Vạn tộc chi kiếp

Chương 1261 : hoàng đằng và ngô kỳ

Tô Vũ nhanh chóng độn không đi theo người nọ. Lần đầu đến chiến trường Chư Thiên lại đi phản trinh sát người khác, chà, hắn thấy hơi kích động rồi. Tô Vũ chạy! Tốc độ cực nhanh! Không đến ba giây đồng hồ, không gian dao động, một bóng dáng hiện lên, người nọ cười sâu kín, “Tiểu tử này cảnh giác thật, thú vị!” Một lát sau, thanh niên rời đi lúc trước đeo mặt nạ xuất hiện, nhẹ giọng hỏi: “Trưởng lão, người đó đi rồi sao?” “Đi rồi!” Người nọ khẽ đáp: “Rất nhạy bén, thú vị đấy, cho lên bảng thôi, Hoàng bảng có 360 người, xếp hắn hạng 360 đi.” “Vâng!” Thanh niên lại hỏi: “Hắn phát hiện ra trưởng lão à?” “Có lẽ.” Người nọ lẩm bẩm: “Đúc Binh sư Đại Minh phủ, Đại Minh phủ a... đã vài năm không có động tĩnh gì.” Dứt lời, đối phương tóm lấy thanh niên nhanh chóng biến mất. Bọn họ vừa biến mất không lâu, một đội chiến sĩ đột phá hư không đuổi tới, hắc giáp che mặt, tướng lĩnh dẫn đầu ánh mắt lãnh lệ, nhìn quanh một vòng, hừ lạnh một tiếng. “Một đám cặn bã!” Phó tướng trầm giọng hỏi: “Tướng quân, người Liệp Thiên Các ư?” “Đúng thế, có vẻ là tới tra xét thực lực Thôi Lãng.” Tướng lĩnh mặc hắc giáp lạnh lùng nói: “Tiếp tục đuổi theo! Dám đến phía Đông, giết sạch bọn họ cho ta!” “Vâng!” Đội chiến sĩ nhanh chóng biến mất, mỗi người đều có thực lực cường hãn, toàn là Sơn Hải cảnh, hai vị tướng lĩnh dẫn đầu là cường giả Nhật Nguyệt cảnh, chuyên môn đuổi giết thành viên Liệp Thiên Các. ... Mà giờ phút này, Tô Vũ đã chạy thoát đang lau mồ hôi trên trán. Mẹ nó! Cái quỷ gì đấy? Nhật Nguyệt rẻ rúng lắm sao? Sao tùy tiện phản trinh sát mà gặp ngay một vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh, may mà ta cảnh giác, chạy nhanh, hình như sau đó lại có cường giả đuổi qua, không thì ta đây đi đời rồi. Hùng tâm tráng chí, ý tưởng muốn giết thống khoái lập tức biến mất. Ta sai rồi! Không nên kiêu ngạo! Chiến trường Chư Thiên quá nguy hiểm, đột nhiên gặp được Nhật Nguyệt cảnh, sao lại may mắn như thế chứ? Không phải nói Nhật Nguyệt cực kỳ hiếm gặp trên chiến trường sao? Sau ta lại gặp được rồi? Tô Vũ nghĩ mà sợ, ở chiến trường nếu không có bản lĩnh thì đúng là khó sống. Thôi, khiêm tốn chút vậy. Hắn lập tức đổi áo bào trắng thành thanh bào, áo bào trắng quá nổi bật, thanh bào có vẻ mờ nhạt hơn. Hắn tiến lên đuổi theo Địa Long Thú của chính mình. Kết quả khi đến nơi, sắc mặt Tô Vũ biến sắc, không nhịn được mắng: “Địa Long Thú mà cũng trộm à? Trộm thì mang luôn đi, trộm một chân là có ý gì? Chưa từng ăn chân sao?” Kẻ nào vậy? Địa Long Thú trước mặt hắn thiếu một chân, lại còn được trị thương, tuy nó còn sống, nhưng Địa Long Thú ba chân thì cưỡi kiểu gì? Tuy Tô Vũ mắng thì mắng nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác. Hắn mới đi một lát, Địa Long Thú đã bị người ta chặt chân, tình huống này là sao? Không đến Chư Thiên chiến trường thì thôi, vừa đến đã cảm thấy khắp nơi tràn đầy nguy cơ. Nguy hiểm thật! Tô Vũ quyết định mặc thêm cái áo choàng, nháy mắt biến mất tại chỗ, hắn từ bỏ Địa Long Thú! Hắn không biết ai làm chuyện này, dù sao thực lực kẻ đó không yếu, hắn nên cẩn thận một chút thì hơn. ... Cùng lúc đó. Một nơi cách chỗ Tô Vũ mấy ngàn mét, có hai người gặp nhau, một nam một nữ, đều trẻ tuổi, nam tử khiêng một cái chân Địa Long Thú thật lớn, hào hứng hô: “Có đồ ăn rồi, không biết tên ngu ngốc nào để Địa Long Thú ở dã ngoại, ta chặt chân mang về, nếm thử hương vị đi!” Nữ nhân lạnh mặt liếc mắt nhìn nam tử, đạm mạc nói: “Nhàm chán!” “Nhàm chán ư?” Thanh niên nam tử cười to, “Sao lại nhàm chán? Ta đói bụng mà, Địa Long Thú vô chủ, ta lấy chân mà là nhàm chán sao? Gần đây chiến khu phía Đông hỗn loạn, vừa rồi bên kia hình như có người Thanh Ác quân, không biết là đuổi theo giết người Liệp Thiên Các hay là đuổi theo giết ai.” “Thanh Ác quân?” Nữ tử cảm thấy ngoài ý muốn, “Gần như vậy à? Người Liệp Thiên Các xuất hiện? Tìm giết chúng ta sao?” “Ta không biết.” Nam tử bắt đầu nướng chân Địa Long Thú, vừa nướng vừa nói: “Lão Ngô...” “Hừ!” Nữ tử hừ lạnh một tiếng, nam tử không thèm để ý, tiếp tục cúi đầu nướng, “Lão Ngô, có phải nhờ ta đi theo ngươi nên đám gia hỏa đó không dám tới giết ngươi hay không? Hay ta rút lui, ngươi phối hợp ta, ta cảm thấy ta sắp thăng cấp rồi, ngươi dụ mấy thiên tài lại đây cho ta giết thử xem.” “Hoàng Đằng!” Nữ tử kia chính là Ngô Kỳ, giờ phút này sắc mặt nàng lạnh nhạt, tức giận nói: “Ngươi cách xa ta ra, đừng đi theo ta nữa, ngươi thực phiền!” Hoàng Đằng! Nam tử diện mạo bình thường, không bá đạo như trong tưởng tượng, mà thoạt nhìn như ca ca nhà bên, y nghe vậy thì vội bảo: “Ta không đi theo ngươi, tiện đường mà thôi, dù sao cũng là người Đại Hạ phủ, ta lo lắng cho sự an toàn của ngươi, ngươi đã lên Liệp Thiên bảng, ta tiện đường bảo hộ ngươi thôi mà.” “Cút xa một chút!” “Nữ nhân thật không biết khách khí là gì!” Hoàng Đằng nướng chân Địa Long Thú, bỏ thêm một ít gia vị, lại nói: “Ta ăn xong sẽ đi, tự ngươi kiềm chế một chút, người Liệp Thiên Các có khả năng ở gần đây, còn có, sắp tới tốt nhất là đừng ra tiền tuyến, Ma tộc có kẻ đang tìm ngươi.” “Ta sợ bọn chúng chắc?” Ngô Kỳ cười lạnh, “Cũng tốt, giết vài tên, tiện thể tăng hạng luôn.” “Nữ nhân tóc dài não ngắn.” Hoàng Đằng lắc đầu, “Có cả Thủy Ma tộc, muốn đánh bại ngươi thì rất nhẹ nhàng, ngươi cho rằng mình là chiến thần à?” Ngô Kỳ không để ý, khoanh chân ngồi xuống. Hoàng Đằng ngồi xổm trên mặt đất, tư thế như động tác xuất phát thi chạy. Ngô Kỳ không thèm để ý, phương thức chiến đấu của Văn Minh sư và Chiến Giả không giống nhau. Hoàng Đằng ném một miếng thịt qua, Ngô Kỳ không cự tuyệt, mặc kệ đã rửa sạch hay chưa, hương vị thế nào, nàng cắn một miếng, bình tĩnh nói: “Hoàng Đằng, hai ngày này ngươi đi theo ta rốt cuộc là có ý gì? Đừng nói là bảo hộ ta!” Hoàng Đằng dùng chiến bào dơ bẩn lau miệng, vừa ăn vừa đáp: “Không có ý gì cả, thật sự có người muốn giết ngươi, sớm trở về đi, Ma tộc ngươi giết lúc trước, ca ca hắn tìm tới rồi, đã tuyên bố là sẽ giết ngươi!” Ngô Kỳ nở nụ cười xán lạn, hàm răng tuyết trắng lộ ra, “Ta chờ hắn tới giết ta! Giết hắn chắc chắn sẽ có thiên địa khen thưởng, nếu có thể tặng ta một thần văn thiên sinh thì tốt quá!” “Cha ta từng nói, nữ nhân thì nên ở nhà sinh con, loại nữ nhân mà thích ra chiến trường thì không gả đi được đâu!” “...” Sắc mặt Ngô Kỳ lãnh lệ, hung hăng liếc y một cái, “Hoàng Đằng, ngươi chỉ dám nói vậy trước mặt ta!” “Không!” Miệng Hoàng Đằng bóng nhẫy, cợt nhả đáp: “Ta đã nói trước mặt rất nhiều người rồi, lần trước ở Trấn Ma quân, ta nói vậy với Trương phó tướng, bị nàng đánh một trận, nhưng ta sẽ không thay đổi suy nghĩ.” Phó tướng chủ Trấn Ma quân là nữ nhân. Nàng rất bưu hãn! Ngô Kỳ mặc kệ y, ăn xong nàng liền đứng dậy muốn đi. Hoàng Đằng nhanh chóng đuổi kịp, Ngô Kỳ nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi có cút hay không? Hoàng Đằng, ngươi đừng kiếm chuyện! Ta không phải phế vật Bạch Phong kia, ngươi mà đi theo ta nữa, ta sẽ không khách khí đâu!” “Bạch Phong được mà, đâu phế lắm.” Hoàng Đằng giải thích: “Hắn giỏi đấy, nhưng nhiều tâm tư, không chú tâm vào võ đạo, hắn thích làm nghiên cứu nên mới tiến bộ chậm, bằng không ngươi chưa chắc đã bằng hắn.” Ngô Kỳ không để ý, nhanh chóng phá không lao đi. Hoàng Đằng thấy thế, lắc đầu nói: “Ta nghiêm túc mà, thực sự có người muốn giết ngươi, tên kia là cường giả Ma tộc, Lăng Vân cửu trọng, ngươi không phải đối thủ đâu, nữ nhân thật là, cứ thích ngoan cố!” Dứt lời, y lại mau mắn đuổi theo.