Vạn tộc chi kiếp
Chương 1397 : lần sau không cho người ta thấy đuôi nữa
Tô Vũ mở mắt ra, sửng sốt phát hiện thì ra nãy giờ hắn vẫn đang đứng ở trên vai tượng đá.
Tượng đá vẫn là tượng đá, đại điện vẫn là đại điện.
Không có bất kỳ cái gì dị thường!
Trong lòng của hắn hơi rung động, mà bên cạnh hắn lại lơ lửng ba viên ngọc phù.
Tô Vũ không dám nghĩ nhiều, thu hồi chùy, cúi đầu cung kính nói: "Đa tạ tiền bối trọng thưởng!"
Hắn không biết đây tính là cái gì.
Là cường giả làm hay là cơ chế của cổ thành, dù sao có ban thưởng là điều đáng vui, trước cứ tỏ vẻ khách khí đã lại nói.
Hắn cảm tạ một tiếng, không có phản ứng.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, lấy được ba viên ngọc phù, trong lòng hắn rất vui vẻ, có thứ này thì hắn có thể tùy ý rời đi. Ba viên trong ba ngày, thế mà còn có thời gian hạn chế, thôi được rồi, không sao hết.
Hắn không biết rằng tượng đá chỉ muốn để hắn đi nhanh một chút, quá phiền!
Nhiều nhất là ba ngày, ngươi xéo ngay cho ta.
Còn về những chuyện khác, nó cũng lười nhiều lời.
Mà Tô Vũ vui vẻ xong rồi thì trong lòng khẽ động, vừa rồi sao cơ duyên lại tới?
Vì rèn đúc, đúng không?
Xem ra lần này rèn đúc đã thu hoạch rất lớn, phương pháp hô hấp thu nạp thần bí kia cùng với ba viên ngọc phù đều là đồ quý giá.
Nếu bây giờ hắn tiếp tục rèn đúc có lẽ sẽ còn có chỗ tốt khác.
Điều này chẳng lẽ giống như Bách Đạo các, là một cơ duyên có thể kẹt quan sao?
Nghĩ đến đây, Tô Vũ lại phấn khởi, điên cuồng rèn đúc, nếu có thể mang tượng đá này đi, vậy thì càng tốt hơn nữa.
Tượng đá bị gõ tới ngây ngẩn cả người!
Đệch!
Ta đã cho ngươi đồ rồi mà ngươi còn chưa chịu cút?
Ngươi nện ta tới nghiện rồi à?
Ngươi mà có thể đem ta đi rèn thật thì coi như lão tử sống uổng phí nhiều năm rồi.
Nó có chút cạn lời, tượng đá cũng không nói gì, thế nhưng tần suất chấn động lại càng cường đại.
Oanh!
Thân thể Tô Vũ run rẩy kịch liệt, lỗ chân lông rướm máu, "Lực chấn động lại mạnh lên!"
Tượng đá vừa lòng thỏa ý, ngươi tiếp tục rèn đúc đi, ta dùng lực phản chấn đánh chết ngươi.
Nào ngờ Tô Vũ lại hào hứng nói: "Quả nhiên còn có cơ duyên, lực chấn động mạnh lên có thể giúp ta rèn luyện thân thể tốt hơn!"
Oanh!
Một búa tiếp tục nện xuống, thân thể Tô Vũ chấn động dữ dội, mà thần văn chữ “Chấn” cũng không ngừng rung động, kể cả Khoách Thần chùy cũng bắt đầu chấn động. Tô Vũ cảm nhận được áp lực cực kỳ cường hãn.
Đây được xem là công pháp sao?
Chấn động chi pháp?
Công kích chi pháp?
Chùy lớn kỳ thật cũng có thể chấn động, Khoách Thần chùy của Triệu Lập chế tạo văn binh chính là nhờ chấn động, thế nhưng Tô Vũ học thuật không tinh, mà Khoách Thần chùy dù sao cũng không phải là dùng để giết người.
Thế nhưng lực chấn động hiện tại đem đến cho Tô Vũ cảm giác có thể giết người, khả năng giết người rất mạnh mẽ!
Đây là một loại công pháp cường hãn!
Hắn cho là như vậy, chính hắn lại cảm ngộ ra một loại công pháp, thế nhưng vẫn chưa biết rõ. Hắn không nhiều lời, mau chóng bùng cháy truyền thừa chi Hỏa, năng lực lĩnh ngộ đại tăng, Tô Vũ tiếp tục điên cuồng rèn đúc.
Thân thể bị chấn động đến rạn nứt, hấp thu hàng loạt Thiên Nguyên khí.
Dần dần, bên trên chùy lớn cũng truyền ra lực chấn động không giống bình thường.
Oanh!
Một chùy nện xuống, Tô Vũ tiếp nhận lực chấn động, thế nhưng thân thể không rạn nứt mà là có chút hưởng thụ. Đúng, chính là loại cảm giác này, đây coi như là một loại công pháp sát thương, thế nhưng không có pháp quyết gì cả.
Chỉ đơn thuần dựa vào lĩnh ngộ!
Lúc này, Tô Vũ đã lĩnh ngộ được.
Công pháp với sức sát thương cực kỳ mạnh!
Một chùy nện xuống, chùy chấn động 72 lần, uy lực chồng chất!
Ầm ầm!
Lực lượng thân thể Tô Vũ vượt qua vạn khiếu, từng chùy nện xuống, uy lực chồng chất khiến cho hắn cảm giác thực lực bản thân tăng vọt, điều này hết sức đáng sợ!
Tô Vũ quá đỗi vui vẻ, quả nhiên đây là cơ duyên!
Rèn đúc càng nhiều, cơ duyên càng nhiều.
Người ngoài căn bản sẽ không biết!
Mà lúc bấy giờ, tượng đá kinh ngạc trợn tròn mắt, ta chấn ngươi, muốn chấn cho ngươi thổ huyết xéo đi, ngươi... ngươi thế mà xem như công pháp để học?
Được rồi, đối với nó mà nói, đây là nó đang trừng trị Tô Vũ.
Nhưng có lẽ nhất cử nhất động của nó đối với Tô Vũ lại là một loại cảm ngộ, một loại nhận thức, một loại cơ duyên.
Tượng đá thực sự cạn lời!
Lực lĩnh ngộ rất mạnh, thiên phú không tồi, thần văn cũng không tệ, trợ giúp cho Tô Vũ lĩnh ngộ, cưỡng ép lĩnh ngộ... Kỳ thật đây chẳng coi là công pháp, chỉ xem như là một loại kỹ xảo.
Bản thân Tô Vũ cũng có một chút cơ sở, thần văn chữ “Chấn”, Khoách Thần chùy đều có kỹ xảo như vậy, cho nên hắn có thể cảm ngộ được gì đó. Hắn cảm ngộ được thứ mà tượng đá căn bản không định truyền thụ, hoặc là nói phương thức vận dụng khác biệt.
Mà Tô Vũ liên tục thu được đại cơ duyên nên cực kỳ vui mừng, hạ chùy càng hăng say!
Thoải mái!
Nơi này thật đúng là bảo địa.
Thiên địa huyền quang, ý chí lực, thần văn, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch cái quái gì chứ, những thứ đó hắn đều có thể kiếm được, giết cũng tốt, đoạt cũng tốt, mua cũng được, tóm lại đều sẽ có biện pháp.
Nhưng mà phương pháp hô hấp, chấn động chi pháp, xuyên việt phù, ngươi biết mua ở đâu?
Tô Vũ cảm thấy mình đã lấy được đại cơ duyên!
Cơ duyên to lớn!
Khó trách Liệp Thiên các lại nói nơi này mới là chỗ nhận được cơ duyên lớn nhất.
Tô Vũ thì vui sướng, tượng đá thì cảm thấy hết sức bó tay.
Lần này, nó thật sự không truyền thụ cái gì cả, cũng như cơ duyên mà Diệp Bá Thiên thu hoạch được, nó không hề làm gì. Tối thiểu là nó không cố ý cho cái gì, đều là chính bọn họ suy nghĩ lung tung, sau đó cảm ngộ ra gì đó bèn cho rằng đó là đại cơ duyên!
Nơi này, mối nguy thì có, chứ cơ duyên có cái rắm.
Đáng tiếc, không ai tin nó hết.
Lần này Tô Vũ ra ngoài, nếu như về sau thực lực hắn mạnh mẽ, có cảm ngộ thu hoạch gì đó, có lẽ cũng sẽ nói cho người khác biết rằng hắn từng thu được đại cơ duyên ở cổ thành, hậu nhân sẽ hoài nghi sao?
Dĩ nhiên không!
Mà có lẽ chính Tô Vũ cả một đời đều sẽ không hoài nghi gì, bởi vì hắn thật sự đạt được chỗ tốt.
Cái này là cơ duyên!
Chấn động, không ngừng mà chấn động, nện gõ, không ngừng mà nện gõ.
Tô Vũ mượn cơ hội rèn đúc thân thể, cảm ngộ chấn động chi pháp, nhận thức phương pháp hô hấp. Ngoại trừ Thiên Nguyên khí tiêu hao khá lớn thì không có bất kỳ bất lợi gì, đều là chỗ tốt.
Tô Vũ hết sức vui vẻ!
Đại cơ duyên, nơi này thật là tốt, hiện tại có lẽ hắn chưa có thực lực, có lẽ giống như Bách Đạo các, chờ hắn mạnh mẽ rồi thì có thể tiếp tục tới nhổ lông dê!
Có lẽ khi hắn tới Sơn Hải, một chùy nện xuống, có thể đập ra một bộ thần kỹ!
Đến Nhật Nguyệt, một chùy nện xuống, có khi xuất hiện một thanh thần binh...
Nơi này thật là tốt!
Tô Vũ tích cực nện gõ, thần văn chữ “Chấn” đã tấn cấp, trực tiếp tiến nhập tam giai, miếng thần văn mới họa ra được không bao lâu này khi ở với lão Triệu mới tấn cấp đến nhị giai, bây giờ chấn động chi pháp học thành thì đã nhảy vọt tới tam giai!
Một chùy nện xuống, lực chấn động càng mạnh hơn!
"Cơ duyên!"
Tô Vũ mừng rỡ, thu hoạch thật lớn, còn chuyện mối nguy gì đó thì hắn chẳng lo, ta có thể tùy thời ra ngoài, có gì phải e sợ!
Oanh!
Lần nữa nện xuống một chùy, Tô Vũ thấy hoa mắt, tượng đá thật sự mất hết kiên nhẫn rồi.
Ngươi nện ta thì thôi đi, nhưng tên Phệ Thần Cổ tộc trong đầu ngươi có lẽ là cảm thấy có đồ ăn ngon, thế mà dám trộm mò ra, cắn một cái vào đuôi của ta, đệch cả nhà mi!
Mặc dù Cục lông nhỏ không cắn nổi, nhưng Phệ Thần Cổ tộc không phải cắn đuôi mà là cắn ý chí lực!
Phiền phức!
Tượng đá không thể không chấn cả hai văng ra, khiến cho hai tên này xéo đi, đủ rồi a!
Chờ khi chấn bọn họ văng xuống xong, tượng đá vội thu hồi cái đuôi của nó.
Lần sau không cho người ta thấy đuôi nữa!
Còn chuyện lần sau Tô Vũ đến có nhìn thấy đuôi hay không thì đó là chuyện của hắn, nó không quan tâm!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
63 chương
47 chương
7 chương
48 chương
28 chương
340 chương