Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 97 : Có việc, thật sự là có việc

Edit & dịch: Emily Ton. Tầm mắt lơ đãng của Hàn Vân Tịch dừng ở trên đống rác trong tay Triệu ma ma, trong lòng hồ nghi, Long Phi Dạ sai bà ấy tới? Tên kia vì sao lại đột nhiên phái người tới cho nàng sai sử? Chẳng lẽ là hắn biết tiểu Trầm Hương đã đến Hàn gia, sợ nàng không có hạ nhân dùng nên điều thêm nhân thủ mới tới cho nàng? Lạnh nhạt như khối băng lớn như vậy, thời điểm nào đã bắt đầu "xen vào việc của người khác" như thế? Thấy ánh mắt kia của Hàn Vân Tịch, Triệu ma ma cảm thấy bất an, vội vàng nghiêm túc giải thích, "Vương Phi nương nương, lão nô không có ném loạn đồ vật, mấy thứ này đều là do Tần Vương điện hạ chỉ định lão nô vứt bỏ." Lúc này, Hàn Vân Tịch mới bình thường trở lại, nàng cũng không chú ý tới lời của Triệu ma ma vừa nói, chỉ "ồ" một tiếng, hỏi, "Triệu ma ma, đúng không?" "Đúng vậy đúng vậy." Triệu ma ma vội vàng trả lời. "Không có việc gì, ngươi đi đi, cẩn thận một chút." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, tiếp tục đi về phía trong viện. "Vương phi......" Triệu ma ma tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, chỉ là, thấy Vương Phi nương nương đã tiến vào viện, chỉ có thể từ bỏ. Nàng nghĩ, vị Vương Phi nương nương này đúng thật là không hề xấu chút nào, so với trong tưởng tượng còn đẹp hơn nhiều, thậm chí còn dặn dò nàng để tâm, trái tim tựa hồ cũng không tệ lắm. Hàn Vân Tịch vừa đi vừa bĩu môi cân nhắc, khối băng lớn kia làm sao biết được tiểu Trầm Hương không có ở đây, làm sao lại đột nhiên phát thiện tâm phái thêm nhân thủ cho nàng? Tốt thôi, mặc kệ như thế nào, tính ra hắn còn có tâm, nàng có phải nên đi qua tạ ơn hay không? Hàn Vân Tịch bước chân nhẹ nhàng vô thức, đang nghĩ tới xoay người đi đến tẩm cung Long Phi Dạ một chuyến, ai ngờ, đúng lúc này trong Vân Nhàn Các lại đột nhiên truyền ra một giọng nói quen thuộc, "Vừa trở về, ngươi lại muốn đi đâu?" Giọng nói trầm thấp, mang theo đá lạnh như băng, khiến Hàn Vân Tịch bất giác rùng mình một cái, vừa vào nhà đã thấy, quả nhiên là Long Phi Dạ đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng. Thường nhìn thấy hắn luôn mặc hắc y, hôm nay hắn lại mang một bộ bạch y, áo rộng tay dài, trên cổ áo chữ V có thêu bằng vàng. Chi tiết bổ sung này càng khiến hắn thêm phong thần tuấn lãng, xuất trần thoát tục, có cảm giác tôn quý nói không nên lời, khiến người không dám mạo phạm. Cũng không biết có phải vì hiếm khi nhìn thấy hắn hay không, hay là không quen Long Phi Dạ mặc đồ trắng, Hàn Vân Tịch dễ dàng nhập thần nhìn xem, mơ hồ. Cố tình, Long Phi Dạ ghét nhất lại chính là ánh mắt nhìn như hoa si thế này. Hai tròng mắt sâu thẳm thâm thúy trầm xuống, hắn lạnh giọng, "Tính toán đi đâu?" Hắn đã đợi nàng ở chỗ này hơn một canh giờ (2h), Trầm Hương không ở đây, nữ nhân này vừa ra khỏi cửa, cơ bản sẽ không ai biết nàng đi hướng nào, tìm đều tìm không thấy người, nếu ở bên ngoài xảy ra sự tình gì, chỉ sợ cũng sẽ không người biết được. Hàn Vân Tịch lập tức hoàn hồn, thầm mắng chính mình vì sao lại lâm vào mơ hồ như thế, nam sắc bậc này, không phải có thể tùy tiện thưởng thức. "Không biết điện hạ qua đây, thất lễ." Hàn Vân Tịch khách khách khí khí cúi cúi người, lúc này mới trả lời, "Vừa rồi gặp Triệu ma ma trước cửa, biết là hạ nhân do điện hạ ban thưởng, đang định đi qua tạ ơn điện hạ quan tâm." Ai ngờ, Long Phi Dạ lạnh lùng nói, "Trong Phù Dung Viên* của bổn vương, không chấp nhận được nơi dơ bẩn, sau này Triệu ma ma sẽ chỉ phụ trách dọn sạch Vân Nhàn Các." Cái gì? "Điện hạ đây là chê ta ở bẩn?" Hàn Vân Tịch buột miệng thốt ra. Long Phi Dạ kéo kéo khóe miệng, dừng một lát, cuối cũng vẫn trả lời, "Đúng." Hàn Vân Tịch lập tức hít một hơi khí lạnh, nguyên lai gia hỏa này phái Triệu ma ma qua đây là để chuyên quét tước vệ sinh, nói trắng ra một chút, gia hỏa này chê nàng dơ bẩn, sợ Vân Nhàn Các của nàng ô nhiễm Phù Dung Viện*. *Phù Dung Viên (芙蓉园); Phù Dung Viện (芙蓉院): "viên" nghĩa là vườn; "viện" nghĩa là đình viện, khu nhà ở có tường bao xung quanh. (Dịch: Emily Ton) Nàng còn nghĩ rằng hắn đã biết Trầm Hương không có ở đây, thông cảm nàng không có thủ hạ, sợ nàng vất vả. Quả nhiên chỉ là mơ tưởng của riêng nàng. Gia hỏa đáng giận này, nàng nên sớm biết khi hắn "xen vào việc của người khác" tuyệt đối là không có ý định gì tốt! "Đa tạ điện hạ quan...... tâm, thần thiếp nhớ kỹ!" Giọng nói của Hàn Vân Tịch lập tức trở nên lạnh lẽo, cố nói ra hai chữ "quan tâm" với ý vị sâu xa. Nàng cho rằng gia hỏa này nhàn rỗi không có việc gì làm, đặc biệt tới nhắc nhở nàng chuyện vệ sinh sau này. Bây giờ mọi chuyện đã xong hẳn là nên đi, nhưng mà, Long Phi Dạ lại vẫn ngồi bất động trên ghế chủ nhà. Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn, đón nhận hai tròng mắt lạnh băng của hắn, mặt không có biểu tình gì hạ lệnh trục khách, "Điện hạ nếu không có chuyện gì khác, thần thiếp muốn nghỉ ngơi." Mỗi lần nhìn đến người này, thời điểm khi hắn không nói lời nào thật đúng là một loại hưởng thụ, nhưng, một khi hắn mở miệng, nàng liền không muốn nhìn đến hắn. Nếu Long Phi Dạ không nhớ lầm, lần này cũng không phải lần đầu tiên Hàn Vân Tịch hạ lệnh trục khách đối với hắn, nhiều nơi trong thiên hạ đều trông ngóng hắn đại giá quang lâm, nữ nhân này cố tình lại không biết tốt xấu. "Bổn vương tới tìm ngươi, nhất định phải có việc sao?" Giọng nói của Long Phi Dạ ngoại trừ lạnh băng, còn lộ ra một tia cường ngạnh. Gia hỏa này tới đây là để cãi nhau hay sao? "Vậy điện hạ tới đây làm gì?" Hàn Vân Tịch hỏi lại, thật ta nàng muốn hỏi chính là "Ngươi là vì không có việc gì nên tới đây tìm việc hay sao?" Nếu nàng nhớ không nhầm, lần cuối cùng người này qua đây hình như cũng không có sự tình gì. Hàn Vân Tịch vừa hỏi như thế, Long Phi Dạ đột nhiên không biết trả lời như thế nào, đáy mắt lạnh băng hiện lên một tia không vui, hắn đứng lên, rất dứt khoát, mệnh lệnh nói, "Tìm ngươi giải độc, đi ngay bây giờ." Lúc trước bắt được mấy tên nội gian Bắc Lịch quốc, cho dù hắn dùng biện pháp gì, tất cả đều không hề cung khai, thậm chí không ăn không uống, đã chết đói mấy tên, còn lại bốn người cư nhiên tất cả đều trúng độc. Hắn đã triển khai phòng hộ rất tốt, cũng không để lại con đường cho các nàng tự sát, hơn nữa những người đó đã bị bắt tới hơn một tháng, như thế nào lại vô duyên vô cớ liền bị trúng độc. Sở Tây Phong tìm mấy vị độc y nghiên cứu trong hai ngày, nhưng bọn họ thậm chí cũng không nhìn ra được đó là độc gì, sáng nay lại bị chết thêm một tên, hiện giờ chỉ còn lại ba tên nội gian. Những người đó nhất định là đã uống thuốc độc, mà uống thuốc độc tự sát liền chứng tỏ rằng các nàng đã không chịu nổi thẩm vấn. Tại thời điểm mấu chốt này, một khi để các nàng tự sát thành công, sẽ lãng phí mọi công lao của hắn. Hai vị độc y cũng không có biện pháp, hắn lập tức liền nghĩ tới Hàn Vân Tịch. Giọng điệu mệnh lệnh của Long Phi Dạ khiến Hàn Vân Tịch cảm thấy khó chịu, lại nghĩ đến vừa rồi hắn ghét bỏ nàng dơ bẩn, nàng lập tức lười biếng trả lời, "Điện hạ, thần thiếp mệt mỏi, ngươi hãy thỉnh cao nhân khác đi." Đối với cự tuyệt của Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ cũng không có ngạc nhiên, bước chân vừa muốn bước ra ngoài đột nhiên im bặt, hắn cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng cười khinh thường, tùy tay ném về phía sau một túi bạc, chuẩn xác không sai dừng ở trên bàn trà bên cạnh Hàn Vân Tịch, một tiếng "cạch" vang lên, nghe thanh âm liền biết bạc bên trong không hề ít. Nếu là trước kia, Hàn Vân Tịch sẽ hiếm lạ bạc này, rốt cuộc nàng cần phải có bạc để sinh hoạt, mua dược liệu. Nhưng sau khi được Thiên Huy hoàng đế ban thưởng, chỉ cần nàng không tiêu xài hoang phí, hay kiến tạo phòng xá dinh thự, bạc tồn kho cũng đủ nàng chi tiêu cả đời. Hiện giờ nàng có thể tùy hứng mà nói, tiền đối bổn vương phi không còn là vấn đề nữa. Đương nhiên, trước mặt người giàu có như Long Phi Dạ, nàng vẫn không có tự tin như vậy. Nàng không nhúc nhích, nhàn nhạt nói, "Điện hạ, thần thiếp đã mệt nhiều ngày nay, sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác khi chẩn bệnh, còn thỉnh điện hạ thỉnh cao nhân khác, miễn cho hỏng việc." Lời này vừa ra, thân thể cao ngạo của Long Phi Dạ hơi hơi cứng đờ, rõ ràng không lường trước được Hàn Vân Tịch sẽ lại cự tuyệt lần nữa, hắn chậm rãi nhăn lông mày tuấn lãng, quay đầu nhìn lại. Hàn Vân Tịch lập tức cảm giác được một đôi mắt đen lạnh lẽo như băng bắn đến, nói không chột dạ là không có khả năng, nhưng, hôm nay nàng chính là muốn giằng co cùng gia hỏa này! Không đi chính là không đi, nàng muốn nhìn xem, gia hỏa này làm thế nào để thay đổi nàng? Hàn Vân Tịch cúi đầu thu liễm đôi mắt, im lặng không nói, mà Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói một lời. Một thất yên tĩnh, không khí tràn đầy căng thẳng, thời gian tựa hồ như đang đóng băng tại chỗ, như thể bế tắc này vĩnh viễn sẽ không bị đánh vỡ. Bế tắc như thế, ai sẽ mở miệng trước đây? Sau một hồi lâu, Hàn Vân Tịch bất giác mím môi, cũng không biết có phải bởi vì căng thẳng thần kinh hay không, vật cực tất phản*, nàng đột nhiên thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Long Phi Dạ. *Vật cực tất phản (物极必反): vật đi đến tột cùng ắt hẳn sẽ quay trở lại; nghĩa đen: mọi thứ sẽ đi theo hướng ngược lại khi đạt đến giới hạn nào đó. (when things reach an extreme, they can only move in the opposite direction - idiom; a thing turns into its opposite if pushed too far) {Dịch: Emily Ton} Liệu có đáng sợ hay không? Hiếm khi gia hỏa này cũng có sự tình không làm được, cũng có thời điểm ăn mệt nha! Chỉ là, thời điểm lúc nàng cẩn thận muốn ngẩng đầu nhìn lên, Long Phi Dạ lại đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng hạ xuống, không nói một tiếng đã nhanh chóng rời đi. Hàn Vân Tịch bất ngờ, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn rời đi, cũng không nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãnh của hắn, chỉ nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng. Cuối cùng, không có ai phá vỡ sự im lặng, chính tự nó tiêu tan. Bởi vì, hắn đi rồi. Không hiểu sao, một sự thất vọng nảy lên trong lòng, Hàn Vân Tịch thực sự có chút mất mát, dường như sự tình không nên kết thúc như thế này, thay vào đó nên phát sinh thêm nhiều điều hơn nữa. Chỉ là, Hàn Vân Tịch cũng không biết sự tình nên xảy ra như thế nào. Nàng rõ ràng không muốn đi, hiện giờ cũng không cần phải đi, vì cái gì mà một chút cảm giác may mắn cũng đều không có? Nàng rõ ràng muốn nhìn thấy hắn bị đánh bại một lần, hiện giờ, cũng coi như đã khiến hắn tức giận đi, nhưng, vì sao một chút cảm giác sảng khoái trả thù nàng đều không có? Với tính cách của gia hỏa kia, đã bị cự tuyệt một lần, sau này hẳn là sẽ không lại đến tìm nàng giải độc đi? Nàng nên vui mừng nha! Hàn Vân Tịch thở hắt ra, nhún vai, càng ít can thiệp tới sự tình của tên kia, sẽ càng ít đi một phần phiền toái, khá tốt. Nghĩ thông suốt, Hàn Vân Tịch mới duỗi eo lười, ngồi xuống rót nước uống. Mà cũng ngay lúc này, nàng mới chú ý tới trong phòng có biến hóa. Kỳ thật cũng không thể nói biến hóa, chỉ là sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều, sàn nhà, bàn ghế tất cả đều được cọ rửa sạch sẽ bóng loáng, có thể chiếu ra bóng người. Nguyên bản thư phòng truyền tới mùi vị tanh tưởi, đã sớm biến mất không thấy, trong không khí còn tràn ngập hương thảo dược nhàn nhạt, tựa hồ ngay cả không khí cũng đều bị tinh lọc qua. "Sạch sẽ như thế? Triệu ma ma sẽ không có thói ở sạch nghiêm trọng đi?" Hàn Vân Tịch kinh ngạc cảm thán, lầm bầm lầu bầu đi về phía thư phòng, chỉ thấy thư phòng cũng bị thu thập rất sạch sẽ, tất cả những nước trà độc trên bàn sách đều không còn nữa. Trên bàn, tất cả những vật nàng đã đặt trên đó đều không quan trọng, không sợ bị ném đi, nhưng, không thể không nói Hàn Vân Tịch cũng không thích người khác chạm vào đồ vật trong thư phòng nàng. Đáy mắt hiện lên một tia không vui, nàng đến gần, nhất nhất kiểm tra, phát hiện những thứ vứt bỏ đều là nên vứt, còn tất cả những vật hữu dụng đều được lưu lại, còn được lau chùi rất sạch sẽ và được bày biện ngay ngắn có thứ tự ở bên nhau. Hơn nữa, ở giữa án thư, còn có một chậu nước dưỡng cỏ đồng tiền*, sinh trưởng rất xanh mượt xum xuê, làm tăng thêm sức sống cho thư phòng màu xám này, thoạt nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui. *Đồng tiền thảo (铜钱草): cỏ đồng tiền; là một loại cỏ lâu năm được dùng làm thảo dược trong y học cổ truyền Trung Quốc (Asiatic pennywort: a small perennial plant used as a medicinal herb in traditional Chinese medicine) {Dịch: Emily Ton} Được rồi, Hàn Vân Tịch thừa nhận rằng nàng rất vừa lòng, với trình độ sạch sẽ thế này, nàng có thể sẽ không so đo về việc Triệu ma ma đã chạm vào đồ vật của nàng. Lúc này, Triệu ma ma đang từ bên ngoài trở về, thấy Hàn Vân Tịch ở trong thư phòng, bà vội vàng qua đây, "Vương Phi nương nương, Tần Vương điện hạ đi rồi?" "Ân." Hàn Vân Tịch gật gật đầu, lại bổ sung nói, "Ngày sau hắn tới đây, ngươi đến báo cho ta một tiếng, còn có, sau này đồ vật trong thư phòng ta, ngươi vẫn đừng nên dịch chuyển, ta sẽ tự mình thu thập." Triệu ma ma cũng không giải thích rằng vừa rồi thật ra bà muốn nói, có muốn giữ Tần Vương điện hạ ở lại ăn cơm hay không, nhưng vì chủ tử của mình đi quá nhanh nên bà không kịp giải thích, bà chỉ cung kính trả lời, "Vâng." Mắt thấy hôm nay trời đã tối, bà vốn tưởng rằng Tần Vương điện hạ sẽ lưu lại dùng bữa, ai biết đã đi rồi đâu? "Vương Phi nương nương, bữa tối thích ăn gì? Để lão nô đi phân phó người bên hỏa phòng làm." Triệu ma ma hỏi. Hàn Vân Tịch đang muốn trả lời, lại đột nhiên nhớ tới lời Long Phi Dạ nói lúc nãy, vì thế, nàng nhướng mày liếc mắt đánh giá Triệu ma ma một cái, nghiền ngẫm cười nói, "Triệu ma ma, ngươi không phải chỉ phụ trách công việc dọn sạch Vân Nhàn Các thôi sao?"