Vạn tộc chi kiếp
Chương 1192 : ngươi muốn sớm kế vị?
Hạ Hầu gia lắc đầu, "Phỏng đoán mà thôi, Khoách Thần quyết, Triệu Lập, Tô Vũ, Thôi Lãng, đúc binh. Những chuyện này quá trùng hợp. Thôi Lãng bỗng nhiên ngoi đầu lên, tư chất kinh người, ta đang suy nghĩ xem liệu hắn có quan hệ gì với Tô Vũ hay không."
Hạ Hổ Vưu buồn cười nói: "Nhị gia gia, ngài đừng nghi thần nghi quỷ nữa, Thôi Lãng chính là Đúc Binh sư huyền giai đỉnh phong..."
"Trước ngày hôm nay, hắn chỉ là huyền giai sơ đẳng!"
Hạ Hầu gia thản nhiên ngắt lời cậu: "Tô Vũ là truyền nhân của Khoách Thần quyết, nếu hắn khổ học một thời gian, dựa vào thiên phú của hắn, ngươi nghĩ tấn cấp huyền giai đỉnh phong rất khó à?"
"..."
Hạ Hổ Vưu lung lay đầu, "Ta không biết! Nhưng Tô Vũ lấy đâu ra thời gian để học? Tính đến hiện tại thì hắn mới tới Đại Minh phủ 5 tháng, thời gian này Tô Vũ vừa nghiên cứu công pháp, vừa tu luyện, vừa tấn cấp, còn phải bận rộn tiếp chiến Đan Hùng, về sau lại bế quan chữa thương..."
Nói tới đây, Hạ Hổ Vưu chợt khựng lại, không nói tiếp nữa.
Tô Vũ không phải là người bình thường giống cậu, biết đâu được hắn lại thật sự thần thánh như vậy.
Hạ Hầu gia không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Mặc kệ hắn đi, có phải hay không cũng không cần bận tâm."
Bởi vì còn có chuyện mà y chưa nói cho tiểu mập mạp biết!
Thời điểm “Thôi Lãng” có mặt ở Nam Nguyên, Nam Nguyên vừa vặn có người bị giết!
Mà khéo cái nữa là những người chết kia đều có dính líu tới Tô Vũ.
Trước đó y suy đoán rằng liệu có phải là do Tô Vũ hoặc Đại Minh phủ phái người đến hay không, bây giờ nghĩ lại, rất có thể là chính hắn tự mình hạ thủ.
Tô Vũ là Thôi Lãng?
Nhưng người chết là một vị Lăng Vân cửu trọng.
Lăng Vân cửu trọng a!
"Thần văn chữ “Hỏa”, có khả năng độn thuật, thân thể mạnh mẽ, ý chí lực Sơn Hải cảnh..."
Nghĩ đến dấu vết của thủ phạm mà ngày đó bên Nam Nguyên truyền tin về, Hạ Hầu gia mệt mỏi thở dài một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Đúc binh thì có thần văn chữ “Hỏa” là chuyện rất bình thường.
Độn thuật, Tô Vũ cũng có. Cái này Hạ Hầu gia đã từng tận mắt chứng kiến.
Tô Vũ từng học Khoách Thần quyết, lại có đa thần văn chiến kỹ, cho nên quan binh bên kia ngộ phán hắn có ý chí lực Sơn Hải cũng chẳng lạ.
Hạ Hầu gia nhắm mắt, Thôi Lãng thật sự là Tô Vũ sao?
Lá gan thật lớn!
Cũng thật là thiên tài!
Nếu không phải thân là người đã quen biết Tô Vũ và hiểu khá rõ về hắn thì chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được hành động to gan lớn mật này của Tô Vũ.
Vả lại ai mà tin được, trong vòng mấy tháng Tô Vũ có thể trở thành Đúc Binh sư huyền giai đỉnh phong.
Nói thật, nếu ban nãy Hạ Hổ Vưu không nhắc đến, chính y cũng khó mà liên tưởng được đến Tô Vũ từ trên người Thôi Lãng.
Tô Vũ có thời gian học tập đúc binh sao?
Học tập đúc binh, liền có thể học đến cảnh giới huyền giai đỉnh phong?
Nếu đúc binh đơn giản như vậy thì Đại Hạ phủ sẽ không chỉ có một vị địa giai Đúc Binh sư!
À không, hiện tại đã có hai vị.
Ngay cả y và Hạ Hổ Vưu là hai người tương đối hiểu rõ Tô Vũ vẫn có chút không dám tin, huống chi là những người khác.
Vả lại điểm giống nhau của những người bị giết ở Nam Nguyên chính là đều từng đi vào nhà Tô Vũ, nhưng không phải ai cũng biết tin tức này.
Không ít người còn cho rằng là có người cố ý muốn gây sự với Đại Hạ phủ.
Không ai hướng ánh mắt nghi ngờ tới trên đầu Tô Vũ, chẳng qua là do Hạ Hầu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Nguyên, luôn gắn chặt mối liên hệ giữa Tô Vũ và quê nhà của hắn, cho nên ngay từ đầu khi vừa nghe nơi đây xảy ra chuyện liền bất giác nghĩ tới Tô Vũ một chút mà thôi.
Liên hệ đến “Thôi Lãng” ngày đó cũng có mặt ở Nam Nguyên, y không thể xua đi suy nghĩ “Thôi Lãng” chính là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.
"Nếu Thôi Lãng là Tô Vũ, vậy thì việc lão Triệu có thái độ tốt như vậy với kẻ mới gặp mặt lần đầu liền có thể giải thích. Không phải là do tính tình lão cổ quái, mà là vốn dĩ lão đã biết thân phận của Tô Vũ, cho nên mới cố ý đánh yểm trợ cho hắn. Đúng rồi, còn có cả Hồ Kỳ nữa, chắc chắn Hồ Kỳ cũng biết chuyện!"
"Ngoài Hồ Kỳ và Triệu Lập thì còn ai nhận ra Tô Vũ nữa không?"
Hạ Hầu gia nhìn về phía Tu Tâm các xa xa, tên kia đoán được sao?
Tô Vũ lựa chọn giờ phút này trở lại Đại Hạ phủ để làm gì? Hắn sẽ không nhiễu loạn kế hoạch của ta chứ?
Tiểu tử kia tính tình khó ở, chịu không nổi ủy khuất, ngày mai công thẩm Phong Kỳ, Trần Vĩnh tất sẽ bị điều tra ra, Nhân cảnh chắc chắn sẽ gán tội danh phản đồ cho sư bá của hắn. Đây là nhất định, trừ phi đa thần văn nhất hệ có thể cung cấp chứng cứ phạm tội của vài vị tướng lĩnh!
Nếu Trần Vĩnh bị phán là tội nhân, Tô Vũ sẽ có phản ứng gì?
"Thực lực của hắn tuy yếu, thế nhưng năng lực gây sự thì khó ai bì kịp. Coi như ta xin ngươi, đừng gây ra phiền toái, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta a!"
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu gia mệt mỏi day day Thái dương, lại quay sang dặn dò Hạ Hổ Vưu: "Ngày mai, ngươi phụ trách đi lôi kéo Thôi Lãng, lúc công thẩm Phong Kỳ thì nhất định phải ngồi ở bên cạnh hắn!"
"A?"
Hạ Hổ Vưu giờ phút này vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, ý của Nhị gia gia là gì?
Thôi Lãng thật sự là Tô Vũ?
Nghe Nhị gia gia căn dặn như vậy, ánh mắt Hạ Hổ Vưu hơi khác thường, cậu gật đầu, "Ta biết rồi! À phải, Nhị gia gia, tam đại vô địch sẽ chủ trì công thẩm tại Đại Hạ phủ, nhưng cha ta không có ở đây, tổ gia gia cũng không có mặt, liệu có thể xảy ra phiền toái gì hay không?"
"Sẽ không!"
Hạ Hầu gia cười nhạt đáp: "Không có việc gì, nơi đây dù sao cũng là Đại Hạ phủ! Tổ gia gia của ngươi còn chưa chết! Dám ở đây gây sự, dù là tam đại vô địch thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ, yên tâm đi!"
"Vậy được rồi!"
Hạ Hổ Vưu nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: "Nhị gia gia, hay là ngày mai có nên điều động quân đội không? Tam đại vô địch có lẽ sẽ không gây sự, nhưng những người khác thì ai mà biết được, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút thì hơn. Không thì điều động Ám Vệ và các vị Nhật Nguyệt, Sơn Hải khác. Lỡ mà có náo động gì thì lập tức tiêu diệt hết, sau đó bảo bọn chúng chính là dư đảng Vạn Tộc giáo!"
"..."
Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn tiểu mập mạp.
Má nó.
Tiểu tử béo nhà ngươi, hiện tại tâm địa cũng đủ hung ác a!
Sợ cha ngươi chết không đủ nhanh?
"Ngươi là muốn sớm một chút kế vị?" Y liếc mắt hỏi một câu.
Hạ Hổ Vưu cười ngây ngô xua tay, "Nhị gia gia, nhìn ngài nói kìa, ta là loại người này sao? Nhưng tại cảnh nội Đại Hạ phủ mà lần lượt bị người khinh bỉ thì nói thật, đến người phía dưới cũng chịu không được, ta muốn cho bọn họ ăn chút đau khổ, để bọn hắn kiến thức một chút xem thanh đao của Đại Hạ phủ bén nhọn như thế nào!"
Hạ Hầu gia dựa ra ghế mềm sau lưng, cười tủm tỉm nói: "Nếu đao của chúng ta quá bén, ngươi cảm thấy còn có người nào dám tới Đại Hạ phủ sao? Hạ gia đao vốn dĩ không cùn, có điều bây giờ phụ thân ngươi không ở đây cho nên bọn họ mới cảm thấy nó cùn rồi!"
"Đao cùn..."
Hạ Hổ Vưu như có điều suy nghĩ, nghi ngờ nói: "Ý của Nhị gia gia là..."
Hạ Hầu gia đung đưa cây quạt trong tay, lười biếng nói: "Chính mình ngộ đi! Đao cùn thì làm như thế nào để khai phong?"
"Mài nó."
"Mài nó?" Hạ Hầu gia cười cười, không nói lời nào.
Hạ Hổ Vưu hơi nhíu mày, một lát sau, cậu gật đầu, "Hiểu rõ! Nhị gia gia, ta đi trước đây."
Cậu hiểu rõ cái gì?
Hạ Hầu gia không hỏi, cậu cũng không nói.
Muốn đao bén lên mà đi cặm cụi mài thì chỉ là biện pháp của kẻ tầm thường, kỳ thật, chém người nhiều một chút, tắm máu nhiều chút người, giết chừng vài trăm vài ngàn người thì tự khắc thanh đao này sẽ bén nhọn sáng lóa!
Hạ gia có thanh đao nào sắc bén nhất?
Chém đầu đao!
Đao dùng để chém đầu Vạn Tộc giáo của Đại Hạ phủ là sắc bén nhất, đao còn chưa hạ xuống hết, đầu người đã bay ra, sát khí quá nặng.
Đi ra khỏi phủ Hạ Hầu gia, Hạ Hổ Vưu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt.
"Ha ha..."
Hạ Hổ Vưu cười một tiếng, âm thầm quyết định, vậy liền phong đao đi, chưa tới thời điểm mài đao đâu.
Còn về việc Thôi Lãng có phải là Tô Vũ hay không thì cậu lười đoán.
Ngày mai gặp mặt, nhìn một chút liền biết.
Bất quá ngày mai cũng không phải là một ngày tốt lành gì, chỉ hi vọng cái tên kia đừng làm mọi chuyện rối loạn thêm.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
50 chương
40 chương
179 chương
79 chương
40 chương
97 chương