Ninh Hành trở lại xe, vứt một hộp thuốc mỡ Trọng Cảnh cho Khương Bách Vạn. Bách Vạn vừa nhìn thì có chút xấu hổ, anh đi lên còn lấy thuốc tiêu sưng cho cô, thế mà cô lại muốn trả thù người ta. A! Lỡ may anh nổi giận, công việc này của cô không còn thì làm sao bây giờ? Khương Bách Vạn vội vàng lấy lòng đưa chén hồng trà bá tước không bị bôi thuốc giảm cân đưa cho Ninh Hành, ân cần nói: “Ninh tổng, trời rất lạnh, ngài lại uống rượu, uống chút hồng trà giải rượu đi?”
Đối với việc cô bỗng dưng tỏ ra ân cần thế này, Ninh Hành ngoài ý muốn nhíu mày, vừa muốn uống lại phát hiện trên tay cô còn một chén khác nhưng lại chậm chạp không uống, Ninh Hành nghi ngờ trong này có trò gì, vì vậy híp mắt một cái: “Tại sao cô lại không uống?”
Khương Bách Vạn mở nắp chén, tránh khỏi chỗ bị bôi thuốc: “Tôi uống...”
“Khoan đã, tôi muốn uống chén của cô.”
Đây không phải là lời thoại đặc trưng trong tiểu thuyết võ hiệp sao! Khương Bách Vạn lắc đầu, boss Ninh à, anh đừng lấy bụng tiểu nhân so lòng quân tử có được không!!
Nhưng mà, dưới ánh mắt sát sàn sạt của Ninh Hành, Khương Bách Vạn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đưa chén trà của mình cho anh, thấy anh mở nắp chén ra rồi uống luôn một ngụm, trong lòng cô kêu rên một tiếng...
Chuyện này cũng không thể trách tôi được.
Lúc về đến nhà Khương Bách Vạn nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Ninh Hành, không biết bao giờ thì thuốc giảm cân kia sẽ phát huy công dụng, trước hết cô vẫn nên tìm đường chạy thì hơn. Sau khi chạy như bay vào tiểu khu, Khương Bách Vạn liền tắt máy, ném thuốc giảm béo giả dạng son môi vào thùng rác, thở phào như vừa trút được gánh nặng.
Nhà của Ninh Hành xa hơn nhà của Khương Bách Vạn, lúc về đến nhà thì thoáng cảm thấy môi dưới có chút không thoải mái. Lúc tắm rửa anh nhìn chính mình qua gương, khóe mày nhíu chặt, đưa tay lên sờ sờ môi dưới.
Chẳng lẽ chính mình cũng bị dính thuốc giảm cân sao? Dính vào lúc nào? Quả nhiên là chén hồng trà kia có vấn đề!
Nhưng mà chính anh đòi uống chén trà mà Khương Bách Vạn muốn uống, chẳng lẽ cô đã sớm dự đoán được anh sẽ đòi đổi sao? Không, dựa vào cái đầu ngốc nghếch kia thì sẽ không thể nghĩ xa được như vậy.
Ninh Hành nhìn môi dưới hơi sưng lên trong gương, bỗng nhiên khóe mày giãn ra. Sưng thì cũng đã sưng rồi, truy cứu vì sao lại sưng cũng không có ý nghĩa gì. Nghĩ đến lúc nãy Khương Bách Vạn lộ ra đôi môi sưng như đầu heo thì anh không khỏi bật cười.
Thật sự là to gan lớn mật mà, về sau cô sẽ biết tay!
Cùng lúc đó, Khương Bách Vạn mở lọ thuốc mỡ Trọng Cảnh ra, thuốc mỡ mát mát lạnh lạnh, vừa thoa lên môi lập tức đã át được cảm giác bỏng rát trước đó, đợi một lúc thì đôi môi đã tốt hơn rất nhiều.
Không ngờ thuốc thật sự hiệu nghiệm như vậy! Thuốc của Ngự Thông đúng là có chất lượng thật.
Nhân viên xuất sắc nhất tháng này là Lâm Lệ, tất cả mọi người đều ra sức khen ngợi cô ta, chị Trần phụ trách giám định châu báu thường gọi Lâm Lệ đến giúp đánh máy giấy tờ gì đó, gặp ai cũng khen Lâm Lệ là người chịu khó.
Nhà vệ sinh luôn là nơi tốt nhất để hóng chuyện bát quái, có hôm Khương Bách Vạn ở trong phòng vệ sinh nghe các đồng nghiệp ở bên ngoài bàn tán xem sau ba tháng thử việc thì cô hay là Lâm Lệ sẽ được giữ lại.
Lúc Khương Bách Vạn nộp hồ sơ xin việc không nhìn rõ thông báo tuyển nhân viên, sau khi nghe các đồng nghiệp nói chuyện thì mới biết lần này chỉ tuyển một người giám định đồ cổ, có nghĩa là sau thời gian ba tháng thử việc, giữa cô và Lâm Lệ, chắc chắn có một người sẽ bị loại.
“Khả năng cao sẽ là Tiểu Lâm.” Đây là giọng của chị Trần: “Mặc dù không giỏi giao tiếp nhưng làm việc rất tốt. Tiểu Khương không được, ít làm thêm giờ, cũng không biết nhìn sắc mặt cấp trên.”
Chị Uông phụ trách điều tra tình trạng bất động sản vốn là người miệng rộng, lần này lại phụ họa: “Tôi cũng thấy thế, Tiểu Khương hơi lười, không biết tự mình tìm việc để làm, có hôm tôi đã nhắc khéo cô ta rằng buổi sáng Tiểu Lâm không chỉ rửa chén trà của mình mà còn rửa hết chén trà của mọi người, thế mà cô ta vẫn thờ ơ như không nghe thấy. Còn nữa, Tiểu Lâm rất tinh tế, lần trước tôi mặc một bộ quần áo mới, mấy người còn chưa phát hiện ra nhưng cô ấy đã phát hiện ra rồi, còn nói tôi mặc như thế rất hợp.”
“Tiểu Khương tương đối nhanh trí, còn Tiểu Lâm lại quá cứng nhắc.” Cuối cùng cũng có người nói giúp Khương Bách Vạn một câu, nghe giọng thì hình như là người giám định tên Tiểu Dung, chẳng lẽ là vì cô thường xuyên xách cơm gà hầm thay chị ấy?
Khương Bách Vạn nghe xong mấy lời bàn tán kia, tâm tình giảm sút không biết bao nhiêu lần. Cô vừa đắc tội Ninh Hành lại vừa bị các đồng nghiệp chỉ trích như vậy, không buồn mới là lạ. Cô mất hồn mất vía đi về chỗ ngồi của mình, cây xương rồng xanh biếc bên máy tính đã cao hơn không ít, nhìn từ xa hơi giống bình hồ lô. Nghĩ lại trước đây, nếu như gặp phải chuyện uất ức như thế cô chắc chắn sẽ hẹn Nhan Miểu Miểu ra ngoài ăn lẩu cay, sau đó cùng mắng mấy người nói xấu sau lưng người khác kia, nhưng mà bây giờ cô lại chỉ có thể im lặng mà nhịn xuống.
Quan trọng nhất chính là, cô phát hiện ra mấy lời bọn họ nói lại rất có lý.
Lúc Lâm Lệ quét dọn thì cô đang sửa sang bàn làm việc của mình; lúc Lâm Lệ rửa chén trà cho mọi người thì cô đang pha cà phê cho mình; lúc Lâm Lệ không tiếc lời khen ngợi mấy người phụ nữ trung niên kia thì cô lại cho rằng đó chỉ là mấy lời nói láo mà cô không thèm nói.
Chẳng lẽ sau khi thử việc thì cô sẽ phải cuốn gói ra đi hay sao? Khương Bách Vạn đưa mắt nhìn gai mọc khắp cây xương rồng, nhớ đến lúc trước cô theo giáo sư Lý ra ngoài đào mộ cổ, vùi đầu rửa sạch những món đồ dính đầy đất cát, có khi chỉ vì một món đồ to bằng nắm tay mà phải dùng một cái xẻng nhỏ và một cái bàn chải, vật lộn mấy ngày mới có thể đào lên được. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy mấy món đồ cổ vẫn là đơn thuần nhất, ở đó hội tụ tài hoa và công sức của bao nhiêu thế hệ cha ông, bạn chỉ cần lấy chúng ra, trưng bày cho mọi người đều nhìn thấy vẻ đẹp ẩn giấu bên trong chúng.
Nhưng mà hiện tại cô lại đang làm cái gì đây?
Điện thoại di động bỗng dưng vang lên, Khương Bách Vạn nhìn thấy một dãy số xa lạ trên màn hình.
“Tiểu Khương, xin chào. Còn nhớ tôi chứ?” Giọng điệu có phần lỗ mãng, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó.
“Anh là...”
“Tôi là Dục Tưởng.”
Khương Bách Vạn giật mình: “Xin chào Bảo tiên sinh!”
“Là thế này, món đồ cổ kia... Tôi muốn mấy người đến xem lại lần nữa, giúp tôi định ra một cái giá.”
“Được, tôi sẽ báo cáo với quản lý.”
“Ha ha, tốt nhất là nhanh lên một chút. Đúng rồi, em cũng phải tới đấy.”
Khương Bách Vạn bị giọng điệu này làm cho buồn nôn, cười gượng cho qua chuyện.
Cúp điện thoại, cô tìm trong danh bạ dãy số của “Boss bá đạo”, do dự không biết có nên nói với Ninh Hành hay không, dù sao mấy ngày nay anh cố ý thờ ơ với Bảo Dục Tường, chờ cho anh ta chủ động mắc câu.
Nếu như cô làm tốt chuyện này, đến khi xem xét kết quả thử việc Ninh Hành có thể cân nhắc cho cô một chút không? Khương Bách Vạn lập tức gọi điện đi, chuông reo ba tiếng, anh bắt máy.
“Tổng giám đốc Tôn, vừa rồi Bảo Dục Tưởng gọi điện thoại tới, bảo chúng ta đến xem cái bình một lần nữa.” Cô hạ giọng, bởi vì sợ tai vách mạch rừng nên còn tự ý sửa lại họ cho Ninh Hành.
“Thuốc mỡ đa năng dùng tốt chứ?” Ninh Hành không trả lời vấn đề của cô, đột nhiên hỏi.
“Dùng rất tốt.”
“Tôi cũng biết là dùng rất tốt.” Ý là hôm đó anh cũng không thể không bôi một chút.
Khương Bách Vạn bỗng nhiên cảm thấy cho dù cô có giúp anh hoàn thành vụ làm ăn này thì anh cũng sẽ không giữ cô ở lại công ty đâu.
“Chúng ta sẽ tới xem cái bình kia chứ?”
“Không đi.”
Tùy hứng như vậy sao?
Ninh Hành lại nói tiếp: “Đợi ba công ty cầm đồ kia xem xét xong rồi thì Đạt Thông sẽ ép giá.”
Khương Bách Vạn ngượng ngùng đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn có cảm giác mình chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi công ty.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ninh Hành để điện thoại sang một bên. Phòng phẫu thuật đối diện còn sáng đèn, Ninh Nhất Kiệm đang ở bên trong tiến hành phẫu thuật chân lần thứ hai. Ninh Thù Quý và Ninh Úy cùng người nhà đều đang ngồi trên dãy ghế chờ bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, cứ như thể Ninh Nhất Kiệm không phải đang phẫu thuật chân mà là đang sinh em bé.
Cô con gái mười lăm tuổi tên Ninh Nhất Nhạc của Ninh Úy không chịu ngồi yên, dựa vào bên người Ninh Hành nói vô cùng thân thiết: “Chú nhỏ à, lát nữa anh cháu ra ngoài, chúng ta khoan hẵng về, chú dẫn cháu đến khu vui chơi được không?”
Ninh Úy nghiêm khắc nói: “Đến khu vui chơi làm gì, nơi đó đông người, không an toàn.”
“Nhưng mà con cứ muốn đi đấy.” Ninh Nhất Nhạc cực kỳ bướng bỉnh, cãi lại ngay lập tức.
“Được rồi, chú dẫn cháu đi.” Ninh Hành siết chặt nắm tay Ninh Nhất Nhạc, cô bé cười trộm, ngồi yên bên cạnh Ninh Hành, nắm lấy tay anh không chịu buông.
Ninh Thù Quý khoát tay: “Cháu muốn đi cũng được, nhưng mà phải đi theo chú cháu, nghe lời chú một chút.” Dứt lời, lại quay sang nói với Ninh Úy: “Để Tiểu Đỗ đưa hai người họ đi, lúc nào cũng phải đi theo hai người họ đấy.”Mười phút sau, Ninh Nhất Kiệm được đẩy ra ngoài. Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, anh ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Ninh Thù Quý vẫn là vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, nghe bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, ông liền xoay người đi tới. Sau khi Ninh Hành đưa Nhất Nhạc rời đi, Ninh Úy nhìn Ninh Nhất Kiệm trên giường bệnh, thở dài một hơi. Cháu trai trưởng của Ninh gia thật sự là không khiến người ta bớt lo tí nào.
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: xuất phát từ lòng quan tâm mà đặt ra yêu cầu cao cho đối phương, đã tốt còn muốn tốt hơn nữa
Tiểu Đỗ là lái xe của Ninh Thù Quý, sau khi chuyển nghề vẫn luôn làm lái xe kiêm vệ sĩ cho Ninh Thù Quý, không thích nói nhiều, thường xuyên đeo kính râm, cũng không qua lại thân thiết với bất kỳ người nào trong tập đoàn.
Sau khi Ninh Hành và Nhất Nhạc xuống xe, Tiểu Đỗ luôn đi theo sát hai người họ.
“Cháu muốn ngồi thuyền hải tặc!” Nhất Nhạc đi vào trung tâm vui chơi liền giống như con chuột rơi vào đĩnh gạo, nhìn trò nào cũng thèm nhỏ dãi, cô bé có lá gan lớn, ngay cả trò mà những cô bé khác không dám chơi thì cô bé cũng hết sức thích thú. Chỉ tiếc bố mẹ cô bé bình thường đều bận quản lý công ty nên không thể đưa cô bé đến những nơi như thế này, cũng không để người khác đưa cô bé đi.
Ninh Hành nắm tay Nhất Nhạc đứng xếp hàng lên thuyền hải tặc, bởi vì không dám để cho cô bé lên đó một mình nên anh cũng đi theo. Sau khi ngồi vào chỗ của mình chưa lâu, chỗ ngồi phía sau có một cô gái đi đến, mặc áo lông màu đen, quần tối màu, chân đi giày đi tuyết, trên đầu đội một cái mũ len màu trắng, vẻ mặt buồn bực, hoàn toàn đối lập với sự hưng phấn của Nhất Nhạc.
Ai vậy? Khà khà, chính là Khương Bách Vạn đang sầu thúi ruột!
Ninh Hành và Khương Bách Vạn ngồi tựa lưng vào nhau, chưa có ai phát hiện ra đối phương. Khi thuyền hải tặc vừa bắt đầu khởi động, cô vẫn làm bộ nghiêm trang, ra vẻ ta đây vô cùng bình tĩnh, đến khi thuyền hải tặc càng lúc càng nhanh, cô bắt đầu lộ nguyên hình.
“Á a a a...” Thuyền hải tặc lao xuống, Khương Bách Vạn hét to một hồi. Gió lạnh thốc vào trong miệng, trong mũi cô, cô nhắm chặt mắt lại, trước mặt hiện ra rất nhiều khuôn mặt, có khuôn mặt tươi cười của Nhan Miểu Miểu, có khuôn mặt âm hiểm của Ninh Hành, có khuôn mặt ngượng ngùng của Lâm Lệ, có khuôn mặt nghiêm khắc của Nguyễn Hào...
Tiếng cười, tiếng kêu xung quanh vang lên không ngừng, lúc này cảm giác kích thích đã đè bẹp lá gan nhút nhát vừa rồi của Khương Bách Vạn, cô hét “a...” một tràng dài, cảm giác khó chịu trong lòng đã giải tỏa hơn nhiều, sự bực bội cũng bay biến không thể trở lại nữa.
“A... Cái công ty Đạt Thông rách nát!!! Mấy bà già nói xấu sau lưng người ta đi tìm chết hết đi!!! A... Nguyễn Hào chết tiệt, là ai muốn báo cáo vượt cấp chứ!!! A... Kí Khiếu kia, anh chẳng qua cũng chỉ là có cái mặt đẹp thôi! Có gì hơn người đâu chứ!!! Còn dám cho tôi leo cây!!! A... Lão hồ ly Ninh Hành kia!!! Mang sầu riêng của anh đi chết đi!!! Cái miệng của anh sưng lên đáng đời lắm!!!”
Bên tai boss Ninh tràn đầy tiếng cười và tiếng hét vui vẻ của Nhất Nhạc, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của cô gái phía sau, cho đến khi đối phương hét đến tên của anh, còn nhắc đến mấy từ then chốt nữa. Bởi vì bây giờ trên đùi và trên vai còn vướng dây an toàn nên anh nhất thời không có cách nào quay người lại nhìn một chút xem chủ nhân của tiếng hét có phải là người anh đoán hay không.
Thuyền hải tặc lượn qua lượn lại chừng mười phút, Khương Bách Vạn mắng đến mức rát cả họng, xung quanh cũng chẳng có ai càm ràm gì cô. Thuyền chậm rãi dừng lại, cô thở phì phò cười ha ha, cảm giác hết sức nhẹ nhõm... Mỗi lần cô bực bội khó chịu đều sẽ đến ngồi thuyền hải tặc, hét ra hết mọi chuyện không vui trong lòng.
Tháo dây an toàn ra, Khương Bách Vạn duỗi duỗi eo, đứng lên định đi xuống. Tiếp theo nên ngồi vòng quay ngựa gỗ hay là nên uống một ly cà phê đây?
“Khương Bách Vạn, mắng đủ rồi sao?”
Từ phía sau truyền đến một câu nói sâu xa, giống như lưỡi dao xẹt qua cổ cô, lạnh đến mức khiến cả người cô run lên, đứng sững lại như bị điểm huyệt.
Ông trời ơi, giọng nói này...
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
50 chương
11 chương
11 chương
36 chương