Vạn tộc chi kiếp
Chương 1210 : kéo dài thời gian nửa năm
Diệt Tằm vương cười như không cười nhìn Chu Minh Nhân một cái, mà cách đó không xa, sắc mặt đám người Nguyên Khánh Đông lại cực kỳ khó coi.
Chu Minh Nhân bị phạt đi Tiên Phong doanh!
Hôm nay mọi người có mặt đông đủ ở đây là vì công thẩm Phong Kỳ, truy cứu Trần Vĩnh. Nào ngờ kết quả lại thành Chu Minh Nhân bị phạt ra tiền tuyến, mà Tiền Quân thì lại bị chính Chu Minh Nhân tự mình giết.
Lần này, đến cùng là thua hay thắng?
Chu Phá Trùng lần nữa mở miệng nói: "Mấy vị đại nhân, Trần Vĩnh có tình nghi rất lớn, dù cho không tra ra được gì từ trong ký ức của Phong Kỳ, nhưng xử trí Trần Vĩnh như vậy có phải quá mức rộng rãi rồi hay không?"
Diệt Tằm vương suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Không sai, quả có chút rộng rãi! Hiện tại là tháng 6, ra hạn cho y trong vòng nửa năm, trước cuối năm nhất định phải trình diện. Bằng không nửa năm sau sẽ hạ lệnh truy sát Trần Vĩnh, tội danh chính là ám sát tướng lĩnh quân đội, như thế nào?"
Diệt Tằm vương lại nói: "Hiện tại không biết Trần Vĩnh đang ở đâu, tin tức truyền tới tai y cũng cần thời gian, đi đường cũng cần thời gian. Nửa năm không lâu lắm, nhưng nếu nửa năm sau mà y vẫn không lộ diện, vậy nói rõ y có tật giật mình, khi đó người nào bắt gặt đều có thể tùy ý giết."
Ông đã nói đến như vậy, Chu Phá Trùng đương nhiên không thể phản bác gì thêm.
Nửa năm!
Nửa năm sau, nếu Trần Vĩnh vẫn không quay về, vậy toàn bộ tội danh hôm nay liền thành lập!
"Cái kia... còn Phong Kỳ..."
"Phong Kỳ?"
Diệt Tằm vương nhìn thoáng qua Phong Kỳ vẫn còn đang hôn mê, thản nhiên nói:"Phong Kỳ hồ ngôn loạn ngữ, hoàn toàn không biết gì cả. Có điều y lại tùy tiện thừa nhận việc đánh giết tướng lĩnh quân đội, dẫn đến quân tâm rung chuyển, Nhân cảnh lo lắng. Tuy không thực tội nhưng cũng có sai lầm! Niệm tình Phong Kỳ ẩn núp Lục Dực thần giáo có công, giảm bớt tội phạt, cấm túc ba năm, trong ba năm, không được rời khỏi Đại Hạ phủ!"
Trương Dĩnh có chút bị đè nén, vội mở miệng hỏi: "Đại nhân, chỉ cấm túc thôi sao?"
Diệt Tằm vương nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Cấm túc còn chưa đủ à? Chuyện của Văn Minh sư các ngươi, ta vốn không muốn dính vào, chẳng qua Đại Hán vương cùng Đại Tống vương không nói gì cho nên ta mới thay mặt họ đưa ra quyết định. Nếu các ngươi cảm thấy không ổn thì bảo bọn họ phán xử đi."
Có cường giả quân đội phẫn nộ chất vấn: "Đại nhân, vậy xem như mấy vị đồng liêu kia chết oan mạng rồi à?"
Lúc này, Đại Tống vương mới mở miệng đáp: "Sẽ không! Chúng ta sẽ tiếp tục truy tra, không những thế, từ hôm nay, ta cùng Diệt Tằm bọn hắn sẽ đích thân truy bắt hai tên Nhật Nguyệt của Lục Dực thần giáo trên toàn Nhân cảnh. Đồng thời cũng sẽ tăng cường tìm kiếm Trần Vĩnh, ba người này đều có tình nghi! Chỉ cần ba người đều sa lưới, hung thủ rốt cuộc là người nào chắc chắn sẽ được phơi bày!"
Tam đại vô địch tự mình ra mặt điều tra, nghe vậy, người của quân đội hiển nhiên cũng không còn tiện nói gì khác.
Đại Tống Vương khẳng định: "Yên tâm, việc này sẽ không bỏ qua dễ dàng, tất nhiên ta sẽ có bàn giao! Nếu hung phạm là Trần Vĩnh thì y cũng phải chết không nghi ngờ! Tuyệt đối sẽ không vì Trần Vĩnh là Các lão liền bao che giấu tội!"
...
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, kết quả buổi công thẩm này hoàn toàn khác so với hắn tưởng tượng, hắn còn tưởng rằng lần này sư bá chết chắc.
Hiện tại hoàn hảo, tối thiểu vẫn còn thời gian nửa năm.
Đương nhiên, người là Trần Vĩnh giết, y chắc chắn sẽ không trở về. Nửa năm sau, toàn bộ tội danh ám sát tướng lĩnh hôm nay y muốn không gánh cũng không được, nhưng tốt xấu gì cũng kéo dài thời gian được thêm nửa năm, đây chính là kết quả tốt nhất.
Mà Hồng Đàm giờ phút này cũng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nửa năm!
Tối thiểu tranh thủ được nửa năm! Ai biết về sau sẽ có cải biến gì khác?
Bằng không hiện tại mà thật sự định tội Trần Vĩnh, vậy đại đồ đệ nhà mình liền xong đời.
Đương nhiên trước đó ông cũng đã chuẩn bị một chút.
Bất quá... Thật cho rằng có thể giấu diếm được vô địch sao?
Hồng Đàm nhìn thoáng qua Diệt Tằm vương cách đó không xa. Nhìn thì có vẻ vị vô địch này hành xử hơi ba phải, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy phán quyết của ông đều tương đối du di cho Phong Kỳ và Trần Vĩnh. Dù sao đối phương cũng là kẻ tọa trấn Chiến Thần điện, chẳng lẽ là vì ông có giao tình không tệ với Đại Hạ vương?
Tình huống của vô địch, Hồng Đàm cũng không phải quá rõ ràng.
Hồng Đàm không nhiều lời, giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng, vả lại nửa năm... đích xác không tệ.
Mà ở đài bên trên, Hạ Hầu gia dường như cũng nhẹ nhàng thở ra, cười ha hả nói: "Ba vị đại nhân, lần này làm phiền các vị rồi. Cuối cùng cũng xem như có một kết quả tốt. Nửa năm sau mà Trần Vĩnh còn không quay về, vậy thì đương nhiên Đại Hạ phủ cũng sẽ không vì y mà tranh luận bất kỳ điều gì, tới khi đó muốn chém giết muốn róc thịt, mọi người tùy ý!"
Dứt lời, ông lại tiếc nuối bổ sung thêm: "Chẳng qua là không nghĩ tới năm xưa ở Tinh Vũ phủ đệ còn phát sinh sự tình như vầy. Chu viện trưởng cũng quá xúc động rồi, Tiền Quân tuy phạm sai, nhưng Chu viện trưởng cũng không nên xử lý gã. Thôi thôi, hiện giờ mọi sự cũng đã rồi, Chu viện trưởng đi Chư Thiên chiến trường thì phải cẩn thận một chút, Đại Hạ phủ sẽ an bài người trợ giúp Chu viện trưởng hoàn thành nhiệm vụ."
Chu Minh Nhân cúi đầu, đáp: "Đa tạ Hầu gia!"
"Chớ khách khí, aiiiz, Đại Hạ phủ hiện tại có chút rối bời, cũng là do ta vô phương chấp chính, ta cũng nên kiểm điểm chính mình mới được!"
Hạ Hầu gia tự trách một tiếng, rất nhanh lại cười nói: "Bất quá cũng không có gì, rất nhanh hết thảy Đại Hạ phủ đều sẽ khá hơn! Đa thần văn học viện sẽ chính thức mở ra, khuếch trương vạn tộc học viện quy mô lớn, tài chính của Đại Hạ phủ bây giờ cũng khá sáng sủa, thương nghiệp phồn vinh, ta tin tưởng nhanh thôi, Đại Hạ phủ nhất định sẽ khôi phục lại vị trí đỉnh phong như ngày xưa."
Diệt Tằm vương lúc này bỗng nhiên cất tiếng: "Phương pháp chia tách kia đã nghiên cứu đến đâu rồi?"
Tất cả mọi người dồn dập nhìn về phía Hồng Đàm!
Hồng Đàm trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Đằng Không đã có khả năng tổ hợp thần văn chiến kỹ, thế nhưng còn không phải quá hoàn thiện, vẫn cần thêm một đoạn thời gian nữa..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đại Hán vương hơi đổi, ông vội hỏi: "Có thể cung cấp một phần tư liệu cho Cầu Tác cảnh không?"
"Dĩ nhiên sẽ có thù lao, Cầu Tác cảnh có thể trả cho ngươi một cái giá khiến ngươi hài lòng, chủ yếu là phòng ngừa di thất, ta có thể bảo đảm tuyệt đối không tùy tiện công khai ra ngoài!"
Hồng Đàm trầm giọng đáp: "Không được, vẫn còn chưa hoàn thiện, kỹ thuật không hoàn thiện thì chúng ta sẽ không công khai!"
"Hồng Đàm..."
Đại Hán vương nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ông một lúc lâu, "Ngươi phải hiểu được... Rất nguy hiểm!"
Tư liệu quan trọng lại chỉ ở trên tay một mình ngươi, điều này thật sự rất nguy hiểm!
Hồng Đàm cúi đầu, "Ta biết, thế nhưng đây là hy vọng quật khởi của đa thần văn nhất hệ bọn ta. Ta hi vọng nó sẽ hoàn thiện một chút, tránh bị người ta phá hủy tiến triển..."
Giờ phút này, trong đại điện cực kỳ an tĩnh, Hồng Đàm chỉ thiếu điều chưa nói thẳng ra là ta căn bản không tin Cầu Tác cảnh, sợ các ngươi hạ ngáng chân ta.
Ta muốn tự mình nghiên cứu!
Đã có khả năng đưa đến tác dụng đối với Đằng Không rồi!
Đại Hán vương nghiêm mặt hỏi: "Vậy khi nào có kết quả xuất hiện thì ngươi sẽ công khai đối ngoại đúng không?"
"Có thể sẽ lựa chọn trước mấy người để thí nghiệm một thoáng." Hồng Đàm nói khẽ: "Bất quá còn không xác định, ta vẫn còn rất nhiều việc cần làm."
Đại Hán vương không nói gì thêm, Đại Tống vương thì thở dài, "Vậy ngươi cẩn thận một chút, Đại Hạ phủ bên này... nhớ chú ý tới chỗ Hồng Đàm nhiều vào, mặt khác... Aiiiz!"
Ông cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Kỹ thuật phát triển đương nhiên là chuyện tốt, có điều hiện tại muốn đẩy phương pháp chia tách ra thì lại chưa chắc đã là việc nên làm.
Có khả năng đây sẽ là hành động chôn vùi nhất hệ của Hồng Đàm!
Nhưng mà nhất hệ này càng cao điệu, càng thu hút sự chú ý của người khác, vậy lại càng chịu vạn tộc coi trọng, có lẽ... Cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Năm xưa để Liễu Văn Ngạn kế thừa thần văn của Ngũ Đại cũng có một phần ý tứ tương tự.
Hồng Đàm bình tĩnh nói: "Đa tạ mấy vị đại nhân đề điểm, ta nhất định sẽ chú ý! Chia tách pháp hiện tại chỉ dùng được cho Đằng Không, vả lại còn là Văn Minh sư Đằng Không cảnh thuộc đa thần văn hệ. Chờ khi nào ta nghiên cứu được tới Sơn Hải, Nhật Nguyệt đều hữu dụng thì khi đó mới thật sự là Thần thuật!"
Vài vị vô địch nghe vậy liền lâm vào trầm mặc, nhất thời không ai đáp lời.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
50 chương
40 chương
179 chương
79 chương
40 chương
97 chương