Vạn tộc chi kiếp

Chương 1162 : phong kỳ bị bắt, trần vĩnh ở đâu?

Cường giả Nhật Nguyệt quét ý chí lực khắp nơi, cau mày, rồi nhanh chóng biến mất. Không biết qua bao lâu, Nhật Nguyệt lại hiện thân, trầm giọng nói: “Trần Vĩnh, ngươi để Phong Kỳ lại là muốn tẩy thoát tội danh của y ư? Ta không biết ngươi có ý gì, hay ngươi chắc chắn có thể giấu giếm được vô địch? Hoặc là Phong Kỳ thật sự chưa từng ra tay. Nhưng mặc kệ thế nào, ta sẽ theo ý ngươi, giao y cho vô địch xử lý, Đại Ngô phủ và Đại Hạ phủ giao hảo mấy trăm năm, ta không hy vọng nhìn thấy một vài chuyện mình không hi vọng nó xảy ra!” Yên ắng. Cường giả Nhật Nguyệt than nhẹ một tiếng, rồi biến mất. Lần này hắn ta không hiện thân nữa. Một lúc sau, trong núi có một bóng người nhanh chóng độn thổ rời đi, Toản Sơn Ngưu, khả năng đào núi! Thủy độn, ảnh độn, thổ độn, thậm chí là hỏa độn! Chắc Tô Vũ không ngờ được. Ảnh Tử, ảnh độn. Thủy Nhân, thủy độn. Toản Sơn Ngưu, thổ độn. Hỏa Quạ, hỏa độn. Bạch Li, phong độn. Còn Toan Nghê, kim là chủ, kim vi sát. Sở học của Trần Vĩnh không kém bất luận kẻ nào, không yếu hơn bất luận kẻ nào, từ rất nhiều năm trước, y đã chuẩn bị vì ngày hôm nay. Thiên phú của y kinh người! Từ rất nhiều năm trước, y đã có thể bước vào Sơn Hải, năm xưa khi Hồng Đàm còn muốn chấn hưng đa thần văn nhất hệ. Ông đã nhận Trần Vĩnh là đại đồ đệ, đại đồ đệ khai sơn thiên phú vô cùng kinh người, chỉ là vài thập niên sau kẹt ở cảnh giới Lăng Vân, rất ít người còn nhớ rõ. ... Phong Kỳ bị bắt! Thừa nhận chính mình đã giết người! Tin tức này nhanh chóng truyền bá, Đại Hán Vương tọa trấn Nhân cảnh, Diệt Tàm Vương mới vừa trở về, Đại Tống vương cố ý trở về, tam vương thu được tin tức trước tiên. Sự tình trọng đại! Liên tiếp chém giết 5 vị tướng lĩnh Sơn Hải, trong đó 3 vị là Sơn Hải cao trọng, hai vị Sơn Hải trung kỳ, còn lại đều là tinh nhuệ của các đại phủ. Mà kẻ bị bắt là thiên tài giả chết của Đại Hạ phủ năm xưa, thậm chí còn liên lụy đến Trần Vĩnh - tân tấn Các lão, đồ đệ của Nhật Nguyệt, đồ tôn của Ngũ Đại. Việc này nháy mắt gây nên một trận ồn ào náo động ở cao tầng. Công thẩm Phong Kỳ! Người Đại Hạ phủ tới áp giải Phong Kỳ về Đại Hạ phủ, Triệu tướng quân một đường đuổi theo mạnh mẽ mang Phong Kỳ đi, dọc đường đi, Phong Kỳ đã thú nhận mọi tội trạng. Còn về việc y đã giết người như thế nào thì Phong Kỳ không nói, vốn dĩ y không có thực lực này. Còn Trần Vĩnh, y nói y chưa bao giờ gặp. Còn vấn đề vì sao té xỉu trong núi rừng, y khai mình bị thương quá nặng, bị Sơn Hải phản kích khiến y trọng thương mà ngất xỉu. Nguyên nhân giết người? Thù hận cá nhân! ... Tin tức này nhanh chóng truyền lưu trong cao tầng. Ở Nam Nguyên. Tô Vũ còn đang thương lượng cùng những người khác xem có nên ăn cơm xong mới đi hay không, thì truyền âm phù trong lồng ngực bỗng dưng hơi chấn động. Tô Vũ trực tiếp lấy truyền âm phù ra, nhìn thoáng qua một chút, hắn phì cười, mở miệng nói: “Chư vị, phải tới Đại Hạ phủ nhanh lên, lão sư bảo ta trở về, không cho đi chơi nữa, ta không muốn bị bắt về đâu, nơi này cách Thiên Đô phủ không xa, thật phiền toái.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn hiện tại lại đang chấn động tột độ. Hạ Hổ Vưu truyền tin. Phong Kỳ bị bắt! Phong Kỳ thừa nhận là y giết đám tướng lĩnh đó. Trần Vĩnh vẫn không rõ tung tích. Vô địch sẽ nhanh chóng đuổi tới Đại Hạ phủ, công thẩm Phong Kỳ. Phong sư bá bị bắt? Trần Vĩnh đâu? Tô Vũ hoang mang vô cùng, nhưng trên mặt vẫn ráng giữ vẻ tươi cười. Kẻ ám sát những người đó thật sự là Phong Kỳ sao? Không, nhất định là Trần Vĩnh! Lúc trước, người kể chuyện ở Đại Minh phủ đã nói vị tướng lĩnh Đại Thương phủ bị giết kia, ngày xưa thích dùng Văn Minh sư làm mồi, mà nay ngẫm lại thì chân tướng chắc chắn giống như Tô Vũ từng nghĩ, là dùng thần văn sư đa thần văn hệ làm mồi. Nhất định là Trần Vĩnh giết người! Sư bá đang làm cái gì? Không đủ chứng cứ, giết đám tướng lĩnh Sơn Hải đó sẽ có phiền toái lớn, đây là người trong quân, là tử tội. Tô Vũ cũng từng giết người. Nhưng Tô Vũ biết chính mình đang làm cái gì! Nếu xảy ra chuyện, hắn chỉ cần chạy về Đại Minh phủ thì sẽ chẳng làm sao hết, hắn chỉ giết hậu duệ Nhật Nguyệt, còn lí do ư? Ngươi tự tiện xông vào nhà ta, đánh cắp bí mật của ta, giết thì giết thôi! So xem hậu trường của ai cứng hơn nào! Đại Minh phủ không giao người, đám Nhật Nguyệt kia cũng không có biện pháp, cũng không liên lụy được đến vô địch. Nhưng người trong quân đội bị ám sát, đặc biệt còn là tướng lĩnh, hẳn sẽ bị kết tội chết không thể nghi ngờ! Giết người ở Nam Nguyên, thứ đem ra so chính là hậu trường. Giết những tướng lĩnh kia, có hậu trường cũng vô dụng. Tô Vũ chấn động, sư bá giết bọn hắn là vì báo thù sao? Báo thù cho đa thần văn hệ? Nhưng sư bá có cảm tình sâu sắc như vậy với đa thần văn hệ địa phương khác à? Hay là có nguyên nhân nào trong đó mà mình không biết? Phong Kỳ sư bá sẽ thế nào? Vô địch công thẩm... Vô địch sẽ tới Đại Hạ phủ, tốt nhất mình không nên tới gần, dễ bị phát hiện thân phận. Nhưng mình có thể không đi sao? Dù bị phát hiện, hắn cũng phải đi, đi nghe một chút, hắn không biết mình có cơ hội nhìn xem hay không, nhưng hắn vẫn muốn đi. Giờ khắc này, đám người đáng chết đã xâm phạm vào nhà hắn kia chỉ là râu ria! Muốn giết bọn chúng vẫn còn rất nhiều cơ hội. ... Tô Vũ vội vàng thúc giục mọi người lên đường. Cùng lúc đó. Đại Hạ phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ. Hồng Đàm ngồi đối diện Hạ Hầu gia, giờ phút này, Hạ Hầu gia cũng thực bất đắc dĩ, y thở dài bảo: “Phong Kỳ tuy bị bắt, nhưng chắc y sẽ không sao, nếu Trần Vĩnh đã dám tự tin để y quay về thì có lẽ vô địch cũng không tra được gì, có khả năng sẽ giúp y thoát tội, nhưng Trần Vĩnh mới là điều đáng lo. Nếu Trần Vĩnh đã lựa chọn không trở về, vậy chứng tỏ y đã có quyết định.” Hạ Hầu gia còn một chuyện chưa nói, Nam Nguyên cũng xảy ra tình huống tương tự, nhưng chỉ có một vị hậu duệ Nhật Nguyệt đã chết, dù sao hậu duệ chỉ là hậu duệ, không phải Nhật Nguyệt. Còn hai nạn nhân khác chỉ là người gia tộc Sơn Hải, chết cũng chẳng sao. Y hoài nghi chuyện này liên quan đến Tô Vũ. Nhưng y không nói gì. Lúc này điều đó không quan trọng. Hồng Đàm không hé răng, ánh mắt đăm đăm nhìn ra ngoài, năm nay ông vừa vặn 70 tuổi, Liễu Văn Ngạn lớn hơn ông hai tuổi, năm nay đã 72. 51 năm trước, Liễu Văn Ngạn 21 tuổi, ông thì 19. Khi đó, ông nhập học mới hơn một năm. Sau đó, sư phụ chết, Liễu Văn Ngạn cũng rời đi, qua vài năm, ông 33 tuổi nhận Trần Vĩnh 18 tuổi làm đồ đệ, đến hiện tại đã chừng 37 năm. Trần Vĩnh nhỏ hơn ông 15 tuổi, hiện giờ cũng đã 55 tuổi, mà rất nhiều năm trước, Trần Vĩnh đã thăng cấp Lăng Vân, được ông coi là hy vọng lớn lao. Ở chung với nhau suốt 37 năm, có đôi khi ông cảm thấy y còn quan trọng hơn cả nhi tử của mình. Tuy rằng ông không có nhi tử! Trong đầu hiện lên từng màn, nghĩ tới tên kia thời trẻ phòng khoáng, trung niên âm trầm, lớn tuổi ẩn nhẫn... Hồng Đàm bất giác hoảng hốt, hồi lâu sau, bỗng nhiên thất thần gọi: “Nhị ca, ta hỏi ngươi một vấn đề.” Nhị ca... Xưng hô này đã bao nhiêu năm rồi Hạ Hầu gia chưa được nghe? Hạ Hầu gia cũng có chút thất thần. Thời trẻ, tiểu tử này luôn gọi y là nhị ca, nhưng từ vài thập niên trước, ông không còn gọi như vậy nữa. “Ngươi hỏi đi.” Cổ họng Hạ Hầu gia khô khốc, giờ khắc này trong đầu y có muôn vàn suy nghĩ.