hoang mang, tựa hồ vẫn chưa vận dụng toàn lực, ngược lại vô cùng nhàn nhã, thập phần kỳ lạ cùng cổ quái. Trong miệng thỉnh thoảng lại phun ra vài lời uy hiếp, tựa như mèo vờn chuột, à không, phải nói là như hổ vờn chuột mới đúng.  Đế Thích Thiên hai mắt dị quang không ngừng lập loè, nội tâm âm thầm trầm tư nói: "Ta chưa từng gặp qua con chuột nào có lực phòng ngự biến thái như vậy, thiên phú thần thông “thử mục thốn quang “ của nó cũng không tầm thường, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua. Con chuột này cả phòng ngự lẫn thiên phú đều hơn người, nói không chừng, bọn chuột nhắt có kỳ ngộ gì đó. Trước lúc giết hắn, nhất định phải đem bí mật này nắm giữ trong tay."  Nhìn Thử Vương phía trước, ý niệm trong đầu hắn liền không ngừng lưu chuyển, nếu như nói, Thử Vương lực phòng ngự kinh người, là bởi vì hắn có kỳ ngộ, nhưng trong thời gian ở Vạn Yêu Cốc, Đế Thích Thiên để ý qua, cơ hồ tất cả thử tộc trên người đều có một loại dị quang màu vàng cổ quái, khiến lực phòng ngự của chúng đều tăng cường gấp 10 lần, thậm chí gấp mấy chục lần. Có thể thấy được, bảo bối có thể tăng cường lực phòng ngự này tuyệt đối không phải sử dụng một lần, mà là lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Bảo bối như vậy, khẳng định là một kiện báu vật khó lường. Cho nên, thời điểm đuổi giết Thử Vương, hắn cũng không vội vã ra tay, mà không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, vừa vặn khiến cho Thử Vương cảm giác được sự gấp gáp, cho hắn thấy được tai hoạ ngập đầu tùy thời đều có thể hàng lâm. Dưới sự kích thích như thế, thần kinh Thử Vương có thể vì vậy mà không nghĩ ra biện pháp đối ứng, theo bản năng sẽ hướng về chỗ an toàn nhất phóng đi, mà chỗ kia rất có thể chính là vị trí ẩn dấu bảo bối. Lui một vạn bước mà nói, cho dù sự tình không như hắn dự liệu, muốn đuổi kịp Thử Vương, tùy thời đều có thể, bản thân cũng không có bất kỳ tổn thất nào.  Điểm ấy tính toán, tất nhiên không thể để Thử Vương biết rõ.  "Hắc Hổ Vương, ngươi muốn truy Bổn Vương đến khi nào? Đừng đuổi nữa, Bổn Vương nhận thua, chỉ cần ngươi buông tha ta, về sau Bổn Vương tuyệt đối sẽ không trêu chọc Vạn Yêu Cốc ngươi."  Thử Vương vừa dốc sức liều mạng đào, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía sau một chút, chứng kiến Đế Thích Thiên không ngừng truy sát hắn, đáy lòng không khỏi dâng lên sợ hãi thật sâu, trong miệng không ngừng thỉnh cầu. Hắn hiện tại có thể nói là kinh hãi gần chết, cũng không nghĩ tới, Đế Thích Thiên sẽ liều mạng như vậy, dám truy đuổi xuống dưới lòng đất. "Hừ, nhận thua? Đã chậm, dù lên trời xuống đất, ta cũng muốn lấy tính mệnh của ngươi.” Đế Thích Thiên tựa hồ không bị dao động, bộ dạng vẫn như cũ theo sát phía sau.  Thử Vương nghe thế, nhất thời hiểu rõ, chỉ sợ không có khả năng cùng Đế Thích Thiên hoà giải nữa, trong nội tâm trở nên hung ác, hai mắt hiện ra sự dứt khoát, cắn răng một cái, thầm nghĩ: Tốt, đây là ngươi bức ta. Bổn đại Vương cũng không tin, tới chỗ đó ngươi còn dám truy đuổi.  Trong lòng tựa hồ làm ra quyết định, thân hình vốn thẳng hướng phía trước, lập tức hơi nghiêng về một bên đào tới, vòng vo một lúc, lại giống như lúc đầu ra sức đào tiếp. .  "Có biến hóa." Đế Thích Thiên thấy vậy, trong mắt không khỏi bắn ra tinh quang, tinh thần trở nên phấn chấn, chăm chú khóa chặt lấy thân hình Thử Vương. Lúc này Thử Vương không còn mở miệng, chỉ dốc sức liều mạng đào, Đế Thích Thiên thì vẫn không nhanh không chậm theo sát đằng sau, trong nhất thời, một cái truy, một cái trốn, ở dưới mặt đất đào ra một thông đạo ngang dọc hơn vạn mét.  Bất quá, dưới sự đào móc có mục đích của Thử Vương, cảnh tượng bốn phía bắt đầu trở nên cổ quái.  "Không đúng, quả nhiên bất thường. Phiến thổ nhưỡng này tựa hồ cùng nơi khác bất đồng, hình như là nham thạch, bất quá lại cùng nham thạch bình thường không giống nhau." Đế Thích Thiên ánh mắt ngưng trọng, vừa đuổi theo, vừa đảo mắt hướng hai bên động dò xét. Vừa nhìn, liền thấy có chút không đúng. Thời gian đầu Thử Vương đào móc, hắn chú ý thổ nhưởng đều là đất xốp, không có quá nhiều khác lạ, nhưng hiện tại đào ra lại không phải đất, mà là lớp đá cứng rắn.  Lớp đá kia cũng không phải là nham thạch bình thường, mà từng mảnh từng mảnh đều cứng rắn như sắt thép. Bốn phía vách động còn có một chút lực lượng kỳ từ phía trên tràn ra, thập phần kỳ lạ, cùng linh lực cực kỳ tương tự. Nham thạch phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, khiến cho thông đạo vốn đen kịt cũng trở nên sáng sủa hơn. Phảng phất như nơi này chính là một cái mạch khoáng, quả nhiên kỳ diệu.  Hơn nữa, móng vuốt Thử Vương trong lớp đá cứng rắn này lại có thể ngạnh sanh sanh đào ra một lối đi, không thể không khiến cho người ta sợ hãi thán phục.