Vạn tộc chi kiếp
Chương 1131 : đi đòi tiền
“Sư bá ta có tin tức gì không?”
“Không!”
Ngô Lam cũng cảm thấy kỳ quái, “Hai vị Nhật Nguyệt Lục Dực Thần Giáo bị mang đi, Sơn Hải bị giết hết, kết quả vẫn không có tin tức của Trần quán trưởng, không phải là...”
Nàng không nói hết...
Sẽ không phải là đã bị giết chứ?
Nếu không hiện giờ chắc là y đã không còn nguy hiểm!
Vậy tại sao còn chưa xuất hiện?
Tô Vũ gạt đi: “Nói bậy, có thể là y trốn ở đâu đó rồi, không biết tin tức Nhật Nguyệt Lục Dực Thần Giáo chạy thoát.”
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn âm thầm lo lắng.
“Sư tỷ của ta đâu?”
“Chắc là đang bế quan!”
Ngô Lam lắc đầu, “Cụ thể không rõ lắm, mấy ngày trước không có tin tức về nàng, nhưng có Hồng Các lão ở đó, chắc sẽ không sao đâu.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Hắn nghe một chút chuyện đã xảy ra trong tháng này, cũng không ít.
Tổng kết lại, thiên hạ hỗn loạn.
Vạn Tộc Giáo liên hợp, cường giả Vạn tộc lẻn vào Nhân tộc, Đại Chu phủ cũng hỗn loạn, dù sao chính là không yên ổn.
“Sắp tới có khả năng ta sẽ tiếp tục chữa thương, ngươi cũng mau chóng tăng thực lực đi, không khai đến 72 Thần khiếu cũng không sao, trực tiếp vào Đằng Không là được.”
“Không!”
Ngô Lam cự tuyệt, “Ta đang chờ hoàn thành phác họa thần văn rồi dùng ý chí lực làm chính mình tiến bộ đây!”
Vậy ngươi cứ chờ đi!
Tô Vũ lười khuyên tiếp, lúc trước nha đầu này từng nói muốn mau chóng tiến vào Đằng Không, bây giờ lại đổi ý.
Đúng là nữ nhân!
Trong lòng hắn phun tào, Ngô Lam không biết hắn nghĩ gì, nàng hỏi: “Khi nào ngươi chữa thương xong?”
“Chắc 2 – 3 tháng nữa.”
“Lâu vậy sao?”
“Ừ.”
“Được rồi, ngươi tiếp tục bế quan đi, không có ngươi chúng ta vẫn làm việc, ta giám sát giúp ngươi!”
“...”
Tô Vũ bật cười, được, tùy ngươi.
Hàn huyên một lúc, Tô Vũ có lệ vài câu rồi lại đi ra ngoài, hắn đi đòi tiền Chu Thiên Đạo, hắn phải mua rất nhiều tinh huyết, mặt khác còn phải mua sắm một ít tài liệu Đúc Binh.
Lúc trước hắn có không ít, nhưng đã nhờ Hạ Hổ Vưu mang về Đại Hạ phủ cho Triệu Lập rồi.
...
Đại Minh phủ, phủ thành chủ.
Tô Vũ vào phủ thành chủ gần như không có hạn chế, hắn nhanh chóng được thị vệ cho qua.
Vừa vặn gặp Chu Thanh Nghiên ở cửa.
Chu Thanh Nghiên nhìn thấy Tô Vũ, ánh mắt kia có chút phức tạp, Tô Vũ đánh bại Đan Hùng, ấn tượng trong cảm nhận của mọi người đã thay đổi rất nhiều, Đan Hùng là thiên tài, vậy mà lại thua Tô Vũ.
Đôi khi Chu Thanh Nghiên nghĩ, nếu có được nam nhân như Tô Vũ thì sẽ thế nào?
Thương Thiên Kiều Đại Thương phủ vì Đan Hùng mà không màng tất cả, đối với Chu Thanh Nghiên chưa từng ra khỏi đại phủ, hơn nữa còn đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình phố phường mà nói, cảm giác cùng anh hùng lưu lạc thiên nhai nhất định là không tồi, tuy rằng Tô Vũ còn chưa lưu lạc thiên nhai bao giờ.
Nàng còn đang suy nghĩ, nào ngờ Tô Vũ thấy nàng liền vội vàng tránh xa.
Hắn vẫn nhớ lần trước Chu Thiên Đạo nói Chu Thanh Nghiên muốn thông đồng với hắn.
Nữ nhân là chướng ngại vật!
Không cần yêu đương nam nữ!
Hắn mặc kệ Ngô Lam là bởi vì Ngô Lam không có ý tưởng này, nhưng Chu Thanh Nghiên... thôi, cách xa nàng ta ra thì hơn.
Tô Vũ đương nhiên rõ ràng sự tình giữa Thương Thiên Kiều và Đan Hùng, hắn cảm thấy thực lực Đan Hùng không cường đại như hắn nghĩ, có khả năng là bị Thương Thiên Kiều ảnh hưởng, nếu không, Đan Hùng có lẽ còn mạnh hơn nhiều!
Chu Thanh Nghiên thấy hắn chạy như bay, không nhịn được chửi bậy một tiếng, gia hỏa này điên à?
Thấy ta liền chạy, ta trêu chọc ngươi sao?
.....
Tô Vũ không quan tâm nàng nghĩ thế nào, hắn nhanh chóng rời đi, nhìn thấy Chu Thiên Đạo ở hậu hoa viên thì mau lẹ bước vào.
Lão Chu đang câu cá, thấy hắn tới, ông mỉm cười, giơ tay lên chào hỏi một tiếng: “Vết thương thế nào rồi?”
“Tàm tạm, mấy tháng nữa sẽ khôi phục.”
“...”
Chu Thiên Đạo thầm mắng một tiếng, điêu vừa thôi!
Ông cảm nhận được, 144 nguyên khiếu của Tô Vũ đã khôi phục phân nửa là ít nhất, càng về sau càng nhẹ nhàng, cùng lắm là một tháng sau chắc chắn có thể khôi phục hoàn toàn.
Khôi phục nhanh thật!
Chu Thiên Đạo cũng phải hâm mộ!
Chẳng những khiếu huyệt khôi phục nhanh, thân thể có vẻ cũng cường đại hơn, không, hình như ý chí lực cũng tăng lên rồi.
Người ta bế quan chữa thương thì chỉ chữa thương.
Tô Vũ thì giỏi rồi, bế quan một tháng, không chỉ thương thế tốt hơn, thực lực còn tiến bộ rất lớn.
Tô Vũ không khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Phủ chủ, gần đây ta chữa thương khá tốn tiền, công huân Đại Hạ phủ cho ta lần trước ta đưa phần lớn cho Hồ viện trưởng rồi, lợi nhuận của mấy môn công pháp ngài giữ có thể chia cho ta một phần không?”
“Nói chuyện chia chác làm gì. Nói thẳng đi, ngươi cần gì, ta cho ngươi, chuyện nhỏ.”
Chu Thiên Đạo thực hào sảng, ta không thiếu tiền!
Tô Vũ cười nói: “Ta cần tinh huyết, hiện tại ta không có Thiên Nguyên khí đúc thân, cũng không có tinh huyết, tốt nhất là tinh huyết Thần Ma, cần rất nhiều.”
“...”
Rất nhiều?
Chu Thiên Đạo nhìn hắn, tính toán một chút, người bình thường 10 giọt tinh huyết đúc thân một lần, Tô Vũ thì chắc phải gấp bội!
Giết một Nguyên Thủy Thần Ma Đằng Không đủ cho hắn đúc thân một lần không?
Vậy giết 30 - 40 kẻ chắc đủ cho Tô Vũ đúc 36 lần.
30 – 40?
Thôi, Đại Minh phủ giết nhiều Nguyên Thủy Thần Ma như vậy chắc sẽ bùng nổ đại chiến Nhật Nguyệt thậm chí vô địch mất, ai bảo số lượng Nguyên Thủy Thần Ma quá ít.
Vẫn là đưa tiền cho nhanh, để tiểu tử này tự nghĩ cách đi!
“Hiện tại đại phủ còn chưa kết toán hết, nhưng đã kết toán thu nhập một quý của vài đại thành, đại phủ giữ 30%, học phủ giữ lại 10%.”
Chu Thiên Đạo mở miệng: “Tổng cộng 600 vạn điểm, trên thực tế chỉ có 40% tới tay, là 240 vạn điểm, mặt khác ở Đại Minh phủ có chế độ chiết khấu nên thu được 140 vạn điểm, ngươi nhận 40%, 56 vạn điểm, tính ra, nếu ngươi cần luôn, có thể đưa ngươi 296 vạn điểm công huân.”
Gần 300 vạn điểm công huân!
Thời gian mới qua bao lâu.
Quả là đáng sợ!
Còn rất nhiều nơi chưa kết toán, có thể thấy được, mấy bộ công pháp này mang đến cho Tô Vũ nhiều tiền đến mức nào.
Nhưng Tô Vũ biết một sự kiện, hắn mở miệng: “Các đại phủ kết toán 40%, dựa theo quy củ, ta là người Đại Minh phủ, thu nhập nhận được rồi ta mới có thể lấy 50%, chia đều với đại phủ, đổi lấy sự duy trì của đại phủ, giúp công pháp truyền lưu không bị đạo nhái.”
Nói cách khác, Đại Minh phủ bảo đảm công pháp của hắn truyền lưu không bị sao lậu, truy cứu trách nhiệm bản lậu, những chuyện Tô Vũ không giải quyết được.
Cho nên, tiền từ các đại phủ kết toán chuyển về, hắn và Đại Minh phủ sẽ chia đều.
Chu Thiên Đạo không đề cập đến chuyện này!
Không có đại phủ duy trì, đại phủ khác dung túng công pháp lậu, vậy hắn cũng không có biện pháp nào, trừ khi hắn không sáng tạo công pháp nữa, nhưng như vậy sẽ chẳng có chút thu nhập nào, nhiều lúc, một vài giai tầng bình dân sáng tạo ra công pháp đều lựa chọn bán đứt cho cường giả.
Như Tô Vũ lúc trước trực tiếp bán đứt hai phiên bản Hợp khiếu pháp cho Đại Hạ phủ, sau đó có vấn đề gì thì đều không liên quan đến hắn nữa, đương nhiên Tô Vũ còn bảo lưu quyền lợi một phần thu 1 điểm công huân.
Đến lúc đó, đại phủ khác xuất hiện bản lậu, Đại Hạ phủ sẽ truy cứu trách nhiệm.
Tương tự, hiện tại hắn truyền lưu công pháp, đại phủ khác mà dám có bản lậu, Đại Minh phủ cũng sẽ truy cứu trách nhiệm.
Chu Thiên Đạo cười đáp: “Không cần, Đại Minh phủ kỳ thật thu được không ít, vậy là đủ rồi, ít nhất đủ nuôi sống mấy vạn lực sĩ kia!”
Mấy quyển công pháp, tiền lời của một đại phủ đã đủ nuôi sống mấy vạn lực sĩ.
Từ đó có thể thấy được tiền lời cao thế nào!
“Làm việc theo quy củ đi!”
Tô Vũ nói: “Phủ chủ đừng vì một mình ta mà phá vỡ quy củ, 176 vạn điểm công huân là đủ rồi!”
Chu Thiên Đạo không kiên trì, ông cười: “Cũng đúng, dù sao ngươi thiếu cái gì thì cứ tìm ta là được.”
À mà thôi.
Ông vừa mới bị vả mặt rồi!
Tô Vũ nói muốn tinh huyết Thần Ma, ông đương nhiên cảm thấy là tinh huyết Nguyên Thủy Thần Ma, ông không có nhiều, không nói tới thì hơn.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
50 chương
40 chương
179 chương
79 chương
40 chương
97 chương