Vạn tộc chi kiếp

Chương 1250 : bị ta hạ gục rồi chứ gì?

Tới trước cửa Đại Minh sứ quán, Tô Long và Trần Long đều âm thầm líu lưỡi. Giàu! Quá giàu! Sau khi thông báo tên họ, nói mục đích, sau đó Lưu quán chủ tự mình ra nghênh đón, cũng là nhờ mặt mũi Trần Long, hiện nay y chính là tướng lĩnh đang thăng tiến. Không ai xem thường Trần Long, Sơn Hải từ tầng dưới chót leo lên, loại người này có lẽ thực lực không phải đỉnh cấp, nhưng những mặt khác đều là đỉnh cấp, có khả năng có vô địch đã chú ý tới Trần Long. Rất có thể Trần Long sẽ đạt được một cơ hội đi thánh địa đúc lại thân thể, đương nhiên hiện tại còn chưa chắc chắn. Thấy Trần Long, lại thấy Tô Long ở bên cạnh. Ban đầu Lưu quán chủ còn không nhớ là ai, sau đó như ý thức được điều gì, càng thêm khách khí! Cha của Tô Vũ! Tô Vũ, chỉ nghe kỳ danh chưa gặp lần nào, nhưng Đại Minh phủ đều biết người này không thể đắc tội nổi. Không nói đâu xa,《 Nguyên thần khai khiếu quyết 》của hắn truyền bá trong quân, giá cả rẻ tiền, không ít tướng sĩ coi Tô Vũ là tông sư, giúp mỗi người đều có hy vọng tu luyện công pháp Thiên giai, lực ảnh hưởng rất lớn. Tuy hiện giờ Tô Vũ ở Đại Minh phủ, cha hắn ở Đại Hạ phủ, nhưng đó là cha con, không cho y mặt mũi, cẩn thận ngày nào đó Tô Vũ tới chiến trường Chư Thiên thì không dễ giải quyết. Tô Vũ còn nổi danh hơn cả Thôi Lãng. Thôi Lãng chỉ mới nổi danh gần đây mà thôi. Dù hắn thật sự trở thành Địa binh sư, địa vị cũng chưa chắc cao bằng Tô Vũ. Hàn huyên một hồi, Lưu quán chủ dẫn hai người đi, dọc đường đi, Tô Long và Trần Long nhìn mà đỏ mắt không thôi, so ra sứ quán Đại Hạ phủ chỉ là nhà hoang! Một cái là đại gia, một cái là xóm nghèo! Lúc trước Tô Long còn cảm thấy có chút thỏa mãn, cái sân ta ở kia ở Đông Ly thành, bao nhiêu người còn không được ở, hiện tại cái sân đó chỉ tốt hơn vệ sinh nơi này một chút, Đại Hạ phủ quá nghèo! Không, còn chưa chắc bằng được cái vệ sinh nhà người ta, càng nhìn lại càng tự ti. Còn chưa tới tiểu viện của Thôi Lãng, Trần Long đã có chút tuyệt vọng, đám nhà giàu Đại Minh phủ này, chắc gì đã coi trọng điều kiện y đưa ra? Kết quả, vừa đến cửa tiểu viện của Tô Vũ, đã nghe bên trong có người cười nói: “Gần đây ta không hứng thú đóng quân, cũng không có hứng đúc binh, vạn điểm công huân không tồi, nhưng ta chưa chắc có thể thành công đúc một thanh Địa binh, dù thành công thì cũng không bằng đúc nhiều Huyền binh, tướng quân, lần sau chúng ta lại bàn nhé.” “Thôi đại sư, nếu ngươi đóng quân, Đại Thương Phủ ta còn có thể tăng giá...” “Không cần!” Giọng Tô Vũ lại truyền đến, có vẻ không thèm để ý, lười biếng đáp: “Hôm nay ta còn nhiều khách nhân khác, nên không tiễn tướng quân được, chiến trường Chư Thiên cũng không thiếu Địa binh sư, tướng quân tìm những người khác thử xem đi.” “Thôi đại sư, người bên ngoài là Đại Hạ phủ, người của Trấn Ma quân, nghèo đến áo giáp cũng không có mà mặc, Thôi đại sư, chúng ta tiếp tục tâm sự đi.” Mặt Trần Long tái đi, vội mắng: “Họ Thương, lăn ra đây cho ta, ngươi nói ai đấy?” Ngay sau đó, một vị tướng lĩnh đi ra, thực lực Sơn Hải cảnh, nhìn thoáng qua Trần Long, hừ một tiếng, rồi xoay người nói với Tô Vũ bên trong: “Thôi đại sư, ngài nhớ suy xét, lần sau chúng ta lại nói chuyện.” Gã không thèm để ý tới Trần Long, tên này vốn là quỷ nghèo, chẳng lẽ còn không cho người ta nói? Cũng tốt, để Đại Hạ phủ ra giá đi, khi ấy Thôi Lãng sẽ biết, cái giá Đại Thương Phủ đưa ra tuyệt đối không thấp, có so sánh mới biết phải trái. Giờ khắc này Tô Vũ hơi hoảng hốt, nhìn thoáng qua phụ thân ở bên cạnh Trần Long, hơi thở hắn có chút không ổn định, hắn cố gắng khôi phục lại như bình thường, miễn cưỡng cười nói: “Lần sau nói tiếp nhé!” Rồi hắn lại nhìn phụ thân, hình như tóc đã hơi hoa râm, trong lúc nhất thời Tô Vũ cảm thấy rầu rĩ, mắt đỏ lên như muốn khóc. Giờ khắc này, hắn chỉ như một đứa trẻ. Một đứa trẻ 19 tuổi! Cha hắn đang ở ngay trước mắt, mà hắn... lại không dám nhận! Ánh mắt hắn có điểm khác thường, những người khác không để ý, Tô Long lại nhìn thoáng qua, y hơi hoảng hốt, ánh mắt này rất quen thuộc. Còn có ai quen thuộc Tô Vũ hơn y? Không có! 18 năm sớm chiều ở chung! Giờ khắc này, dù diện mạo hoàn toàn bất đồng, Tô Long lại muốn kêu một tiếng, đây... Hình như là con trai ta! Y hơi hoảng hốt thất thần, nhưng Tô Vũ đã khôi phục lại dáng vẻ trấn định, hắn cảm thấy có Nhật Nguyệt đang giám sát! Hai cha con, khoảng cách không đến 5 mét, lại không dám gọi cha một tiếng. Trong lòng Tô Vũ suy nghĩ muôn vàn, xoay người về phòng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Vào đi! Còn nữa, bên ngoài có người đang giám sát ta ư? Quá đáng! Lưu sư huynh, trong sứ quán Đại Minh phủ mà có người dám theo dõi ta kìa.” Nghe vậy, sắc mặt Lưu quán chủ khẽ biến, vội quát: “Vị nào đang âm thầm giám sát? Đây là sứ quán Đại Minh phủ, muốn khiêu khích quyền uy Đại Minh phủ sao?” Y cũng có chút ngoài ý muốn, vị sư đệ này nhạy bén thật! Y chỉ mơ hồ có cảm giác mà thôi, nhưng y không nghĩ nhiều, Tô Long tới đây, có người giám sát cũng là bình thường. Nhưng Tô Vũ giả vờ không biết, hừ lạnh, “Nhanh cút đi, không cần biết là Sơn Hải hay Nhật Nguyệt, có thể hoạt động ở Đông Ly thành thì cũng là nhân vật có uy tín danh dự, đừng ép ta đi cáo trạng với vô địch!” Nghe vậy, vài vị cường giả âm thầm giám sát cũng bất đắc dĩ. Bọn họ chỉ sợ gặp phải loại tình huống này! Giám sát một vị Đúc Binh sư tương đối phiền toái. Ngay sau đó, có người truyền âm với Tô Vũ: “Thôi đại sư đừng hiểu lầm, chúng ta đang làm nhiệm vụ chứ không có ý gì khác.” Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Đại nhân mời ra ngoài trước đi! Trong sứ quán Đại Minh phủ sẽ không có việc gì, nếu có vấn đề, Lưu sư huynh sẽ chịu trách nhiệm, nhanh lên, đừng ép ta gọi người!” Nghe vậy, mấy người ẩn nấp kia đều hai mặt nhìn nhau, truyền âm hỏi ý kiến, sau đó có người truyền âm cho Trần Long: “Trần tướng quân, vậy ngươi hãy cẩn thận, chúng ta ra ngoài chờ đợi!” Ở sứ quán Đại Minh phủ, chọc giận Đúc Binh sư của người ta hiển nhiên không phải là ý kiến hay. Không nói lời nào thì thôi, mà người ta đã không vui, vậy chỉ có thể tạm thời rời đi. Mấy người nhanh chóng đi khỏi. Tô Vũ vẫn tức giận, “Lưu sư huynh, lần sau đừng cho loại người này mặt mũi! Địa bàn Đại Minh phủ ta mà lại cho người ta tùy ý tiến vào sao?” “Đúng đúng, sư đệ nói không sai, là ta sơ sót!” Lưu quán chủ vội vàng tươi cười giải thích, rồi nói: “Các ngươi hàn huyên đi, ta đi nói chuyện với bọn họ, thật to gan, vậy mà dám xông vào sứ quán Đại Minh phủ chúng ta, sư đệ yên tâm, lát nữa sẽ cho sư đệ một công đạo!” “Làm phiền sư huynh rồi!” Đối thoại của hai người làm Tô Long và Trần Long đều cảm thán trong lòng! Trần Long nghĩ, mặt mũi lớn thật đấy! Thực lực Lăng Vân mà thôi, lại quát tháo Nhật Nguyệt mà không sợ hãi chút nào, mà Nhật Nguyệt còn không dám nói gì. Tô Long thì không nghĩ nhiều như vậy, y chỉ nghĩ... đôi mắt kia, ánh mắt kia, rốt cuộc có phải là con y hay không? Không có khả năng! Tại sao con trai ta lại đến Chư Thiên chiến trường được? Không phải nó đang bế quan sao? Thôi Lãng là Đúc Binh sư, con trai ta không biết đúc binh! Con trai ta cũng không cường đại như vậy, đúng không? Lăng Vân cảnh! Nhưng cặp mắt kia, ánh mắt chợt lóe rồi biến mất, quá giống con trai mình! Tô Long ngơ ngác nhìn bóng dáng Tô Vũ, bóng dáng cũng giống, dáng đi cũng giống, tuy không quá giống lúc trước. Nhưng rất quen thuộc. Tô Long hồ nghi mà không nói ra, yên lặng đi theo Trần Long cùng tiến vào nhà, y không quan tâm đến vẻ trang hoàng xa hoa, cũng không thèm để ý hành vi lãng phí Nguyên Khí dịch pha trà, y chỉ nhìn chằm chằm Tô Vũ. Giờ phút này, Trần Long cũng nhận ra điểm khác thường, y bất giác thấy đau đầu. Đại ca, cố kỵ một chút được không? Tô Vũ thì tươi cười, hắn nhìn thoáng qua Tô Long, trong lòng vui mừng. Lão cha nhìn ta mãi vậy, có phải cảm thấy vừa rồi ta quát người ta rất khí phách hay không? Bị ta hạ gục rồi chứ gì?