Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 236 : Tranh chấp, tình hình không khả quan
Long Thiên Mặc tỉnh rồi?
Muốn phân biệt được một người hôn mê là thật hay giả thì không dễ gì, nhưng người tỉnh rồi, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn.
"Dẫn đường, bổn vương đến hỏi là biết đó là thật hay giả!"
Vinh Thân vương rất sốt ruột, ở đây người hiểu rõ Long Thiên Mặc nhất ngoài Vinh Thân vương ra thì không còn ai khác, mà Long Thiên Mặc là thật hay giả, cũng chỉ có ông là có quyền lên tiếng nhất.
Mọi người vội vàng đi tới hội chẩn đường, sau khi buổi hội chẩn công khai bị dời ngày, Long Thiên Mặc được đưa đến một căn phòng ở hậu viện.
Không ngờ, khi mọi người còn chưa bước vào viện thì đã nghe thấy tiếng gào đau đớn của Long Thiên Mặc.
Mọi người hốt hoảng, đều bước nhanh hơn, nhưng Hàn Vân Tịch lại bỗng nhiên khựng lại.
Thấy vậy, Cố Bắc Nguyệt cũng dừng theo, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Vân Tịch không nói gì, mi mắt buông xuống, nhìn qua trông rất nghiêm túc, không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Không có gì." Nàng ngừng trong chốc lát mới tiếp tục đi tiếp.
Trong viện, Vinh Thân vương đã sốt ruột đẩy cửa phòng xông vào, trong phòng, Long Thiên Mặc đang lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt đẫm y phục gấm trắng, sắc mặt hắn tái nhợt không chút huyết sắc, vẻ mặt dữ tợn khủng bố, như thể đang đau đớn không thể chịu nổi.
"Mặc nhi! Mặc nhi!"
Vinh Thân vương bước nhanh tới trước giường, thế nhưng ông gào to đến thế nào, Long Thiên Mặc đều không đáp lại, thậm chí không nhận ra Vinh Thân vương đang ở bên cạnh mình.
Thực ra không thể nói hắn đã tỉnh, mắt hắn lúc mở ra, khi nhắm lại, không ngừng rên lên những tiếng vô nghĩa, tiếng hò hét càng ngày càng yếu, hơi thở vô lực lại tuyệt vọng.
"Xảy ra chuyện gì?" Liên Tâm phu nhân cao giọng chất vấn y đồng.
"Người ấy tỉnh lại không bao lâu thì bắt đầu kêu đau, sau đó đã thế này, mới rồi còn đau đến không nói ra lời." Y đồng hầu hạ vội vàng trả lời.
Đau?
Lúc này, người là thật hay giả đã không phải điều quan trọng nhất, mạng người quan trọng!
Ở đây, ngoại trừ Vinh Thân vương thì tất cả đều là thầy thuốc, tuy rằng không thể chẩn đoán rốt cuộc là bệnh gì, nhưng đều có thể thấy được tình trạng của Long Thiên Mặc rất không lạc quan.
Khả năng chịu đựng đau đớn của con người là có hạn, bị đau đớn đến chết không phải chưa từng xảy ra.
Tam trưởng lão không nhiều lời, nhanh chóng tiến đến bắt mạch cho Long Thiên Mặc.
Tam trưởng lão vừa ra tay, những người còn lại cơ bản có thể nghỉ tạm, tam trưởng lão là thất phẩm y thánh, là một trong ba vị y thánh không chỉ trong Viện y học, mà còn ở toàn đại lục Vân Không, tuy chỉ cách biệt một cấp, nhưng chỉ một cấp này cũng bỏ xa Lạc Túy Sơn cùng Tỉ Ngọc Bá vài con phố.
Cả phòng yên tĩnh, mọi người đều căng thẳng ngóng nhìn, Hàn Vân Tịch đứng ở ngoài cùng bên phải, tay khoanh trước ngực, đứng tựa vào tường, từ sau khi vào cửa, tầm mắt nàng luôn nhìn chăm chú Long Thiên Mặc, chưa từng rời mắt.
Nhưng nàng không biết rằng, khi nàng nhìn chằm chằm Long Thiên Mặc, Cố Bắc Nguyệt đứng một bên cũng chưa từng rời mắt khỏi nàng.
Có trời mới biết rốt cuộc Long Thiên Mặc đau đớn thế nào, mới khi nãy còn lăn lộn không ngừng, hai tay cũng vùng vẫy liên tục, giờ đã thấy động tác dần dần yếu đi, như thể không còn bao nhiêu sức lực.
Nhưng mà, tam trưởng lão vừa định nắm tay hắn, hắn lại đột nhiên giằng ra, như thể lập tức tràn đầy sức mạnh trở lại, bắt đầu giãy dụa quay cuồng.
Tam trưởng lão chắp tay, đứng tại chỗ.
Thấy thế, Vinh Thân vương vội vàng tiến lên ấn hai tay Long Thiên Mặc lại, không ngờ hành động này dường như chọc vào chỗ đau của Long Thiên Mặc, hắn vung mạnh tay lên, động tác kịch liệt hơn, sức lực cũng lớn hơn nữa, mạnh mẽ hất tay Vinh Thân vương ra, khiến ông giật lùi về sau mấy bước.
Vinh Thân vương xuất thân võ tướng, lực tay không nhỏ, nhưng Long Thiên Mặc cũng là người tập võ, lực tay không thể xem thường.
Vinh Thân vương còn muốn tiến lên, tam trưởng lão đã nghiêm mặt, ra lệnh: "Đừng chạm vào Thái tử nữa, mang canh Ma Phí lên, liều mạnh, nhanh lên."
Y thánh không hổ là y thánh, y đồng không có tư cách làm trợ thủ cho tam trưởng lão, mà ngũ phẩm thần y, Liên Tâm phu nhân tự mình chuẩn bị thuốc.
Không ngờ, đúng lúc này, Hàn Vân Tịch vẫn luôn im lặng lại lên tiếng: "Tam trưởng lão, nhầm rồi, tuyệt đối không thể!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Tam trưởng lão đức cao vọng trọng bị phủ nhận trông không vui vẻ gì cho cam, thế nhưng ông cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc, mà nghiền ngẫm nhìn Hàn Vân Tịch.
Liên Tâm phu nhân lại không tốt tính như vậy, ánh mắt chán ghét, rất mất bình tĩnh: "Hàn Vân Tịch, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy, không thấy tình huống rất nghiêm trọng sao? Còn muốn làm loạn?"
Hàn Vân Tịch lúc này mới bước lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Canh Ma Phí không thể khiến Thái tử bình tĩnh lại, cũng không thể giúp giảm đau, thái tử bị trúng độc, một loại độc cực mạnh."
Thói quen nghề nghiệp khiến mỗi lần Hàn Vân Tịch đối mặt với các loại bệnh tật, giọng nói luôn có chút lạnh lùng mà rành rọt, cả người như thể có thêm khí thế, tản ra sự nghiêm túc không cho phép trái lời.
Cố Bắc Nguyệt sớm đã quen với dáng vẻ này của Hàn Vân Tịch, thậm chí còn thích nhất dáng vẻ tự tin, nghiêm nghị này của nàng.
Nhưng mà, những người còn lại của Viện y học đều trợn trừng mắt, kể cả y đồng đang đứng bên cạnh.
Nữ nhân này đang nói gì?
Nàng ta đang phủ định phán đoán của tam trưởng lão sao?
Sao nàng dám chứ?
"Trúng độc, ngươi thậm chí còn chưa bắt mạch, nói hươu nói vượn cái gì?" Liên Tâm phu nhân lập tức giận dữ mắng, sự tự tin trong mắt Hàn Vân Tịch khiến bà thấy chướng mắt vô cùng.
Ngay cả mạch cũng chưa xem đã cho ra chẩn đoán, trước giờ Liên Tâm phu nhân chỉ thấy qua hai loại tình huống. Một là bệnh hết sức phổ thông, như hắt hơi sổ mũi, té ngã bị thương, bình thường thầy thuốc chỉ cần có chút kinh nghiệm thì hỏi vài câu sẽ có thể kê thuốc chính xác. Loại còn lại chính là từng thấy ở chỗ viện trưởng Viện y học, bát phẩm y tiên, có thể không bắt mạch nhưng vẫn chẩn đoán chính xác không ít bệnh, hơn nữa còn chưa từng có sai sót.
Tình huống của Hàn Vân Tịch là thế nào đây, đừng nói bắt mạch, nàng thậm chí còn chưa hỏi chẩn.
"Ta không nói bậy, tam trưởng lão, không tin ngài kiểm tra đốt ngón tay của Thái tử đi."
Hàn Vân Tịch trực tiếp ngó lơ Liên Tâm phu nhân, nhìn về phía tam trưởng lão, ánh mắt sáng ngời.
Không phải nàng cuồng ngạo, mà lần này vừa hay đụng đến lĩnh vực chuyên nghiệp của nàng, nếu xét theo cấp bậc y thuật, nàng cùng lắm chỉ có thể coi là tam phẩm y sư, là cấp thấp nhất trong hệ thống, nhưng nếu xét về độc thuật, nàng lại là người có tiếng nói.
Hôm nay cho dù viện trưởng Viện y học có ở đây đi chăng nữa, địa vị của nàng cũng không thua kém!
Vừa nãy lúc còn chưa bước vào viện, hệ thống giải độc của nàng đã phát hiện độc tố, còn khiến nàng giật mình một phen, bởi vì loại độc kia là Cốt Độc.
Cốt Độc, là một loại độc do hệ thống tự đặt tên.
Mà hệ thống đặt tên cho độc là bởi vì đây là một độc dược hoàn toàn mới, phát sinh từ bể độc dược của hệ thống.
Điểm đáng sợ nhất của loại độc này là nó sẽ tác động đến xương ở các khớp, hơn nữa một khi trúng độc, tất cả các khớp dù lớn dù nhỏ trên khắp cơ thể đều không thể may mắn thoát khỏi.
Nhớ đến lúc mới phát hiện loại độc mới này, cả người Hàn Vân Tịch đều toát mồ hôi lạnh.
Không nghĩ tới có người lại trúng loại độc này.
Kẻ hạ độc đủ ác, loại chất độc này cũng đủ mạnh!
Hàn Vân Tịch chưa bước vào cửa đã biết kẻ trúng độc là Long Thiên Mặc, cũng khẳng định chắc chắn Long Thiên Mặc trong phòng này là hàng thật.
Bởi vì trên đời này kẻ có thể hạ cốt độc, ngoài nàng ra, có lẽ cũng chỉ còn Quân Diệc Tà.
Xem ra lúc trước Quân Diệc Tà đã lấy được nguyên liệu độc dược từ bể độc trong rừng dược liệu, Long Phi Dạ nhắc nhở không sai, Quân Diệc Tà sẽ không thả người dễ dàng vậy, chắc chắn sẽ động tay động chân trên người Long Thiên Mặc.
Tam trưởng lão nhìn Hàn Vân Tịch, lại không để tâm nàng đang nói điều gì, dù sao trong mắt ông, Hàn Vân Tịch thậm chí không thể coi là thầy thuốc, thế nhưng khí chất quyền uy trên người Hàn Vân Tịch khiến ông chần chờ.
Khí chất đặc hữu cộng với tư thái quyền uy này trước giờ chỉ viện trưởng mới có, không ngờ một nữ nhân như nàng cũng có được?
Vừa rồi Liên Tâm phu nhân nói mẫu thân của nha đầu này là Thiên Tâm phu nhân, sao ông lại thấy cái tên này có chút quen tai nhỉ?
Thấy tam trưởng lão mãi không đáp lại, Hàn Vân Tịch lại bổ sung một câu: "Tam trưởng lão, không cảm thấy đau, không có nghĩa là không đau.
Ví dụ thế này, một người bị thương, miệng vết thương bị nhiễm trùng rất đau đớn, nếu như không xử lí được miệng vết thương, khiến nó làm viêm dây thần kinh cảm giác khiến cho người đó không cảm thấy đau đớn, như vậy vẫn còn nhiễm trùng, tình trạng vẫn sẽ chuyển biến xấu.
Ma Phí Tán có thể khiến Long Thiên Mặc hôn mê, không có cảm giác đau, nhưng các khớp xương của hắn vẫn chịu tổn thương.
Nếu là đau đớn bình thường, nhiễm trùng, thì cũng không sao, nhưng Long Thiên Mặc lại đang trúng độc, một loại độc không hề bình thường chút nào.
Không thấy đau, không có nghĩa là không đau.
Tam trưởng lão rốt cuộc coi như nghe lọt một câu của Hàn Vân Tịch, ông nghiền ngẫm vuốt râu, vẻ mặt thận trọng, vẫn không lên tiếng.
Mà lúc này, Liên Tâm phu nhân đã nhịn không được: "Hàn Vân Tịch, ngươi làm loạn đủ chưa, kéo dài việc chữa bệnh, ngươi chịu trách nhiệm được sao?"
"Độc thái tử trúng là Cốt Độc, một khi dùng canh Ma Phí, dược tính và độc tính sẽ có phản ứng với nhau, độc tính sẽ biến chất, lúc đó không ai có thể giải độc được, bà chịu trách nhiệm được không?" Hàn Vân Tịch không chút khách khí.
"Ngươi... ha ha, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định Thái tử trúng độc?" Liên Tâm phu nhân thực sự không thể tin nổi, có trời mới biết nữ nhân này làm sao tự tin được thế này.
Vào những lúc thế này, Hàn Vân Tịch ghét nhất chính là kiểu người như Liên Tâm phu nhân, thái độ nàng rất nghiêm túc mà thành khẩn: "Tam trưởng lão, người kiểm tra các đốt ngón tay của Thái tử, chân tướng thế nào, người tự khắc rõ."
Tuy rằng tam trưởng lão không phải độc y, nhưng khớp xương trúng độc nghiêm trọng như vậy, tam trưởng lão vẫn sẽ nhận ra bất thường.
Thế nhưng Hàn Vân Tịch lại suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, tuy rằng bây giờ không phải hội chẩn công khai, nhưng người ở chỗ này không ít, tam trưởng lão sao có thể dễ dàng nghe theo nàng chứ!
Lỡ may sờ cổ tay ngón tay, phát hiện thực sự là trúng độc, vậy mặt mũi của tam trưởng lão phải để đâu?
Lẽ nào bắt ông phải thừa nhận quyết định vừa rồi của mình là sai lầm, bắt ông phải thừa nhận đường đường một y thánh như ông lại thua một nha đầu chưa dứt sữa?
Đương nhiên, tam trưởng lão vẫn có y đức, tình huống của Long Thiên Mặc nguy cấp, không thể trì hoãn quá lâu.
Ngay khi tam trưởng lão định mở miệng, tứ trưởng lão vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Nhị trưởng lão vốn chuyên về xương khớp, hay là mời nhị trưởng lão đến xem?"
Chuyện này...
Tứ trưởng lão nói vậy, rõ ràng là đang nghi ngờ tam trưởng lão, hơn nữa, nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão xưa nay không vừa mắt nhau, mời nhị trưởng lão đến, chẳng phải thêm người chế giễu à?
Tam trưởng lão vốn dĩ đã định nhượng bộ, thế nhưng vừa nghe lời này, nhất thời giận bùng lên, cả mặt đều lộ ra vẻ khó chịu: "Lão phu hành nghề nhiều năm như vậy, không cần bất cứ kẻ nào xen mồm, Liên Tâm, còn không mau lấy canh Ma Phí đến?"
"Không được!" Hàn Vân Tịch cũng nổi giận, giọng lạnh như băng.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
80 chương
44 chương
250 chương
10 chương
91 chương