Đoan Mộc Bạch Diệp bọn họ đã đến rất lâu rồi, đối diện với năm cánh cửa không biết đường nào lựa chọn, chỉ có thể dùng cách thử từng cái một, ai ngờ mới thử cánh cửa đầu tiên đã chịu tổn thất lớn. Bọn họ đã đi được gần một ngày, không nhìn thấy bất cứ cái gì, kết quả ở đích đến lại gặp lửa lớn đột nhiên bùng lên, may mà chạy chốn nhanh, nếu không hai người đã bị đốt thành tro bụi rồi. Trong năm cánh cửa này, chỉ có một cánh cửa ẩn giấu thứ mà bọn họ muốn, những cái khác đều là cơ quan trí mạng. Đoan Mộc Bạch Diệp là một người hay lên giọng phách lối, nhưng đối mặt với Long Phi Dạ, hắn luôn đề phòng hơn bình thường. Còn lần này không phải hắn phách lối, mà là vì có Sở Thiên Ẩn và Sở Thanh Ca ở bên cạnh hắn. Tiễn thuật của Sở gia vẫn luôn được dùng trong chiến trận, rất ít dùng trong những cuộc tranh chấp bình thường, nhưng trong những cuộc tranh chấp cũng không hề thua kém một chút nào, ít nhất theo Đoan Mộc Bạch Diệp thấy, tiễn thuật của Sở Thiên Ẩn có thể chống lại kiếm thuật của Long Phi Dạ. Đoan Mộc Bạch Diệp rất vội, huynh muội Sở thì thì ngược lại, Sở Thanh Ca lạnh lùng đánh giá Hàn Vân Tịch, ánh mắt lộ ra sự thông suốt. “Ngươi không tò mò tại sao bọn họ lại ở chỗ này sao?” Giọng nói Sở Thiên Ẩn trầm thấp đầy từ tính. “Nhất định là đến vì vật nào đó, trước tiên giữ chân Long Phi Dạ, cầm được đồ trong tay rồi, những cái khác hỏi lại cũng chưa muộn. Nếu là quá khứ, chuyện Hàn Vân Tịch khiến Đoan Mộc Dao nhục nhã ở Y thành, Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn thấy nàng nhất định lập tức rút kiếm. Rốt cuộc là thứ gì, có thể khiến hắn tạm thời bỏ Dao Dao mà hắn thương yêu nhất qua một bên? Là kim khố mà Độc Tông giữ lại! Đoan Mộc Bạch Diệp hoàn toàn không hiểu gì về Y thành hay độc thuật, mấy năm nay hắn cũng rất ít kết giao với thế lực bên ngoài, vì bận tranh giành hoàng vị. Lần này thực ra vì đuổi theo Đoan Mộc Dao mà đến đây, hắn là người biết sớm nhất việc Đoan Mộc Dao cấu kết cùng Khang Vương, để khuyên bảo Đoan Mộc Dao, hắn tự mình đuổi tới Y thành. Ai ngờ, ngày đầu tiên đến Y thành Sở Thiên Ẩn và Sở Thanh Ca lại chủ động đến tìm hắn, nói với hắn rằng trong cấm địa Độc Tông ở Y thành có một kho báu năm đó Độc Tông giữ lại, một cái kim khố khổng lồ. Hắn với các huynh đệ tranh giành hoàng vị đã nhiều năm, tiêu tốn rất nhiều của cải, đã sớm rỗng túi, huống hồ, một ngày nào đó hắn đăng cơ, ắt phải có một khoản quân lương cực lớn để thu phục lòng quân trước tiên, hợp tác cùng Sở Thiên Ẩn chính là chuyện hắn hằng mong ước từ lâu, huống chi đây còn là hợp tác kiếm tiền. Hắn gần như không cân nhắc mà đến đây cùng huynh muội Sở thị, trong mắt hắn, bọn người Long Phi Dạ nhất định cũng vì cái ngân khố kia mà đến. Hôm nay, cho dù hắn liên kết với huynh muội Sở thị giết chết Long Phi Dạ, hắn cũng phải có được cái kim khố kia. Đoan Mộc Bạch Diệp tay đã đặt trên thân kiếm, chuẩn bị động thủ, nhưng Sở Thiên Ẩn lại thấp giọng: “Chúng ta cùng lắm chỉ có thể hòa bọn chúng.” “Hàn Vân Tịch không biết võ công, phụ nhân kia cũng không giống người luyện võ, ngươi sợ cái gì?” Đoan Mộc Bạch Diệp không vui hỏi. “Hàn Vân Tịch biết độc thuật.” Sở Thiên ẩn thấp giọng. “Thanh Ca không phải cũng biết sao?” Đoan Mộc Bạch Diệp hỏi ngược lại, nếu như lần này không đến, hắn vẫn không biết Sở Thanh Ca không chỉ tiễn thuật cao cường, ngay cả độc thuật cũng lợi hại, nếu như không phải nàng bảo bọn hắn nhai lá bạc hà, bọn họ căn bản là không thể cầm cự ở trong Tử Chướng lâu như vậy. Lúc này, Sở Thanh Ca vẫn luôn yên lặng lên tiếng, mặc dù từ ngữ kính trọng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Thanh Ca đã muốn tỷ thí với nàng ta từ lâu.” Hàn Vân Tịch chỉ dựa vào Ô Mộc cung mà đoán ra thân phận của Sở Thanh Ca, nhưng Sở Thanh Ca lại điều tra nàng rất lâu rồi. “Thanh ca!” Sở Thiên Ẩn lập tức răn đe. Ai biết Đoan Mộc Bạch Diệp lại đột ngột rút trường kiếm ra: “Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch, các ngươi khiến Dao Dao bị thương như vậy, mau nộp mạng đi!” Kiếm của Đoan Mộc Bạch Diệp rất nhanh, Sở Thanh Ca cũng không ngăn được. Hàn Vân Tịch thật lòng chán ghét Đoan Mộc Bạch Diệp, cái tên này ra tay thì ra tay đi, còn lấy Đoan Mộc Dao làm cái cớ, nghe thật buồn nôn. Long Phi Dạ vốn không để tâm tới Đoan Mộc Bạch Diệp, càng không có ý đánh nhau, hắn che chở Hàn Vân Tịch lùi về sau, sự chú ý của hắn đặt ở trên người huynh muội Sở thị. Như di cũng không nhúc nhích, đứng yên một chỗ âm thầm phi ra một tiêu, chỉ nghe “Keng” một tiếng, trường kiếm của Đoan Mộc Bạch Diệp lại bị đánh gãy! Đoan Mộc Bạch Diệp nhìn thanh kiếm gãy trong tay, lại nhìn Như di, lúc này mới nhận ra bản thân đã đánh giá thấp đối phương! Chỉ là, hắn không chấp nhận được, thẹn quá hoá giận, lạnh giọng: “Sở Thiên Ẩn, bổn Thái tử lệnh cho ngươi ra tay!” Sở Thiên Ẩn còn chưa ra tay, Sở Thanh Ca đã gỡ cung xuống, giương cung nhắm vào Hàn Vân Tịch ở sau lưng Long Phi Dạ. “Muốn chết!” Long Phi Dạ trực tiếp rút roi mềm bên hông ra, đến kiếm cũng không rút ra. Nhìn Long Phi Dạ, đáy mắt Sở Thanh Ca lướt qua một tia đau đớn, chỉ là nàng ta che dấu quá kỹ, ai cũng không phát hiện ra được, nàng ta kiên quyết kéo căng dây cung! Thấy thế, Đoan Mộc Bạch Diệp cũng chỉ có thể gia nhập, hắn cũng gỡ cung tiễn xuống, đứng ở một bên, từ một phương hướng khác nhắm vào Long Phi Dạ. Thấy thế, Như di lập tức tới gần Long Phi Dạ, cùng hắn tựa lưng vào nhau che chở Hàn Vân Tịch ở giữa. Tiễn thuật Sở gia, hoàn toàn không phải hư danh, không được khinh thường. Thấy thế, Đoan Mộc Bạch Diệp vứt bỏ kiếm gãy, đứng sang một bên, lạnh giọng: “Hàn Vân Tịch giao cho ta!” Diệp Thái tử quả nhiên là một tên hèn hạ, lần đầu tiên Hàn Vân Tịch có sự xung động mãnh liệt muốn hạ độc người như vậy. Ba đấu ba, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. “Yên tâm.” Long Phi Dạ thấp giọng, liếc nhìn Sở Thiên Ẩn vài lần, trong ba người đó, hắn chỉ để ý duy nhất Sở Thiên Ẩn, kiếm thuật của Sở Thiên Ẩn, hắn đã từng lĩnh giáo một lần. Tình hình lúc này, bọn họ mặc dù không thua được, nhưng phần thắng cũng không lớn. Trong bầu không khí vô cùng căng thẳng, Sở Thanh Ca đột nhiên lạnh giọng: “Hàn Vân Tịch, có gan thì đứng ra, đừng nói với ta là ngươi quen trốn ở sau lưng nam nhân rồi nhé?” Đây là khích tướng! Thông minh như Hàn Vân Tịch lập tức nghe ra, nàng biết độc thuật, có ám khí, nhưng chung quy là người duy nhất không biết võ công ở đây, Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn đang mong Hàn Vân Tịch đứng ra. Mỹ nhân lạnh lùng này có vẻ không phải là bình hoa di động, nàng ta nhìn có vẻ xung động, nhưng thực chất vô cùng thông mình. “Thế nào, ghen tỵ sao? Nếu không ngươi cũng trốn về phía sau đi.” Hàn vân tịch cười trả lời. Ghen tỵ? Đúng vậy, nàng ta ghen tỵ sắp điên rồi. Mũi tên trong tay Sở Thanh Ca suýt nữa đã bắn ra, nhưng nàng ta chung quy là người tỉnh táo, nàng ta không những không lộ ra sự tức giận, ngược lại nở nụ cười: “Thảo nào Dao công chúa nói ngươi là gánh nặng của Tần Vương, chỉ tổn làm liên lụy Tần Vương, xem ra Dao công chúa cũng không phải ghen tuông mà vu cáo ngươi.” Lời này vừa nói ra, cả người Hàn Vân Tịch đều khó chịu. Nếu như là bình thường, cho dù nghe thấy cái tên này mười lần, nàng cũng sẽ bình tĩnh mà phản bác lại đối phương, thế nhưng cuộc chiến tranh lạnh giữa nàng và Long Phi Dạ lúc này chính là vì cái tên này. Được lắm, Sở Thanh Ca, ta nhận định ngươi là bạn thân của Đoan Mộc Dao rồi! Hàn Vân Tịch vốn dĩ thật sự không có ý định đánh nhau, nàng cũng nhìn ra phần thắng của bọn họ không lớn, nhưng bây giờ nàng thật sự tức giận rồi. “Thế nào, Sở cô nương muốn đơn đấu với ta?” Hàn Vân Tịch lạnh giọng hỏi. Tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ đứng ra, lại không nghĩ rằng nàng lại thốt ra cái từ "Đơn đấu" như vậy. Hàn Vân Tịch ơi Hàn Vân Tịch, người ta chính là cung tiễn thủ võ công cao cường đấy, ngươi muốn chết sao? Long Phi Dạ im lặng, nhưng nắm chặt tay Hàn Vân Tịch không buông, sợ không cẩn thận để nàng tránh thoát. Sở Thanh Ca chỉ mong như vậy, nàng ta không nói một lời nào, trực tiếp tiến lên phía trước ba bước, khiêu khích nhìn Hàn Vân Tịch. Thế nhưng là, Hàn Vân Tịch lại khiến mọi người bất ngờ một lần nữa: “Ta vừa không biết võ công, vừa không biết bắn cung, ngươi định đơn đấu cái gì?” Nghe xong lời này, khóe miệng Long Phi Dạ giật giật, suýt nữa bật cười, còn Như di lại cười rộ lên, nói: “Đương nhiên là luận võ công, so tiễn thuật, nếu không làm sao thắng ngươi?” Đối đầu với kẻ địch mạnh, cho dù ấn tượng về Như nương không tốt, Hàn Vân Tịch cũng rất sẵn lòng phối hợp với bà ấy, nàng tỏ vẻ nghiêm túc hỏi Sở Thanh Ca: “Thật vậy sao?” Rõ ràng đơn đấu chỉ luận thắng thua, cả hai bên đều cam tâm tình nguyện là được, ai quan tâm ngươi biết cái gì, thế nhưng Hàn Vân Tịch và Như di này một xướng một họa, nói giống như Sở Thanh Ca đang ức hiếp người. Sở Thanh Ca đang giương cung sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng cực kỳ không cam lòng mà hạ cung tiễn xuống. “Thanh Ca!” Đoan Mộc Bạch Diệp lập tức lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc Sở Thanh Ca tính khí kiêu ngạo, nàng lạnh giọng: “Vậy ngươi muốn đơn đấu cái gì?” Hàn Vân Tịch vui vẻ, không luận võ công và tiễn thuật, Sở Thanh Ca còn có sở trường nào khác sao? Nàng đang muốn mở miệng, lúc này Sở Thiên Ẩn vẫn luôn im lặng vội vàng nói: “Tần Vương điện hạ, có thể nghe tại hạ nói một câu hay không.” Ai nấy đều thấy được, Sở Thiên Ẩn vẫn luôn không có ý định đánh nhau, Long Phi Dạ kéo tay Hàn Vân Tịch về sau lưng, một tay khác cũng đưa về phía sau, giữ nàng lại. Một tay bị hai tay hắn cầm chặt, Hàn Vân Tịch biết Long Phi Dạ sẽ nể mặt Sở Thiên Ẩn. Quả nhiên, hắn lạnh lùng nói: “Nói.” “Thanh Ca cùng Tần Vương phi đơn đấu, nếu như Thanh Ca thắng, xin Tần Vương điện hạ vui lòng rời khỏi nơi này, nếu như Thanh Ca thua, bọn ta sẽ rời đi, thế nào?” Sở Thiên Ẩn nghiêm túc nói. Lời này của Sở Thiên Ẩn đã nói đến trọng điểm, hắn biết tất cả mọi người đều đến đây vì bí mật phía sau năm cánh cửa, ở trong thế cân bằng, ai cũng không chiếm được thứ mà mình muốn. Đơn đấu, lại chính là một cách. “Đơn đấu cái gì?” Long Phi Dạ đáp ứng. “Độc thuật!” Đoan Mộc Bạch Diệp vội vã nói, không ngại tiết lộ chuyện Sở Thanh Ca biết độc thuật. Sở Thanh Ca biết độc thuật, cho nên việc bọn họ biết dùng lá bạc hà đối phó Tử Chướng là Sở Thanh Ca nghĩ ra được? Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, nhưng nếu so độc thuật nàng rất sẵn lòng. Thế nhưng, Sở Thiên Ẩn lập tức cự tuyệt, hắn nói: “Hãy so xem ai có thể bình yên vô sự ra khỏi năm cánh cửa này, muốn vào cánh cửa nào, có thể tự chọn.” Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức trở nên cảnh giác. Hàn Vân Tịch không thể không nhìn Sở Thiên Ẩn bằng con mắt khác, cái tên này quả nhiên là một nhân vật đáng gờm. Như vậy, không chỉ hóa giải khó khăn của Sở Thanh Ca, còn tránh khỏi xung đột chính diện, càng thể hiện công bằng, lựa chọn dựa vào vận may, mà có thể ra ngoài hay không đều dựa vào bản lĩnh. “Tần Vương điện hạ, cách này là công bằng nhất, ngươi cảm thấy thế nào?” Sở Thiên Ẩn khiêm nhường hỏi. So với Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thanh Ca, Sở Thiên Ẩn thật sự quá lợi hại, khẩu phật tâm xà, nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng thật ra rất khó đối phó. Quả thực, đây là cách công bằng nhất, rất khó để người ta cự tuyệt. Long Phi Dạ rất tán thưởng Sở Thiên Ẩn, nhưng không có ý định đáp ứng, bởi vì thực lực chung của Hàn Vân Tịch không như Sở Thanh Ca, hơn nữa, không ai có thể xác định được phía sau năm cánh cửa kia rốt cuộc có mối nguy hiểm gì. Hắn đang muốn cự tuyệt, Hàn Vân Tịch lại gật đầu: “Được!” Ngay cả Sở Thanh Ca cũng nói nàng là gánh nặng của Long Phi Dạ, nàng sao có thể để Long Phi Dạ ra mặt cự tuyệt Sở Thiên Ẩn?