Vạn tộc chi kiếp

Chương 1303 : lục dực thần tộc

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, cũng không vội đuổi theo An Mân Thiên. Đi sớm hay trễ đều như nhau, hà tất vội vã làm gì. Mà đúng lúc này, Tô Vũ đuổi kịp. Tốc độ nhanh vô cùng! Thần văn chữ “Phong” gia tốc, chân đạp giày chiến nửa địa giai, cách thật xa đã lóe lên một cái rồi biến mất, phá không vọt tới. Tên Lục Dực Thần tộc chỉ cảm thấy hoa mắt, vội quát: "Giết!" Những cường giả này đều là gia hỏa trải qua giết chóc, ai ai cũng đều phản ứng không chậm, cũng có chút rung động. Bọn hắn tổng cộng có 8 vị cường giả, 7 vị khác không lên bảng, thế nhưng tên Lục Dực Thần tộc thì đã lên Hoàng bảng. Lăng Vân tam trọng từng giết Lăng Vân lục trọng, tuổi tác cũng không lớn. Dưới tình huống như vậy, thế mà còn có người dám tập kích bọn họ ư? Một đám 8 vị cường giả, đối phương nếu nhiều người thì không nói làm gì, nhưng mà rõ ràng chỉ có một người mà thôi! Tiếng hô "Giết" vừa ra khỏi miệng, một gia hỏa trong nhóm trực tiếp hóa thành một con Côn Bằng khổng lồ, miệng há lớn, một hơi điên cuồng hút về phía Tô Vũ. Những tên khác thì có kẻ trong nháy mắt đã ẩn thân, có kẻ hóa thành binh khí đánh tới hướng Tô Vũ, còn có kẻ phóng xuất ra hỏa diễm ngợp trời. Tên cường giả Lục Dực Thần tộc kích động tột độ. Hắn ta đột phá hư không, trong chớp mắt đã tách ra với những người khác, đột phá khỏi huyễn cảnh do Tô Vũ bao phủ, liếc nhìn dáng vẻ Tô Vũ rồi quát: "Thôi Lãng to gan!" Muốn chết! Nhân tộc này điên rồi, lại dám tập kích bọn chúng. "Lục Dực Thần tộc?" Trong nháy mắt trông thấy Lục Dực Thần tộc, Tô Vũ nổi giận! Hắn rất chán ghét đám gia hỏa chết tiệt này. Đám Lục Dực thần giáo một mực nhằm vào đa thần văn nhất hệ, giết cha mẹ Ngô Gia, kém chút nữa đã giết Phong Kỳ, bức bách Trần Vĩnh phải rời khỏi Đại Hạ phủ. Nên giết! Đáng chết! Sát ý trong nháy mắt sôi trào tới đỉnh điểm. Lúc này, Tô Vũ gầm thét một tiếng, đại chùy trong tay trực tiếp hóa thành trường đao. Đao mới là diện mạo thần kỹ vốn có của Tô Vũ. 99 thần văn hình thành thần văn chiến kỹ, bây giờ mặc dù chưa hoàn toàn hình thành nhưng nói thật thì dù cho chỉ là nửa thanh đao cũng mạnh hơn nhiều so với các thần văn chiến kỹ khác. "Phá!" Một tiếng gầm thét, chữ “Phá” trong nháy mắt công phá phòng ngự, trường đao xen lẫn với ý chí lực cường hãn giết ra, một ngọn lửa màu đen bám vào trên thân đao, đó là Phệ Hồn quyết. Một đao này hắn vận dụng chính là Khai Thiên đao! Từ bốn phía, đao khí cuốn tới. Lăng Vân tam trọng mà thôi! Thật sự cho rằng Thần tộc thì mạnh hơn ta à? Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, chém xuống một đao, ầm ầm vang dội, ánh mắt tên Lục Dực Thần tộc biến đổi, trong nháy mắt hắn ta kích động bộ cánh tránh đi một đao của Tô Vũ. Quá mạnh! Hắn ta rúng động, cấp tốc phán đoán, trong chớp mắt thì ánh mắt đã đại biến! Đây không phải cường giả đơn thần văn hệ! Đây là đa thần văn chiến kỹ! "Ngươi là ai?" Hắn sợ hãi quát lên, không thích hợp! Cái tên này sao lại có đa thần văn chiến kỹ? Làm thiên tài chinh chiến cùng Nhân tộc, hắn ta dĩ nhiên biết một chút tình huống, đa thần văn chiến kỹ cường đại hơn rất nhiều so với thần văn chiến kỹ, không có nhiều người biết. Mà Thôi Lãng lẽ ra không thể có được! "Ta là cha ngươi!" Tô Vũ cả giận mắng, ầm ầm chém xuống một đao, hư không nổ tung! Tên Lục Dực Thần tộc không ngừng lui tránh, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Trong lòng hắn ta vô cùng rúng động, đồng thời cũng cực kỳ hỗn loạn. Đây là ai? Đa thần văn nhất hệ chắc chắn phải chết! Đây là thần dụ của Thần tộc! Hắn ta còn đang nghĩ ngợi, Tô Vũ bỗng nhiên biến đổi công pháp, Nguyên Thủy thần quyết bùng nổ, biến hóa này khiến thân ảnh Lục Dực Thần tộc đột ngột khựng lại. Đó là công pháp và khí tức áp chế đến từ kẻ chưởng khống Thần tộc! Vẻ mặt tên Lục Dực Thần tộc triệt để biến đổi! Không... Nguyên Thủy Thần tộc ư? Không có khả năng! "Ngươi không phải Thôi..." Ầm ầm! Ngay một khắc đó, Tô Vũ chém xuống một đao bằng toàn bộ sức lực, ý chí lực cùng nguyên khí đồng thời tràn vào trong đao, ánh đao lấp lánh, chiếu rọi hư không. Tuy không bằng Hoàng Đằng trước đó nhưng cũng không hề thua kém mấy! Bịch một tiếng, một đao chém xuống, thân thể tên Lục Dực Thần tộc trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy! Hai cái cánh cách không phá toái, thế mà còn muốn bay đi, Tô Vũ vung hỏa diễm nhóm lửa hư không. "A!" Một tiếng hét thảm thiết tột độ truyền ra, sau một khắc, hai cái cánh hóa thành tro tàn, hoàn toàn biến mất. Tại chỗ còn lưu lại một chút mảnh vỡ cùng huyết dịch xác thịt, Tô Vũ tiện tay trảo một cái, mò được một chút máu tươi. Mà vào thời khắc này, huyễn cảnh đang áp chế vài vị cường giả cũng dồn dập bị phá vỡ. Huyễn cảnh vừa vỡ, những tên kia chợt hoảng hốt. Chết rồi? Mới chỉ trong nháy mắt! Thật sự là trong nháy mắt, trước trước sau sau, Tô Vũ cùng Lục Dực Thần tộc giao thủ với tốc độ nhanh kinh người, hai người đối thoại không đến ba câu, cũng chẳng hề hoàn chỉnh, đối phương thế mà đã chết. "Chạy!" Quát to một tiếng, bao gồm cả tên Côn Bằng đã về hình dáng nguyên mẫu cũng co vòi trốn chạy. Thật là đáng sợ! Chạy ngay đi! Mà lúc này, trước mặt Tô Vũ tạo thành một đám mây màu, Tô Vũ xem xét, một chưởng trực tiếp đánh tan đám mây kia, Thiên Nguyên khí rác rưởi, hắn lấy thứ đồ chơi này làm quái gì, chỉ tổ chậm trễ thời gian. "Chạy ư?" Tô Vũ quát lớn: "Dám liên thủ với Thần Ma giết Nhân tộc, lá gan không nhỏ, Nhân tộc là người mà các ngươi có khả năng trêu chọc sao?" Thần Ma cường hãn, nhưng các tiểu tộc này thì tính là cái thá gì? Dù cho trong đó có một số chủng tộc Bách Cường tỉ như tên Côn Bằng kia, nhưng mà Nhân tộc cũng không phải tộc yếu, riêng vô địch đã có gần ba mươi vị, đám chủng tộc bé xíu này cũng dám trêu chọc Nhân tộc, thật sự là chán sống rồi! Đúng lúc đó, Cục lông nhỏ lẳng lặng xuất kích, gia hỏa chạy trốn cuối cùng phút chốc ánh mắt đã ngốc trệ, sau một khắc, một đao dọc theo đánh xuống! Phù một tiếng, thi thể tên đó chia làm hai nửa rơi xuống. Còn chưa rơi xuống thì đã bị Tô Vũ lấy đi. Còn lại 6 tên lúc này đã không tiếc bất cứ giá nào mà trốn chạy, dù cho trong đó còn có một vị cường giả Lăng Vân cửu trọng của tiểu tộc thì gã cũng chỉ lo giữ mệnh. Quá mạnh! Trêu chọc không nổi! Cùng lúc ấy, sau lưng Tô Vũ có lôi đình lấp lánh, gã Lôi Tuyệt đang vội vã chạy đến bên này, gã không phải vì cứu người mà chỉ là muốn giết Thôi Lãng, không thể để cho hắn có cơ hội chạy trốn lần nữa. Ở nơi xa xôi, An Mân Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy được đao quang kia, chính là ánh đao mà Tô Vũ giết Lục Dực Thần tộc. Y khẽ nhíu mày, sau một khắc chửi nhỏ một tiếng, cũng không quay đầu lại, y tiếp tục bay về hướng Hoàng Đằng. Trở về cũng không kịp! Huống chi, chẳng qua là quan hệ lợi ích, cũng không phải thân nhân, trở về làm gì? Hoàng Đằng còn đang ở trước mắt!