Vạn tộc chi kiếp
Chương 1214 : thánh địa thiên nguyên khí
Thấy Tô Vũ tức giận, Hạ Hầu gia không quá để ý, tiếp tục thấp giọng nói: "Sao gần đây ngươi không thả ra công pháp nào? Nói thật, ta còn muốn danh tiếng của ngươi càng lớn một chút, hiện tại ngươi im hơi lặng tiếng như thế thì chẳng có ý nghĩa gì. Nam Nguyên bị ngươi nháo một trận, người bỏ đi một mớ, ta cũng khó mà thực hiện được kế hoạch của mình!"
Y cười híp mắt nhìn Tô Vũ, "Nhà đã bị phá, người cũng đã giết, có muốn nhân cơ hội này công bố ra ngoài thêm một bản công pháp thật vang dội không? Để người ta biết ngươi có di tích càng cường đại càng tốt, càng thần bí càng hấp dẫn, tốt nhất là có thể dẫn xuất vô địch nhìn trộm, ngươi nói xem có thú vị hay không?"
Tô Vũ nhíu mày nhìn đối phương, y muốn dẫn xuất vô địch?
Hạ Hầu gia híp mắt, nói: "Kỳ thật so với Hồng Đàm bọn hắn, ta càng coi trọng ngươi. Tiểu tử, nếu ngươi không rời khỏi Đại Hạ phủ, chậc chậc, ta đã sớm lấy ngươi làm mồi câu. Ta cảm thấy để ngươi làm mồi có khả năng vang danh nghìn vạn dặm, ai cũng thèm muốn tới ngó di tích của ngươi một cái.”
"Dựa vào cái gì mà ta phải phối hợp với ngài?"
"Dựa vào cái gì à?"
Hạ Hầu gia cười ha hả, giơ tay lên chỉ về hướng mấy người Hồng Đàm cùng Bạch Phong bên kia, đoạn nói: "Chia sẻ một chút áp lực thay bọn họ đi, như thế nào? Ta sợ áp lực quá lớn sẽ ép vỡ bọn họ, ngươi không muốn gánh đỡ một phần gánh nặng sao?"
Tô Vũ cắn răng, mập mạp chết bầm này, ngài nghĩ ăn chắc ta đúng không?
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm vạch trần Tô Vũ, "Khẳng định là ngươi đang mắng ta, nhưng không sao, ta không thèm để ý. Người mắng ta còn nhiều lắm, chưa chắc đủ chỗ cho ngươi xếp hàng. Thế nào, phối hợp với ta chứ? Ngươi nói xem làm sao mới có thể khiến mọi người càng trọng thị Nam Nguyên?"
Tô Vũ trầm mặc một hồi, rất lâu mới mở miệng hỏi: "Đến cùng là Hầu gia muốn làm gì? Ngài là địch hay bạn? Thái độ của Hạ gia là sao?"
Hạ Hầu gia hỏi ngược lại: "Ngươi không cần quan tâm tới việc đó, ta chỉ muốn nghe câu trả lời của ngươi. Ngươi cảm thấy làm thế nào mới khiến mọi người thêm coi trọng Nam Nguyên?"
Tô Vũ nhíu mày nhìn y, chậm rãi đáp: "Thiên Nguyên khí tiết ra ngoài. Nam Nguyên có khả năng tồn tại Thiên Nguyên thánh địa!"
"..."
Hạ Hầu gia giật mình, nhưng Tô Vũ đã quay người rời đi, cất cao giọng nói: "Ta đã quen du đãng tứ phương, đa tạ hảo ý của Hầu gia!"
Bốn phía, không ít người đều gật gù như thể đã sớm đoán được.
Thôi Lãng nào có dễ dàng bị lôi kéo như vậy!
Mà Hạ Hầu gia thì vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Thiên Nguyên khí thánh địa?
Mấu chốt là y không có nhiều Thiên Nguyên khí để ngụy tạo thánh địa.
Chẳng lẽ tiểu tử này có?
"Ngươi có sao? Bán cho ta đi. Một viên Thiên Nguyên quả giá 100 điểm công huân, như thế nào?"
"..."
Tô Vũ không để ý tới y, cũng không thèm truyền âm đáp lời.
"500 điểm công huân? Giảm nhẹ bớt áp lực cho sư phụ ngươi và sư tổ ngươi?"
"1000 điểm công huân được không? Ta muốn mua 1000 viên Thiên Nguyên quả, ngươi có không?"
"2000 điểm, không thể nhiều hơn nữa!"
"..."
Tô Vũ không muốn trả lời. Hạ Hầu gia thở dài, lần nữa truyền âm nói: "Ta phải chết, sư phụ ngươi bọn hắn cũng phải chết, rất nhiều người đều phải chết. Về sau thiên hạ này sẽ là của người trẻ tuổi các ngươi. Tiền tài đều là vật ngoài thân, kỳ thật cho ngươi thêm điểm cũng không thành vấn đề, thế nhưng ta cần rất nhiều Thiên Nguyên quả để bố trí thánh địa, hao phí quá lớn. Tiểu tử, tài trợ một chút được không?"
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn về phía y, ánh mắt bất thiện.
"Đừng nhìn, cẩn thận mọi người hoài nghi ngươi!"
Hạ Hầu gia vội truyền âm nói: "Đám tiền bối bọn ta không làm được việc quét ngang Chư Thiên, không thể trấn áp vạn giới, cũng chỉ sợ không có hi vọng thống nhất Nhân cảnh. Chỉ có thể trông chờ vào đám hậu bối các ngươi hoàn thành. Dĩ nhiên trước khi chết, bọn ta vẫn sẽ ra sức dọn đường để tương lai sau này của các ngươi thuận lợi hơn một chút. Tiểu tử, ta vĩ đại như vậy, ngươi không tán thưởng ta thì cũng nên hành động thực tế, tài trợ chút ít đi, không có vấn đề gì chứ?"
"..."
Trong lúc nhất thời Tô Vũ thật sự không biết những lời Hạ Hầu gia nói là thật hay giả, luôn cảm thấy là y đang lừa tiền, lừa Thiên Nguyên khí của hắn.
Hạ Hầu gia vẫn lải nhải không ngừng: "Bọn ta có một kế hoạch vô cùng vĩ đại, chỉ cần thành công thì về sau đám tiểu bối các ngươi liền có thể sống dễ chịu qua ngày. Tối thiểu là sau này sẽ không còn gặp cảnh khó khăn như bây giờ nữa. Dĩ nhiên, bất luận cải cách lớn nào cũng đều cần dùng máu để hoàn thành, ta phải chết, Long Võ phải chết, lão đầu tử nhà ta có lẽ cũng phải chết. Còn có rất nhiều người khác, sư phụ ngươi, sư tổ ngươi, đám người Vạn Thiên Thánh... Bọn ta muốn làm một việc vĩ đại như thế đấy, thế nhưng hiện tại ta cần tài trợ một chút Thiên Nguyên khí, tiểu tử ngươi có thể cung cấp được không?"
Tô Vũ càng nghe càng cảm thấy mập mạp này chắc chắn là đang muốn lừa tiền mình!
Thôi, không để ý tới y nữa, dù sao thì có chuyện động trời gì cũng không thể xảy ra trong thời gian ngắn sắp tới được, để sau lại nói.
Hạ Hầu gia cười cười, nhìn theo bóng lưng Tô Vũ một hồi, lần nữa truyền âm nói: "Thiên Nguyên khí tính sau cũng được. Nhưng có một chuyện ta vẫn phải nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi muốn ra Chư Thiên chiến trường thì tốt nhất phải đến Lăng Vân, thậm chí Sơn Hải hẵng nghĩ tới. Mặt khác, mùi máu tươi trên người ngươi quá nặng. Bớt phục dụng tinh huyết lại đi. Không tới gần ngươi còn đỡ, vừa đến gần liền có thể ngửi thấy mùi máu tươi thật thối."
Tô Vũ sững người, thanh âm của Hạ Hầu gia lần nữa vang lên: "Ngươi nên tới Đại Kim phủ. Bọn họ có Tĩnh Tâm tuyền, chỉ cần ngâm người trong đó ba đến năm ngày là có thể tẩy sạch mùi máu tanh trên người ngươi, thậm chí có thể tẩy cả mùi máu từ trong xương cốt."
Tô Vũ yên lặng nhớ kỹ, trước đó hắn đúng là không quá để ý đến chuyện mùi máu tươi trên người mình. Có lẽ mấy người Ngưu Bách Đạo cũng nhận ra, có điều bọn họ không đề cập tới làm hắn cũng chủ quan việc này.
...
Chờ Hạ Hầu gia đi rồi, Đốc Sát viện bên đây cũng triệt để yên tĩnh trở lại.
Thấy Tô Vũ ra ngoài, Hồ Kỳ liền hỏi: "Thôi Lãng, muốn về chung với bọn ta luôn không?"
"Không đâu, ta còn muốn ra ngoài chơi một thời gian. Hồ lão sư, ngài đi về trước đi!"
"Được rồi, ngươi ở bên ngoài thì cẩn thận một chút."
Hồ Kỳ dặn dò vài câu, không nói gì thêm nữa.
Lúc này, Hạ Hổ Vưu đi tới, cười lấy lòng bắt chuyện: "Thôi huynh, có muốn ở lại Đại Hạ phủ chơi mấy ngày không? Ta và Thôi huynh mới quen mà đã thấy thân thiết, Thôi huynh vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi đúng không? Đại Hạ phủ mặc dù không có nhiều địa phương hưởng lạc, nhưng cũng có điểm thú vị đặc sắc riêng. Thôi huynh, ngươi thấy thế nào?"
Dứt lời, cậu lại bổ sung thêm: "Ta còn mời không ít hậu duệ vô địch, thậm chí hai ngày nữa sẽ có một nhóm mỹ nữ của Thần Ma tộc đến Đại Hạ phủ, Thôi huynh có muốn ở lại chơi không?"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, rất nhanh liền cười ha hả đáp: "Thật à? Học viên Thần Ma sắp tới đây rồi?"
"Đúng thế."
Hạ Hổ Vưu vui vẻ đáp: "Cái kia quyết định như vậy đi. Ta cũng rất thích đúc binh, hai ta cùng một chỗ giao lưu trao đổi đi!"
Những vị Đúc Binh sư đứng gần đó nghe vậy bèn phì cười, tiểu tử Hạ gia này thật đúng là dám nói, ngươi muốn học hỏi kinh nghiệm đúc binh thật sao?
Bất quá thái độ lôi kéo Đúc Binh sư của Hạ gia cũng đã khiến mọi người thật hài lòng. Nhìn mà xem, dù là hậu duệ của vô địch thì cũng phải lấy lòng thiên tài của Đúc Binh sư chúng ta mới được!
Rất có mặt mũi!
Triệu Thiên Binh cũng tươi cười bảo: "Thôi tiểu hữu lưu lại mấy ngày cũng tốt. Vừa vặn sư đệ ta rất có hảo cảm đối với ngươi. Gần nhất hắn hết sức trầm muộn, ngươi năng lui tới trò chuyện với hắn đi, coi như đây là thỉnh cầu của ta. Sau này nếu tiểu hữu có đi chơi đâu qua Đại Chu phủ, cứ việc tới Đại Chu Đúc Binh học phủ tìm ta, nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi!"
"Đa tạ Triệu phủ trưởng!"
Tô Vũ ôm quyền nói lời cảm ơn, xem như đáp ứng.
Triệu Thiên Binh cười một tiếng, cấp tốc rời đi, mấy vị Đúc Binh sư khác cũng khách sáo vài câu rồi lần lượt rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
50 chương
40 chương
179 chương
79 chương
40 chương
97 chương