Vạn tộc chi kiếp
Chương 1320 : “sẽ chết!”
Ma Đa Na tiếp tục tiến lên, Tô Vũ sẽ vào thành sao?
Gã không rõ, mặc kệ Tô Vũ có vào thành hay không, gã đều sẽ mau mau đến xem. Đã gặp Thiên Diệt thành thì đó chính là mệnh, là thiên mệnh, không tới nhìn thì sẽ có lỗi với chuyến đi tới Dục Hải bình nguyên lần này.
Gã vốn không muốn tới đây, Dục Hải bình nguyên chỉ thích hợp cho thiên tài dưới Sơn Hải cao trọng, Sơn Hải cao trọng tới cũng dễ dàng lạc lối, nơi này không hề hữu hảo đối với Sơn Hải cao trọng cùng Nhật Nguyệt cảnh.
Mà những người kia có nơi để cho họ lịch luyện.
Ma Đa Na mặc dù chưa phải Nhật Nguyệt, nhưng gã ưa thích qua bên kia hơn, ở đó mới có thể chế tạo đầy đủ cảm giác nguy hiểm sinh tử cho gã.
Ở đây thì gã đã là sự tồn tại vô địch, đương nhiên, nói là nói về những người tuổi trẻ này.
...
Ma Đa Na thấy được cự thành, Tô Vũ cũng nhìn thấy.
Cách thật xa hắn đã cảm nhận được cỗ Man Hoang chi khí, hoang vu, nhưng lại hùng vĩ khó tả.
Sừng sững giữa thiên địa.
Tô Vũ thầm cảnh giác, yên lặng tới gần, hiện tại, chữ “Kiếp” của hắn vẫn còn nhảy lên, nhưng là duy trì thái độ nhảy lên yếu ớt chứ không mãnh liệt lắm, điều này đại biểu có nguy cơ nhưng không quá nguy hiểm.
Tòa thành lớn này nằm ngang phía trước, phảng phất như vô biên vô hạn, nhất thời Tô Vũ cũng không thấy giới hạn ở đâu.
Cửa thành thì có rất nhiều!
Đúng vậy, rất nhiều cửa thành.
Chỉ riêng hướng mà Tô Vũ nhìn thấy, trên một mặt tường thành đã có bảy tám cửa thành.
Phải đi vào sao?
Đi vào như thế nào?
Cần kiểm tra thực hư thân phận hay là sao?
Tại Chư Thiên chiến trường, ai lại kiến tạo ra cự thành như vậy nhỉ?
Dù là đại bản doanh Nhân tộc thì cũng chỉ kiến tạo một tòa thành nhỏ, Đông Ly thành, hậu phương Đông Ly thành là quân doanh quân trướng vô biên vô tận, nhưng cũng không đúc nên thành lớn.
Tô Vũ trợn mắt nhìn, toàn bộ thành lớn thứ bắt mắt nhất chính là hai chữ cổ đầy tang thương: Thiên Diệt!
Không phải Nhân tộc văn tự, cũng không phải Thần Ma văn tự, không phải bất cứ văn tự của chủng tộc nào mà Tô Vũ hiểu rõ nhưng Tô Vũ lại nhận biết, tựa như đó là một loại văn tự đặc biệt cùng loại với thần văn, ngươi vẽ ra nó thì ngươi liền hiểu rõ.
"Thần văn..."
Tô Vũ thì thào một tiếng, đúng vậy, hắn vừa nhìn liền nghĩ tới thần văn, thần văn chân chính chứ không phải Thần tộc văn tự.
Nhìn thấy hai chữ này, hắn liền biết ý nghĩa của nó, Thiên Diệt!
Giờ khắc này, trong đầu hắn, sách họa chấn động một cái rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Mà trên cự thành, hai chữ to lớn lóe lên quang mang, rất nhanh cũng khôi phục trạng thái tĩnh lặng.
Cùng một thời gian ấy.
Trong phủ thành chủ, trong một tòa cung điện to lớn, thạch điêu chợt mở mắt.
Phảng phất như xem thấu vô tận hư không, thấy được rất nhiều thứ, một lát sau nó nhắm mắt lại.
Thinh lặng như trước đây, hóa thành thạch điêu, vô thanh vô tức.
...
Tô Vũ ẩn giấu di chuyển, không dám tùy tiện vào thành.
Hắn lo lắng phía sau sẽ có Ma Đa Na đuổi theo.
Nhất thời, hắn hơi bồi hồi không dám tiến lên.
Đúng lúc đó, sắc mặt Tô Vũ chợt biến hóa, chữ “Kiếp” lại nhảy lên, Ma Đa Na tới rồi sao?
Hắn vừa muốn cưỡng ép tiến vào cự thành, cách đó không xa, một thân ảnh lơ lửng đi tới, Ma Đa Na nhìn lướt qua phía hắn, giống như phát hiện hắn, nhưng lại giống như không phát hiện.
Chỉ là nhìn thoáng qua, Ma Đa Na liền đi tới chỗ cửa thành lớn nhất.
Cửa thành lớn nhất không người trấn thủ, không giống với các cửa nhỏ còn có thủ vệ.
Cửa thành lớn mở ra, bốn phía không có người nào.
Ma Đa Na đi tới, cửa mở ra nhưng gã lại không đi vào.
Bốn phía, bên cạnh cửa nhỏ có một ít sinh linh vãng lai, có sinh linh nhận ra Ma Đa Na, tim nó đập nhanh, có ít người nhận ra gã, thấp giọng cười nói: "Lại một tên không có mắt..."
Ùng!
Ma hỏa thiêu đốt!
Sinh linh mới lên tiếng trực tiếp bị ma hỏa thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang tận mây xanh, trong chớp mắt, tên Lăng Vân cảnh vừa cất lời đã triệt để bị đốt cháy.
Ma Đa Na nhìn cũng chưa từng nhìn bên kia, phảng phất như gã không hề làm gì.
Mà hiện tại, bốn phía, đám sinh linh đang qua lại nhao nhao lui tránh.
Trước đó ở bên cạnh vị nói chuyện còn có một người, là một vị lão giả già nua vô cùng, ánh mắt lão lộ ra vẻ rung động cùng phẫn nộ che giấu không được.
"Thủy Ma tộc đều bá đạo như vậy?"
Ma Đa Na nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân, kia là cường giả Sơn Hải cảnh.
Gã nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu, "Thủy Ma tộc vẫn luôn bá đạo như thế đó!"
Dứt lời, thân ảnh gã lóe lên.
Oanh!
Giữa thiên địa chỉ có một quyền xuất hiện phá vỡ hư không, tựa như đột nhiên từ trong hư không mọc ra, quyền nọ đập vào đầu lão nhân, bịch một tiếng, lão nhân bị nện nát đầu.
Ma hỏa lại xuất hiện!
Một con cự lang màu đen to lớn đã mất đi đầu, chớp mắt đã bị ma hỏa đốt cháy sạch sẽ.
"Ma Đa Na!"
Có sinh linh run rẩy tột độ nói ra cái tên này.
Sau đó, toàn bộ sinh linh khác đều vội vã lui tránh.
Thủy Ma tộc, Ma Đa Na!
Lăng Vân cảnh!
Nhưng mà Sơn Hải tam trọng Hắc Lang lại bị đối phương tung một quyền đấm chết, hiện tại, toàn bộ sinh linh đều kinh hoàng, e ngại, sợ hãi.
Thanh danh Ma Đa Na thực sự quá lớn!
Ma Đa Na không thèm để ý tới những tên kia, lại lần nữa về tới trước cửa thành.
Cửa thành vẫn còn đang mở ra.
Ma Đa Na nhẹ nhàng hít một hơi, chậm rãi bước vào!
Ùng!
Hỏa diễm Đằng Không!
Dưới chân, ma hỏa chiếu rọi hư không, Ma Đa Na đi từng bước một phảng phất như rất gian nan.
Một bước, hai bước...
Mỗi một bước tựa hồ đều hao hết lực lượng của gã.
Vừa rồi gã tung một quyền đánh giết Sơn Hải cực kỳ bá đạo, lúc này lại bước đi cực kỳ vất vả, tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Trong âm thầm, Tô Vũ ngốc trệ sững người.
Thật mạnh!
Sơn Hải tam trọng gặp Ma Đa Na mà hoàn toàn không có chút sức chống cự nào, một quyền liền bị đánh chết, đáng sợ quá!
"Ma Đa Na thật là mạnh, gã mới chỉ là Lăng Vân thất trọng thôi! Dựa theo thực lực này, tối thiểu ta phải đến Đằng Không lục trọng mới có thể chiến với gã!"
"..."
Giờ khắc này, hắn đang nói với Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ trở mình không muốn đáp lời.
Lăng Vân thất trọng mạnh nhất Thủy Ma tộc, không, có lẽ là Lăng Vân thất trọng mạnh nhất vạn tộc, ngươi nói ngươi tới Đằng Không lục trọng mới có thể chiến hắn... Cục lông nhỏ đều không muốn để ý đến hắn nữa.
Thật sự không phải là người!
Tô Vũ nghiêm túc, Đằng Không lục trọng là ý chỉ nhục thân, chừng ấy ít nhất cũng phải 41 đúc, hắn tối thiểu cần phải tới lục trọng mới có hi vọng chiến đấu, thế nhưng chiến thì cũng chưa hẳn có thể thắng. Thực lực của Ma Đa Na bây giờ hắn nhìn không thấu.
Có lẽ phải đến Đằng Không thất trọng mới được!
"Có lẽ... là còn cần cao hơn nữa! Ta nhìn không thấu thực lực của gã, rốt cuộc gã đúc thân bao nhiêu lần? 36 lần à? Khiếu huyệt mở ra bao nhiêu, hơn 200 cái?"
Thấy thế nào cũng không giống như người chỉ khai hơn 100 khiếu!
Về phần đúc thân, có lẽ cũng không phải chỉ 36 lần, tuy hắn thu được công pháp Thủy Ma tộc chỉ có 36 đúc.
Nhưng mà ai biết gia hỏa này có tu luyện Thủy Ma tộc Chú Thân Pháp hay không?
"Vì sao gã nhất định phải đi vào cánh cổng kia?"
Tô Vũ hơi nghi hoặc một chút, có rất nhiều cửa thành, có nơi hình như ra vào rất thuận tiện, một vài sinh linh lui tới mà binh sĩ thủ vệ cũng không xuất thủ ngăn cản, càng không tra xét cái gì.
Đã như vậy, vì sao Ma Đa Na nhất định phải đi vào cánh cổng kia?
Còn nữa, gã đã phát hiện ra mình rồi sao?
Vậy thì vì sao không giết mình?
Có vẻ mục đích của gã không phải đến giết mình mà chính là vì vào thành.
Tên kỳ quái!
Tô Vũ lúc này có vô số nghi hoặc muốn biết, nhất là việc Ma Đa Na đang vào thành bên kia. Gã đi từng bước một, đi rất gian nan, Tô Vũ thậm chí còn có thể nhìn thấy mồ hôi từ trán gã nhỏ xuống.
Cửa này... quá tà dị!
Kẻ một quyền đánh giết Sơn Hải mà vào cửa cũng khó khăn, đây là cổng gì?
Bay vọt qua tường thành trực tiếp vào thành thì sẽ như thế nào?
"Sẽ chết!"
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
19 chương
88 chương
14 chương
137 chương
55 chương
82 chương
234 chương