Vạn tộc chi kiếp
Chương 1394 : tượng đá kiên cố
Trong đại điện.
Tượng đá to lớn sừng sững, Thiên Môn đưa người tới, rất nhanh bèn nói: "Ngươi cứ chờ ở đây đi, có thể nhận được gợi ý gì hay không thì ai cũng không biết."
Tô Vũ nghi ngờ hỏi: "Cứ chờ ở đây thôi ư?"
"Đúng!"
"Có ai từng thu được cơ duyên gì không?"
"Dĩ nhiên là có!"
Thiên Môn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi này có không ít người tới. Có vài người ngươi hẳn là nhận biết, chẳng hạn như Diệp Bá Thiên hoặc Hạ Long Võ..."
"Chờ một chút!"
Tô Vũ tò mò hỏi: "Hạ phủ chủ... từng tới đây sao?"
Đừng có nói xạo!
Y dùng một đao đánh bay Thiên Hà, coi như kết thù với đối phương, làm sao có thể tới đây được?
Đây là sau khi hạ gục Thiên Hà thì cưỡng ép đi vào à?
Thiên Môn im lặng, lần nữa xác nhận: "Y đích thật đã tới."
Được rồi, Tô Vũ cảm thấy cứ truy vấn vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì.
"Họ đều thu được chỗ tốt sao?"
"Không, Hạ Long Võ chỉ chờ được một đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, về sau y giết Tử Linh rồi chạy trốn!"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ, đậu mè!
Hạ phủ chủ chờ được Nhật Nguyệt Tử Linh? Ngươi xác định nơi này là cơ duyên chứ không phải tử địa hả?
Dù là cường giả Nhật Nguyệt, gặp phải Nhật Nguyệt Tử Linh thì cũng sẽ bị ăn mòn, Hạ Long Võ còn có thể giết Nhật Nguyệt Tử Linh...
Tô Vũ nghi ngờ nói: "Giết Sơn Hải Tử Linh sẽ dẫn xuất Nhật Nguyệt, vậy giết Nhật Nguyệt Tử Linh có dẫn xuất vô địch Tử Linh không? Có vô địch Tử Linh tồn tại không?"
"Ta không biết."
Chuyện này thì Thiên Môn thật sự không biết, gã giải thích: "Hạ Long Võ chém giết Nhật Nguyệt Tử Linh xong liền rút lui, cũng không có dị động gì, thế nhưng y bị thương nặng, có thể là gặp phải chuyện gì đó. Ta chỉ là Sơn Hải nên không có cách nào tham dự vào những việc này."
So với cường giả tuyệt thế như Hạ Long Võ, gã chỉ là một Sơn Hải tầm thường, quả thực không đáng chú ý tới.
Đừng nói gã, ngay cả thành chủ muốn quản chuyện đều bị một đao đánh bay, nếu là gã thì một đao của Hạ Long Võ hạ xuống, có lẽ sẽ lập tức toi mạng luôn rồi.
Hạ Long Võ gặp phải cái gì thì dĩ nhiên gã không rõ ràng.
Gã chỉ biết chắc rằng Hạ Long Võ đã từng thụ thương.
Cường giả tuyệt thế như y mà còn thụ thương, có thể hình dung ra nơi này nguy hiểm cỡ nào. Tất nhiên, hậu điện thật sự cũng có cơ duyên.
"Vậy ai đã từng thu được cơ duyên?"
"Diệp Bá Thiên!"
Thiên Môn kể chuyện: "Khi Diệp Bá Thiên tới đây từng thu được cơ duyên! Hình như là một môn công pháp, cụ thể công pháp gì thì không ai biết rõ, thế nhưng về sau thực lực của ông ta tăng vọt, tung hoành Chư Thiên chiến trường, không ai có thể địch lại!"
Khoa trương tới mức không ai có thể địch lại?
Tô Vũ thấy hơi khác thường, Ngũ Đại từng thu được cơ duyên ở đây thật sao?
Mà giờ khắc này, tượng đá nghe vậy thì rất muốn bổ sung một câu, không có quan hệ gì với ta, công pháp kia không tính là gì cả, chủ yếu là do Diệp Bá Thiên cưỡng hãn thôi.
Còn về Hạ Long Võ, y chính là sát phôi, bị trọng thương thì cũng không liên quan tới nó.
Tên điên kia muốn giết sạch Tử Linh, bản tượng đá cũng rất bất đắc dĩ, y còn chưa chết thì coi như vận khí không tồi rồi.
Còn chuyện giết một đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, đó chỉ là thứ các ngươi thấy, trên thực tế, trước đó y phải giết... đại khái gần hai mươi con?
Được rồi, bản tượng đá cũng không nhớ rõ nữa.
Có điều Hạ Long Võ thật sự đã giết tới mức kém chút làm Tử Linh bạo động, ngẫm lại mà tượng đá còn thấy hãi hùng.
Tượng đá lặng yên suy nghĩ.
Bản tượng đá muốn ngủ say, các ngươi không cần chờ đâu.
Cơ duyên cái gì, mau mau cút đi.
Mà Thiên Môn ở phía dưới kể xong liền dặn dò: "Ta cáo từ trước, nơi này tốt nhất chỉ nên có một người ở lại, nhiều người thì cơ hồ không có dị tượng gì."
Tượng đá tiếp tục nhủ thầm, bởi vì nhiều người sẽ hết sức phiền, không đánh chết toàn bộ các ngươi, đó là do bản tượng đá rộng lượng.
Còn nếu chỉ riêng lẻ vài người thu hoạch được cơ duyên... Có kẻ thuần túy là khoác lác, có kẻ thì là do chính họ thiên phú tuyệt đỉnh, ta cũng không tiện nói gì.
Thực ra ta chẳng đưa gì cho các ngươi hết, phần lớn đều là chính các ngươi tự tìm hiểu ra một ít gì đó rồi tự ngộ nhận mà thôi.
...
Trong đại điện, giờ phút này chỉ còn lại một mình Tô Vũ, không, còn có Cục lông nhỏ đang say mê liếm láp thần văn cùng với một tôn tượng đá.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, toàn bộ đại điện hết sức đơn sơ.
Đương nhiên là nơi này rất lớn.
Tượng đá tối thiểu cao 30 mét, thế nhưng đặt ở trong đại điện vẫn trông rất trống trải, không hiện ra chút chật chội nào.
Mà tượng đá còn đang ngồi xếp bằng, đứng lên thì hẳn nó sẽ rất cao.
Thứ bắt mắt nhất nơi đây cũng chỉ có tôn tượng đá này.
Trừ cái đó ra thì cơ hồ không còn thứ gì khác.
Tô Vũ nhìn quanh mặt đất, vách tường, nóc nhà...
Chúng đều giống như một thể, phảng phất như tuyên cổ tồn tại, một cước đạp xuống cũng không nhúc nhích tí nào.
Hắn muốn chém một đao xem thử nhưng lại lo lắng dẫn xuất Tử Linh, mặc dù hắn không sợ nhưng tại địa bàn của người ta lại dẫn xuất Tử Linh thì cũng không hay.
Xem xong mọi thứ, hắn lại hướng mắt nhìn về phía tượng đá khổng lồ.
Thật sự vô cùng to lớn!
Ngồi xếp bằng cũng đã cao chừng 30 mét, tương đương với tòa nhà 10 tầng, liếc mắt đều không nhìn thấy đỉnh.
Thời khắc này Tô Vũ đứng bên cạnh tượng đá hệt như một con mèo nhỏ.
Tô Vũ quan sát tỉ mỉ tượng đá, nó được điêu khắc sinh động như thật, đây là dáng vẻ một nam tử không thể nghi ngờ, thoạt nhìn rất giống người, thế nhưng Tô Vũ nhìn kỹ một thoáng thì có vẻ không giống người lắm, bởi vì phía sau mông hình như có cái đuôi.
Đứng từ vị trí của Tô Vũ thì quan sát không quá rõ ràng, thế nên hắn liền đi đến đằng sau, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy quần áo che chắn, thế mà cũng điêu khắc sinh động như thật, tuy vậy cũng có chút chóp đuôi lộ ra.
"Cái đuôi ư?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, không phải người, chủng tộc có đuôi thì nhiều lắm, hắn cũng không dễ phán đoán là chủng tộc nào.
"Tồn tại rất nhiều năm, do cường giả thời Thượng Cổ điêu khắc sao? Chẳng lẽ là chủ nhân nguyên bản của cổ thành?"
Tô Vũ rơi vào trầm tư, nhìn chằm chằm cái đuôi kia một hồi, nó chỉ lộ ra một đoạn nhỏ, cũng không biết dài bao nhiêu.
Xem xong cái đuôi, hắn lại đi ra đằng trước để quan sát, thái độ hơi khác thường nói: "Thời kỳ Thượng Cổ thì quần áo và phong cách này cũng rất thịnh hành, còn cố ý lộ ra ngực, then chốt vẫn là nam!"
Tượng đá tiếp tục ngủ say.
Mặc kệ ngươi!
Tô Vũ nhìn chung quanh, sau đó lấy tay sờ lên đùi tượng đá, lông tơ trên đó đều quá chân thật, mỗi một cọng lông đều rất dài, bất quá chúng đã hóa đá, mặc dù chân thực nhưng vẫn nhiều hơn mấy phần cảm giác dày nặng.
Hắn hung hăng nhổ một cái, không có phản ứng, tượng đá này quả nhiên hết sức kiên cố.
Tượng đá tiếp tục ngủ say, người công kích ta không ít, thế nhưng vừa đến đã nhổ lông chân của ta thì chưa từng thấy.
Tiểu quỷ rảnh đến hoảng rồi phải không?
Tô Vũ tiếp tục dò xét, bay lên bên trên, hắn không quá sợ hãi, cũng không để ý lắm, bởi vì có ghi chép rằng tượng đá này đã từng bị Thiên Hà công kích nhưng lại không hề phá toái, hết sức kiên cố. Thiên Hà cũng không có chuyện gì, Hạ Long Võ tao ngộ mối nguy có lẽ cũng chẳng liên quan gì với tượng đá.
Bay lên trên cao, Tô Vũ đứng trên bờ vai tượng đá, giờ phút này, hắn vẫn chưa cao bằng đầu của đối phương.
Đứng lên thì cao chừng năm mươi, sáu mươi mét, đầu tối thiểu cũng cao bảy tám mét.
Tô Vũ cũng chỉ cao tới cổ tượng đá.
Đứng trên bờ vai, đi vòng quanh cổ, khi đi ngang qua cái cằm, Tô Vũ cảm giác có đồ vật gì đó cản trở, ngẩng đầu nhìn lên, đại khái là râu ria chắn đường. Hắn vung tay cho đám râu ria kia một quyền, không nghĩ đến râu ria đều điêu khắc chân thực đến thế!
Đây là do người nào điêu khắc vậy?
Tài liệu kiên cố như vậy mà còn có thể điêu khắc thành công, thực lực người điêu khắc chắc chắn rất cường hãn!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
41 chương
8 chương
50 chương
37 chương
447 chương