Vạn tộc chi kiếp
Chương 1187 : tẩy tẫn duyên hoa
Lúc bấy giờ Tô Vũ thiên biến vạn hóa, phát huy ra 100% thực lực!
Hắn kéo búa lớn như người kéo thuyền đến gần một Thần khiếu, sau đó búa lớn kịch liệt giãy giụa, mà việc Triệu Lập cần làm rất đơn giản, cùng Cục lông nhỏ giao chiến với búa lớn, mạnh mẽ mở Thần khiếu kia ra.
Mà nhiệm vụ của Tô Vũ chính là kiềm chế búa lớn, không cho nó chạy đến phá hủy chỗ khác.
Ầm!
Lại một Thần khiếu bị mở ra, biển ý chí kịch liệt run rẩy, thần văn chữ “Hợp” của Tô Vũ bùng nổ, có chút tác dụng, miễn cưỡng khiến chấn động nhỏ đi.
Tô Vũ không chậm trễ, nhanh chóng kéo búa lớn đến chỗ khác.
Triệu Lập ngơ ngác đi theo, dù ông đã sống hơn trăm năm thì cũng là lần đầu tiên gặp phải việc này, những gì ông chứng kiến hôm nay có lẽ cả đời ông cũng không quên được.
Tô Vũ có được thần văn trời sinh, ông không để bụng.
Tô Vũ ra ngoài đọc sách, vài phút đã phác họa ra thần văn, ông không để trong lòng.
Thần văn chiến kỹ của Tô Vũ có thể thiên biến vạn hóa, không phải biến hóa mặt ngoài mà là thật sự chất biến, sau khi biến hóa, thần văn chiến kỹ sẽ có năng lực đặc thù, tỷ như dây thừng có thể cuốn lấy cây búa Sơn Hải.
Nếu chỉ biến hóa bề ngoài, văn binh nguyên bản của Tô Vũ là đao, dù biến thành dây thừng thì cũng là chiến kỹ công kích, không trói được cây búa kia.
Nhưng Tô Vũ vậy mà có thể thay đổi từ bản chất.
Tới cái này thì ông khó mà bình tĩnh nổi nữa.
Giờ phút này Tô Vũ nghĩ đến cái gì đó, vừa kéo búa lớn, vừa nói: “Lão sư, kỳ thật ngài có thể phác họa thần văn chiến kỹ, thừa dịp chưa tới Sơn Hải vẫn còn hy vọng! Ta biết một cách phác họa một thần văn chiến kỹ dạng cây búa, lão sư, ngài muốn học hay không? Tuy rằng ngài không học được khuôn mẫu, nhưng có thể miễn cưỡng phác họa, tốn chút thời gian rồi chậm rãi mài giũa mà thôi. Nếu phương pháp chia tách hoàn toàn hoàn thiện, ngài vẫn có thể hình thành chiến kỹ chân chính, không thì ngài đến Sơn Hải rồi, hiện tại chúng ta chưa nghiên cứu đến trình độ đó.”
Triệu Lập vẫn là Lăng Vân, vẫn có thể làm được.
Triệu Lập cũng có không ít thần văn, hiện tại có thể trực tiếp dựng một khuôn mẫu, đương nhiên là cần sau này dần dần hoàn thiện, chỉnh hợp, dù sao cũng không phải khuôn mẫu truyền thừa từ Dưỡng Tính.
Khuôn mẫu như vậy không thể tùy tiện dựng nên, nhưng Tô Vũ biết cách cho nên cũng sẽ không xảy ra xung đột gì.
Triệu Lập ngây người: “Vậy cũng được ư?”
“Chắc vậy!”
“...”
“Vậy... Thử xem.”
Triệu Lập tiếp tục dại ra, không thì ta cứ thử xem?
Giờ phút này ông đã quên kỳ thật mình đang ở trong nguy cơ sinh tử.
Ông bị Tô Vũ làm kinh ngạc một phen, cho nên đã quên cả nguy hiểm.
Tô Vũ không do dự, chờ Triệu Lập và Cục lông nhỏ lại chiến đấu với búa lớn lần nữa, Tô Vũ liền biến thần văn chiến kỹ của mình thành một cây búa, trung tâm là 18 thần văn, “Lão sư, ngài có bao nhiêu thần văn?”
“12.”
Triệu Lập không có nhiều thần văn như vậy, nhưng cũng có đến 12 cái.
“12 à?”
Không ít, Tô Vũ ngẫm nghĩ, thôi, tạo ra khuôn mẫu có 12 thần văn cho ông vậy, nếu không đủ thì chúng ta lại nghĩ cách sau.
Một lát sau, hắn tổ hợp 12 thần văn biến thành một cây búa nhỏ, “Lão sư, ngài xem đi, nhớ kỹ, tổ hợp như vậy có thể củng cố, sẽ không khiến thần văn chiến kỹ bị hỏng dễ dàng.”
11 thần văn của Triệu Lập nhanh chóng tụ hợp, sau đó ông đau đầu nói: “Chủ Thần văn là cây búa kia.”
Nên bây giờ ông chỉ còn 11 cái!
Nhưng ánh mắt Tô Vũ tỏa sáng, “Lão sư, dùng thần văn chiến kỹ giam cầm nó, bắt giữ nó, như vậy thần văn chiến kỹ của ngài sẽ càng mạnh, còn có thể kiềm chế nó, kế tiếp chúng ta chỉ đâu đánh đó!”
“...”
Triệu Lập không muốn nói lời nào nữa, cứ làm theo ý Tô Vũ, hắn bảo đặt thần văn ở đâu thì đặt ở đó, bảo liên kết thế nào thì liên kết thế đó, rõ ràng là một hồi nguy cơ sinh tử, giờ phút này lại thành công cuộc bắt giữ búa lớn, mượn dùng búa lớn để khai Thần khiếu!
...
Bên ngoài chờ đợi hồi lâu, nhưng không thấy có biến hóa gì.
Chỉ cảm thấy hư ảnh cây búa kia càng thêm sinh động, không ngừng dao động, kim văn không gia tăng cũng không giảm bớt, tình huống này là sao?
Vài tiếng đồng hồ sau!
Sao vẫn không có động tĩnh gì?
Rốt cuộc là thất bại hay là thành công?
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tiếng gõ đúc cũng đã biến mất!
Bọn họ cảm thấy rất mê mang.
Không chỉ bọn họ, những Đúc Binh sư, vài vị vô địch kia cũng cảm thấy kỳ quái, đây rốt cuộc là thất bại hay là thành công?
Triệu Lập đang phá Sơn Hải à?
Cây búa kia có vẻ rất mạnh, chẳng lẽ biển ý chí của Triệu Lập hết sức cường đại nên cây búa kia không làm gì được ông ư?
Hoặc là cây búa này nhìn thì có vẻ cường đại, nhưng thực tế lại là rác rưởi, căn bản không đánh được Triệu Lập?
...
Tóm lại, người bên ngoài không nhìn ra cái gì.
Trong biển ý chí, Tô Vũ đã tinh bì lực tẫn, Triệu Lập miễn cưỡng dựng lên thần văn chiến kỹ hình cây búa, nhưng lần đầu tạo ra nên không vững chắc chút nào, đã mấy lần suýt thì tan tác.
Chủ yếu là do cây búa chứa Chủ Thần văn vẫn luôn giãy giụa.
Nhưng đã tới nông nỗi này rồi, Triệu Lập bỗng nhiên cảm thấy mình có hy vọng thành công!
Cảm giác cây búa này đã bị ông làm cho kiệt lực, giãy giụa đã có cảm giác yếu bớt.
Ông lại kéo cây búa đi đánh Thần khiếu!
Lúc bấy giờ, Thần khiếu thứ 92 mở ra, cuối cùng Triệu Lập cũng mở được toàn bộ Thần khiếu của hai bộ ngũ hành văn quyết hoàn chỉnh, ông nhanh chóng liên hệ tất cả Thần khiếu, biển ý chí vẫn đang run rẩy kịch liệt, lúc này, hai bộ công pháp bắt đầu vận hành.
Vạn Văn kinh và ngũ hành pháp quyết vận hành hai bên, từng Thần khiếu được kết nối với nhau, bao trùm toàn bộ biển ý chí.
Một lát sau, biển ý chí đã được củng cố.
Triệu Lập dại ra, hôm nay ông đã phải kinh ngạc rất nhiều lần, ông thành công rồi ư?
Nguy cơ được giải trừ rồi sao?
Mà cây búa 11 thần văn bao vây Chủ Thần văn của ông có vẻ cũng bình tĩnh hơn, đánh rất lâu mà búa lớn không thắng được bọn họ, hình như... ông thật sự thành công rồi!
Giờ khắc này, có vẻ ông cũng sắp thành công hợp 8 khiếu, thăng cấp Sơn Hải!
Trong lúc chiến đấu, tốc độ hợp khiếu nhanh hơn một ít.
“Tiểu tử, hình như ta sắp thăng cấp thành công, cây búa này không còn sức phản kháng nữa thì phải!”
Tô Vũ gật đầu, quả vậy, có vẻ không còn vấn đề gì nữa.
Mãi đến lúc này, Tô Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, hai người đã vượt qua nguy cơ sinh tử.
Triệu Lập sững sờ trong nháy mắt, sau đó ông mừng như điên nói: “Hẳn là thành công rồi, nhưng còn chưa hoàn thành đúc binh, chờ ta một hồi, ta thăng cấp thành công rồi lại rèn khắc văn hình thức ban đầu!”
Vừa dứt lời, 8 Thần khiếu hợp nhất!
Ầm!
Biển ý chí sôi trào, từng luồng ý chí lực cường đại thẩm thấu từ trong hư không, Tô Vũ hấp thu một chút để khôi phục, rồi nhanh chóng rời khỏi biển ý chí, trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua bộ dáng hợp khiếu.
8 khiếu huyệt hợp nhất.
Tốc độ thật nhanh, nhưng là vì lão Triệu đã chuẩn bị cho thời điểm thăng cấp Sơn Hải từ lâu, lực bài xích đã bị giảm đi nhiều.
Nếu hắn hợp khiếu thì chắc sẽ không thể nhanh như vậy, hắn phải cần hoàn thành hợp khiếu trước đó thì mới có thể thăng cấp thành công.
Rời khỏi biển ý chí, Tô Vũ tinh bì lực tẫn.
Ý chí lực trở về, hắn thở hắt ra, bỗng nhiên hắn bật cười, ý chí lực của hắn có vẻ đã tẩy tẫn duyên hoa, đã lột xác một chút, ý chí lực bắt đầu quay cuồng, biển ý chí hơi mở rộng và được củng cố.
Qua một lúc, Tô Vũ mở mắt, hắn đã là nhị giai đỉnh phong, Đằng Không cửu trọng đỉnh phong chân chính.
Kỳ thật búa lớn là Khoách Thần chùy, sau khi chiến một trận cùng búa lớn, hắn cũng có thu hoạch, Khoách Thần quyết vốn là loại công pháp nếu đánh không chết thì sẽ được lợi.
Cục lông nhỏ cũng nhanh chóng lui ra, trông thần thái nó sáng láng, có vẻ sau khi giao chiến với búa lớn, gia hỏa này cũng thu hoạch được không ít.
Ầm ầm ầm!
Trong nguyên khí bí cảnh, đại lượng nguyên khí bị Triệu Lập hấp thu.
Khí tức của Triệu Lập càng ngày càng mạnh!
Ngay sau đó, ông đột phá tới điểm giới hạn!
Ầm!
Khí thế bùng nổ, thổi quét Tô Vũ lùi lại vài bước!
Một lúc lâu sau, Triệu Lập mở mắt, cuồng tiếu hô: “Ta vào Sơn Hải rồi!”
Thành công rồi!
“Tiếp tục thôi, ta đã vào Sơn Hải, còn mạnh hơn dự đoán nữa, Thần khiếu khai 92 cái, có được thần văn chiến kỹ hình thức ban đầu, hiện tại Chủ Thần văn cũng có chút liên hệ với ta, tiếp nào, tiếp tục đúc hình thức ban đầu của Thiên binh!”
“Nếu lần này thành công, ngày tiểu tử ngươi rèn được Địa binh sẽ không còn xa, dù về sau không đánh nhau, ngươi chỉ cần Đúc Binh thôi cũng đủ ăn cả đời!”
Tô Vũ bật cười, “Chúc mừng lão sư!”
“Vẫn chưa hoàn toàn xong đâu, nhưng đã được tám phần rồi, nhanh lên, hiện tại ta tràn đầy tinh lực, có thể dạy ngươi thêm một chút!”
Tiếp tục đúc binh!
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
50 chương
40 chương
179 chương
79 chương
40 chương
97 chương