Vạn tộc chi kiếp
Chương 1114 : phủ chủ đại thương phủ
“Xì!”
Trong hành lang, Ngô Lam khinh miệt một tiếng, vẻ mặt khinh thường rõ rệt, cả giận mắng: “Nói như thể không có Đan Hùng, Nhân cảnh sẽ phải hủy diệt ấy, hắn là hy vọng của Nhân tộc ư, ta đây là tổ tông của Nhân tộc này!”
Thương Thiên Kiều không quan tâm, Tô Vũ không để ý tới nàng, lập tức bay về phía Khương Đào.
Thương Thiên Kiều giận dữ quát: “Ngăn hắn lại!”
Vài vị giáp sĩ đều là Sơn Hải cảnh, nhưng lúc này bọn họ đều thấy khó xử, khẩn trương, không biết phải làm sao.
Ngăn Tô Vũ lại ư?
“Nhanh lên!”
Thương Thiên Kiều hét lớn, xoay người bay về phía Khương Đào, hô: “Ta mang Đan Hùng ca về Đại Thương phủ.”
Nàng muốn cướp người đi!
Bằng không nàng lo lắng cuối cùng Đại Chu phủ sẽ vì mặt mũi mà giao Đan Hùng ra.
Tô Vũ không quan tâm, bay thẳng đến bên kia, vài vị giáp sĩ do dự, cắn răng một cái muốn ngăn cản Tô Vũ.
Đúng lúc này, Ngưu Bách Đạo phía dưới khẽ cười nói: “Bình tĩnh nói chuyện đi, người Đại Thương phủ động võ với Các lão của chúng ta tại đây thì hơi quá đáng đấy, hãy suy xét hậu quả!”
Ông uống trà, thong thả ung dung, không nóng nảy chút nào.
Tô Vũ thắng rồi, có gì mà phải sốt ruột.
Còn mấy giáp sĩ kia... các ngươi dám động võ thử xem?
Thật sự nghĩ Đại Minh phủ ăn không ngồi rồi à?
Tô Vũ mỉm cười, không quan tâm vài vị Sơn Hải, hắn nhanh chóng bay về phía Khương Đào.
“Ngăn hắn lại, nhanh, các ngươi dám trái lệnh ta sao?”
Vài vị giáp sĩ mặt lộ vẻ giãy giụa, có người thấp giọng nói: “Ngưu phủ trưởng, chúng ta không có ác ý, Tô Các lão hạ thủ lưu tình, có việc thì từ từ nói.”
“Không nói gì cả, ta chỉ cần thần văn của gã!”
Tô Vũ trực tiếp lao về phía mấy người kia, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, Sơn Hải cảnh dẫn đầu cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
Bọn họ không thể động đến Tô Vũ!
Động đến Tô Vũ, Ngưu Bách Đạo rất có thể sẽ hạ độc thủ với bọn họ, bọn họ không sợ, nhưng điện hạ còn đang ở đây.
“Tô Các lão, thần văn có rất nhiều...”
Mấy người từng bước lui lại!
Giờ phút này, Thương Thiên Kiều đã bay đến bên cạnh Khương Đào, cắn răng nói: “Khương Các lão, giao Đan Hùng ca cho ta, ta dẫn huynh ấy đi!”
Nàng phải rời khỏi, nhanh chóng về Đại Thương phủ.
Nàng phải lấy mệnh ép buộc, chưa chắc Đại Minh phủ sẽ cản nàng, nàng là chắt gái của Đại Thương Vương, huyết mạch dòng chính của vô địch.
Những người khác, dù là Khương Đào thì cũng khó mà mang Đan Hùng đi được.
Ánh mắt Khương Đào biến ảo, không hé răng, nhanh chóng giao một viên cầu kim sắc trong tay cho nàng, gã đã dùng thủ đoạn bảo hộ, bảo vệ biển ý chí của Đan Hùng.
Giờ phút này, quả thật gã khó mà bảo vệ được Đan Hùng.
Thương Thiên Kiều tiếp nhận viên cầu, cắn răng, nhanh chóng bay ra ngoài học phủ, nàng xoay người quát: “Ai cản ta, ta tự bạo cho hắn xem! Tô Vũ, chúng ta nguyện ý trả giá đại giới...”
Nàng còn chưa dứt lời, trước mặt, ba đại yêu Sơn Hải cảnh bất chợt xuất hiện cản đường.
Phía sau, Tô Vũ bức bách các Sơn Hải cảnh lùi lại, không ai dám ngăn trở Tô Vũ.
Có cường giả thở dài, “Tô Vũ, hãy khoan dung độ lượng, Đại Chu phủ và Đại Thương phủ đều sẽ ra giá cao, Đan Hùng là thiên tài tuyệt thế hiếm thấy của Nhân tộc...”
Tô Vũ không thèm để ý, khẽ cười: “Được, ta có thể không giết gã, để lại cho gã một mạng, vậy gã quỳ xuống dập đầu bồi tội với tất cả đa thần văn hệ của các học phủ gã từng khiêu chiến đi, lúc ấy ta tự nhiên sẽ buông tha, thiên tài đương nhiên phải có đãi ngộ của thiên tài, ta không giết gã!”
Lão nhân nói chuyện nháy mắt câm miệng.
Không có khả năng.
Tô Vũ khinh miệt cười một tiếng!
“Nếu chiến một đường đến đây, đánh cho đa thần văn nhất hệ không thể ngẩng đầu, bức bách đa thần văn hệ huỷ bỏ học viện, thủ tiêu học hệ, ta nghĩ, dập đầu bồi tội không quá đáng chút nào, đúng không?”
Ánh mắt Khương Đào lãnh lệ, trầm giọng nói: “Có thể xin lỗi, dập đầu bồi tội thì đừng hòng. Những người đó...”
“Không xứng sao?”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Gã bại bởi ta, ta giết gã cũng là đương nhiên, huống chi ta chỉ muốn thần văn, chưa nói đến giết gã, gã có thể sống sót hay không thì phải xem vận khí, đừng thiên vị, gã có thể thắng, chẳng lẽ không thể bại?”
Tô Vũ mỉm cười, vừa nói vừa từng bước đi về phía trước, Thương Thiên Kiều không để ý tới ba đại yêu, nàng muốn tiếp tục chạy trốn, Cự Sơn bĩu môi, tát một cái!
Ầm một tiếng!
Trên người Thương Thiên Kiều bộc phát ra một cỗ ý chí lực cường đại, trên đỉnh đầu Thương Thiên Kiều xuất hiện một đạo hư ảnh, hư ảnh nhìn thoáng qua ba đại yêu, rồi khẽ thở dài, “Tô Vũ, hãy nể mặt mũi ta, hai bên đều lui một bước đi, Thiên Kiều vừa ý Đan Hùng, lưỡng tình tương duyệt...”
“Xin lỗi, ta không quen ngài!”
Tô Vũ đã bay tới bên này, vài vị giáp sĩ Sơn Hải cảnh vô cùng áy náy, cúi đầu chắn trước mặt Thương Thiên Kiều, cúi người thi lễ.
“Bái kiến Phủ chủ!”
Thương Thiên Kiều vội hét lên: “Gia gia, Đan Hùng ca bị thương rất nặng.”
Hư ảnh kia có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Khương Đào nơi xa, đây là chuyện của Đại Chu phủ!
Nhưng hiện tại...
Cường giả Đại Chu phủ không ra mặt.
Cháu gái mình lại lỗ mãng hấp tấp muốn mang Đan Hùng đi, đúng là phiền toái.
“Tô Vũ, ta sẽ cho người mang tới trăm giọt tinh huyết thần ma Sơn Hải cảnh...”
“Ta không phải ăn xin!”
Tô Vũ đã biết thân phận đối phương, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, mở miệng nói: “Trăm giọt tinh huyết thần ma Sơn Hải sao?”
Tô Vũ mỉm cười, “Ta không thiếu chút tiền đó, ta có tiền, ta có rất nhiều tinh huyết Thần Ma, tinh huyết Nguyên Thủy Thần Ma cũng chỉ là rác rưởi, Đại Hạ phủ đưa tới một thi thể Thiên Nghệ Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng hoàn chỉnh, ta còn chưa thèm dùng tới. Đại Minh phủ có một thi thể Huyết Hỏa Ma tộc Nhật Nguyệt ngũ trọng, ta có thể lấy dùng bất cứ lúc nào, Thương Phủ chủ, ngài cảm thấy ta giống một tên ăn mày sao?”
“Việc này không quan hệ đến Đại Thương phủ, hy vọng Thương Phủ chủ đừng nhúng tay.”
Hư ảnh Đại Thương Phủ chủ hơi khựng lại, trong lòng tột độ bất đắc dĩ.
Đúng, Tô Vũ thật sự không thiếu tiền.
Mấy bộ công pháp khiến hắn kiếm lời vô số!
Đại Minh phủ vô cùng coi trọng hắn, hắn thiếu cái gì?
Hắn không thiếu cái gì cả.
Hôm nay hắn nhẹ nhàng đánh bại Đan Hùng, Chu Thiên Đạo chắc chắn sẽ càng thêm coi trọng.
Ông cảm thấy thực đau đầu!
Đan Hùng còn thần văn thì vẫn còn đáng giá đầu tư, Đan Hùng không có thần văn, dù không chết thì cũng thành phế vật, phế vật như vậy đáng để ông đầu tư sao?
Giờ phút này vẫn còn cơ hội.
Ông vừa muốn nói gì đó, phía dưới, Ngưu Bách Đạo thở dài, “Các ngươi hơi quá đáng rồi đấy. Nói chuyện thì nói đi, một đám người làm gì vậy? Xuống hết đây, ngồi nói chuyện, Thương Phủ chủ, đây là địa bàn học phủ chúng ta, tùy tiện cho ý chí lực bám vào người khác, không ổn đúng không?”
Hư ảnh nhẹ giọng đáp: “Mạo muội rồi, ý chí lực này chỉ là để bảo hộ Thiên Kiều, không có ý gì khác, Ngưu phủ trưởng ngươi nói không sai, có một số việc có thể ngồi xuống nói chuyện. Tô Vũ, ngươi ra điều kiện đi, Đại Thương phủ không đáp ứng được thì còn Đại Chu phủ, ngươi muốn lấy đi thần văn của Đan Hùng, thần văn của ngươi đã vô cùng huyền diệu, hà tất lấy thần văn của người khác tham khảo chứ? Còn không bằng đổi lấy một vài thứ ngươi cần, ngươi tự bạo nguyên khiếu, thương thế cũng không nhẹ, không bằng dưỡng thương xong lại nói.”
Nghe ông nói vậy, Cầu Tác học viện cũng có người lên tiếng: “Ngưu phủ trưởng, Tô Vũ, chúng ta đều là Nhân tộc, trận chiến luận bàn mà thôi, không bằng mọi người cùng bàn luận, không cần căng thẳng thế đâu.”
“Không sai, dù là Tô Vũ bại, chúng ta cũng sẽ khuyên bảo Đại Chu phủ như thế, không phải là thiên vị ai hơn, chúng ta chỉ không hy vọng thiên tài Nhân tộc luận bàn lại có người chết!”
“...”
Lần lượt có người mở miệng khuyên bảo, đến bây giờ bọn họ vẫn còn hoảng hốt.
Đan Hùng bại quá thảm!
Thân thể nổ tung!
Biển ý chí cũng bị đánh Tô Vũ trọng thương, hiện giờ phải dựa vào thần văn duy trì, một khi thần văn bị tróc ra, Đan Hùng chết chắc, thân thể thì dễ cứu, dù sao Đan Hùng cường đại là nhờ thần văn.
Cùng lắm thì trả giá đắt để đúc lại thân thể, rồi khổ tu thân thể là được.
Chỉ là phải bắt đầu lại từ đầu!
Vì đúc thân thể, Đan Hùng cũng đã trả cái giá cực lớn, lúc này không còn gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
50 chương
40 chương
179 chương
79 chương
40 chương
97 chương