Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 217 : Vương phi không mất mặt

Mặc dù không cao bằng đối phương, nhưng Hàn Vân Tịch cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa của Long Phi Dạ, khí thế đã đủ thắng đối phương một bậc. Nàng ngạo nghễ xuống ngựa, cũng nói đùa: “Bản vương phi còn tưởng rằng từ sau khi bản vương phi gả cho điện hạ, nữ nhân khắp thiên hạ đều mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng này của Sương Nhi cô nương không khỏi tới quá muộn rồi à?” Khắp thiên hạ? Hàn Vân Tịch nói cũng không khoa trương, tam vương ở đại luc Vân Không, Thiên Ninh Tần Vương là người được nữ tử thiên hạ ái mộ nhất, chỉ là, thế gian không có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của Tần Vương. Hàn Vân Tịch biết mình cũng không ngoại lệ, có điều, hôm nay nếu đã ngồi trên ngựa của Long Phi Dạ, nàng không cho phép mình lui bước, nàng luôn nhớ kỹ Nghi Thái phi đã từng nói với nàng, bất luận thế nào, không được phép làm mất mặt Tần Vương phủ. “Hóa ra vị này chính là Tần Vương phi à, Sương Nhi từng nghe nói đại hôn hôm đó…” Lãnh Sương Sương nói đến đây, cũng không nói tiếp nữa, mà cười sâu xa, tự giới thiệu: “Tiểu nữ Lãnh Sương Sương ở Nữ Nhi thành.” Bốn thành trong thiên hạ, Y thành, Dược thành, Tiêu Dao thành, Nữ Nhi thành. Y thành có Viện y học, Dược thành có Tam đại gia tộc, mà Tiêu Dao thành và Nữ Nhi thành thì đều là thành chủ chế, có duy nhất một thị tộc cầm quyền, Tiêu Dao thành do Tề thị, Nữ Nhi thành do Lãnh thị. Hàn Vân Tịch đoán không sai, nữ nhân này có lai lịch không nhỏ, chỉ là, lai lịch không nhỏ thì có quan hệ gì với nàng? Nàng thành thật nói: “Ta không biết ngươi.” Ban đầu Lãnh Sương Sương tưởng rằng khi mình công khai thân phận, Hàn Vân Tịch xuất thân thấp hèn nên tự lấy làm xấu hổ, ai ngờ lại chuốc nhục nhã vào mình, đương nhiên, Lãnh Sương Sương tỏ vẻ không để tâm, lại nói: “Ta là Tứ tiểu thư của Lãnh gia, là người ứng cử vị trí thừa kế tương lai của Lãnh gia gia chủ, quen biết với Tần Vương điện hạ đã lâu, Tần Vương phi không cùng một đường, không biết ta cũng là chuyện bình thường.” Lời này là đang nói cho Hàn Vân Tịch nghe, bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau, Hàn Vân Tịch không xứng với Tần Vương điện hạ. Nào ngờ, Hàn Vân Tịch lại cao cao tại thượng, lười biếng nói: “Nếu ngươi đã rõ việc nhà ta như vậy, bổn vương phi cũng coi như quen biết nhân vật như người rồi.” Lời này, nói giống như Lãnh Sương Sương lúc giới thiệu mình có bao nhiêu niềm nở, có bao nhiêu hy vọng đã được Hàn Vân Tịch nhớ kỹ. Trong giao tiếp chỉ có những người có thân phận thấp hơn đối phương, lại vội vã muốn kết giao trèo cao, muốn lấy được sự khẳng định của đối phương, mới có thể chủ động giới thiệu kỹ càng như vậy! Nếu không, chỉ cần nói ra tên tuổi là đã đại diện cho tất cả, người khác không cần hỏi nhiều. Xuất thân của Lãnh Sương Sương quả thực đã bỏ xa Hàn Vân Tịch mấy con phố, nhưng mà, nàng ta lại gặp được một Hàn Vân Tịch không bận tâm đến xuất thân của mình, xuất thân của mình cũng không ngại, làm sao có thể để ý đến người khác? Khoe khoang trước mặt người như vậy, thua là điều không thể nghi ngờ! Nhìn Hàn Vân Tịch dáng vẻ bình tĩnh, người cao ngạo như Lãnh Sương Sương thực sự không hiểu sức mạnh của Hàn Vân Tịch đến từ đâu, thế nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời nàng ta lại cảm thấy bản thân kém hơn một bậc so với nữ tử cùng tuổi trước mặt. Nàng ta không chấp nhận cũng không cam tâm, một tia sát ý hiện lên trong đáy mắt nàng ta, có điều, thấy Long Phi Dạ ở đây, nên nàng ta không ra tay, vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh chuyển chủ đề, cười nói: “Tần Vương điện hạ không tò mò Sương Nhi tại sao lại ngồi trong kiệu trong cung sao?” Nữ nhân này, so với hạng người như Trường Bình công chúa, Đoan Mộc Dao, đều lý trí bình tĩnh, biết lấy đại cuộc làm trọng, chứ không phải là loại người tùy tiện giở thói tiểu thư, thật không hổ là người ứng cử vị trí thừa kế của thành chủ Nữ Nhi thành, điểm này, khiến Hàn Vân Tịch thầm nhớ kỹ nàng ta. “Bản vương không hứng thú.” So với Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ mới thật sự là cao cao tại thượng, Lãnh Sương Sương là vưu vật xinh đẹp nổi danh, đáng tiếc vẫn không lọt vào mắt xanh của hắn. Hắn lạnh lùng dứt lời, quay đầu ngựa lại chuẩn bị đi. Nhưng đúng lúc này, mấy tên cao thủ Lãnh Sương Sương mang tới lập tức phân tán ra, vây hai người họ lại. “Tần Vương, có người ở Nữ Nhi thành muốn mua thủ cấp của ngươi với giá trên trời, Sương Nhi đã đảm nhận rồi, ngươi có phải nên cảm ơn ta một tiếng?” Lãnh Sương Sương cười nói. Dược thành có thuốc,Y thành có thầy thuốc, mà Nữ Nhi thành và Tiêu Dao thành thì có sát thủ, là thiên hạ của bọn đánh thuê, Nữ Nhi thành trọng nữ khinh nam, Tiêu Dao thành thì ngược lại, trọng nam khinh nữ. Bên trong hai thành, ngọa hổ tàng long, bản thân Lãnh thị và Tề thị là gia tộc sát thủ có lịch sử lâu đời nhất. Hàn Vân Tịch liếc xung quanh, phát hiện cao thủ áo đen vừa vặn có mười người, nàng cuối cùng vẫn thấy sợ hãi, nàng có thể coi thường thân phận của Lãnh Sương Sương, nhưng không thể coi thường năng lực của Lãnh Sương Sương. Thái hậu lại có thể đến Nữ nhi thành treo thưởng, một chiêu này của Thái hậu không khỏi quá ác độc. Lấy một địch mười, cũng không phải việc hay ho gì, Lãnh Sương Sương đã nhận treo thưởng của Thái hậu, sao có thể đến tay không? Long Phi Dạ liếc mười người xung quanh: “Tự mình đa tình!” Trong đời Long Phi Dạ hắn ghét nhất là nợ nhân tình người khác, nhất là nữ nhân. Lãnh Sương Sương không hề tức giận, mân mê cánh môi hồng, nũng nịu nói: “Tần Vương điện hạ điều này sẽ khiến Sương Nhi khó xử, uy tín của Nữ Nhi thành không thể mất.” Bảo vật xinh đẹp đã khiêm tốn nũng nịu, nam nhân trong thiên hạ có mấy người chống đỡ được, đáng tiếc, Long Phi Dạ đến nhìn cũng không nhìn Lãnh Sương Sương một cái, thậm chí cũng không thèm nói chuyện với nàng ta, ôm Hàn Vân Tịch cưỡi ngựa liền đi. Dưới ánh mắt ra hiệu của Lãnh Sương Sương, mười tên cao thủ trong nháy mắt phi đến như mũi tên rời cung, mấy tên chặn ở trước mặt Long Phi Dạ, mấy tên vung kiếm tập kích ngựa của Long Phi Dạ. Đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một tia sát ý, ôm Hàn Vân Tịch bay lên, mà gần như lúc đó, tứ chi của con ngựa đều bị chặt đứt, phát ra một tiếng hí dài. Long Phi Dạ đáp xuống đất, mười tên cao thủ vây bọn họ lại, cũng không tiếp tục hành động nào nữa, nhưng Hàn Vân Tịch rõ ràng có thể cảm nhận luồng sát khí trên người bọn chúng, không giống với bất kỳ cao thủ nào mà nàng đã gặp lúc trước. Đám người này là sát thủ chuyên nghiệp, mà lại là cao thủ trong đám sát thủ chuyên nghiệp. Lãnh Sương Sương đi tới, ánh mắt chân thành, nghiêm túc nói: “Tần Vương, nếu Thiên Ninh Hoàng tộc đã không chứa nổi ngươi, sao không cùng Sương Nhi về Nữ Nhi thành, Lãnh thị sẽ không bạc đãi ngươi.” Lãnh Sương Sương được thuê đến đây nhưng mục đích chính của nàng ta là lôi kéo Long Phi Dạ! Không thể không nói, đây là hy vọng hão huyền của nàng ta, cũng là sức hút của Long Phi Dạ. Hàn Vân Tịch cho rằng Long Phi Dạ sẽ nói “Không”, ai ngờ, nam nhân này đến nói "không" cũng không thèm nói, hắn lạnh lùng nói: “Chém ngựa của bản vương, bản vương sẽ không tha cho các ngươi.” Thật là khí phách! Hàn Vân Tịch cũng bị kinh hãi, Lãnh Sương Sương cũng khiếp sợ giống vậy, đáy mắt lộ ra sự sùng bái cuồng nhiệt, nếu như không phải mang trên vai sứ mệnh của gia tộc, dù thế nào nàng ta cũng không muốn đắc tội với nam nhân này. Thế nhưng, giải thưởng của Thiên Ninh Thái hậu là Lãnh gia gia chủ tự tay tiếp nhận, gia chủ muốn mượn lý do này để lôi kéo Tần Vương, nàng ta không thể làm trái mệnh lệnh, nhất định phải bắt Long Phi Dạ mang về. “Tần Vương điện hạ, chỉ giáo!” Lãnh Sương Sương vừa mới nói xong, thập đại cao thủ đồng loạt ra tay, trong nháy mắt đao quang kiếm ảnh, sát khí nổi lên bốn phía, một tay Long Phi Dạ luôn ôm chặt Hàn Vân Tịch, một tay cầm kiếm, chống lại mười thanh kiếm, kiếm ảnh biến ảo như điện xẹt, tiếng “leng keng” vang lên quyết liệt. Kiếm của thập đại cao thủ rất nhanh, kiếm của Long Phi Dạ càng nhanh hơn, Hàn Vân Tịch bên cạnh muốn tung ra ám khi giúp đỡ hắn, nhưng căn bản không tìm được cơ hội, chỉ cảm thấy từng đạo kiếm ảnh không ngừng lướt qua trước mặt, nàng cũng không phân biệt được kiếm ảnh kia là của ai, sợ giúp nhầm bên. Hàn Vân Tịch đã từng chứng kiến kiếm thuật của Long Phi Dạ nhiều lần, kiếm thuật của hắn rất sắc lạnh, kiếm khí rất bá đạo, căn bản là xuất kiếm tức phong hầu, một chiêu diệt một đám thích khách cũng không khó. Phải biết rằng, kiếm thuật của Long Phi Dạ kế thừa từ Thiên Sơn Kiếm Tông, danh bất hư truyền. Thế nhưng lần này, đã qua không dưới ba mươi chiêu, Long Phi Dạ lại vẫn không chiếm được thế thượng phong, mà vẫn đứng nguyên ở đó, đồng nghĩa với việc hắn đang bị kiềm chế. Sát thủ mà Lãnh gia Nữ nhi thành tuyển chọn kỹ lưỡng, quả nhiên không thể coi thường. Hàn Vân Tịch lúc này mới phát hiện hóa ra “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, có nhiều cao thủ đến vậy, thế giới rộng lớn đến như vậy. Đương nhiên, lấy mười địch một, còn phải che chở nàng, Long Phi Dạ mặc dù bị kiềm chế, nhưng đến bây giờ còn có thể chống đỡ thoải mái, đã rất dũng mãnh rồi, mười tên cao thủ cũng đều âm thầm bội phục. Nếu để cho bọn chúng một đấu một cùng Long Phi Dạ, Long Phi Dạ nhất định có thể thắng, lấy một địch mười như này, Long Phi Dạ không thắng được, cũng không có dấu hiệu thua. Bọn hắn cũng không dám cam đoan Long Phi Dạ không có viện binh, một khi viện binh đến, chuyện sẽ phiền phức. Lúc một tên sát thủ né người, hắn liếc mắt ra hiệu với Lãnh Như Sương, Lãnh Sương Sương lập tức hiểu ý, kỳ thật không cần sát thủ nhắc nhở, nàng ta cũng biết, nàng ta nhất định phải động thủ, hơn nữa, mục tiêu của nàng là Hàn Vân Tịch. Mặc dù nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng lúc này, Hàn Vân Tịch đang được Long Phi Dạ che chở trong ngực, đúng là nhược điểm duy nhất của Long Phi Dạ. Tốt lắm, nhân cơ hội này diệt trừ Hàn Vân Tịch! Lãnh Sương Sương lập tức rút kiếm gia nhập cùng thập đại sát thủ, thập đại sát thủ đối phó Long Phi Dạ, còn nhát kiếm thứ nhất của Lãnh Sương Sương lại hướng về phía Hàn Vân Tịch. Long Phi Dạ lấy một địch mười, căn bản không còn tay nào nữa, muốn đối phó Lãnh Sương Sương, thì nhất định sẽ bị phân tâm, thập đại sát thủ đang đợi hắn phân tâm! Ai ngờ, nhát kiếm thứ nhất của Lãnh Sương Sương vừa đâm tới, Long Phi Dạ đột nhiên đẩy Hàn Vân Tịch ra, khiến nàng ngã xuống một bên. Thấy thế, đáy mắt Lãnh Sương Sương hiện lên một tia vui mừng, nàng nghĩ, cho dù Long Phi Dạ có che chở Hàn Vân Tịch như thế nào, đứng trước chuyện sống chết, hắn cũng coi nữ nhân này giống như cỏ rác mà đẩy ra một cách vô tình. Lãnh Sương Sương chỉ muốn vây khốn Long Phi Dạ, cũng không có ý định đả thương hắn, nàng ta lập tức thoát khỏi đám thập đại sát thủ, quay người nhìn về phía Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch ngã xuống đất, cái mông vô cùng đau, không chừng đã nở hoa thật rồi, cái đẩy vừa rồi của Long Phi Dạ thật sự dùng lực rất mạnh, nhưng nàng biết, nếu không dùng sức, đoán chừng nàng không cách nào bình yên tránh khỏi lưỡi kiếm của bọn sát thủ. Có điều, Long Phi Dạ đẩy nàng ra cũng tốt, hắn bớt đi một gánh nặng, mà nàng... nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch cúi đầu, đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Lãnh Sương Sương lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, bước từng bước tới, bước chân giẫm trên mặt đất rất nặng nề, trường kiếm lê trên đất, vạch ra một đường rất dài. Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn nàng ta, lộ ra biểu cảm lo lắng, lui người về phía sau, vẻ mặt khiếp đảm: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” “Ngươi nói xem?” Lãnh Sương Sương cười vô cùng ưu nhã. “Tần Vương đã đẩy ta ra rồi, ngươi có bắt ta cũng không uy hiếp được hắn!” Hàn Vân Tịch vội vã giải thích. Lãnh Sương Sương cười lạnh: “Tần Vương phi, hóa ra ngươi còn có chút biết tự biết mình nhỉ, mặc dù ngươi không uy hiếp được hắn, thế nhưng nếu như hủy khuôn mặt này của ngươi, về sau hắn có còn mang ngươi ra khỏi cửa nữa không?” “A... cứu mạng, ngươi không được qua đây!” Hàn Vân Tịch hét lên, liên tục lui về phía sau. Long Phi Dạ đang đấu với thập đại sát thủ cũng liếc mắt qua, chỉ là nhanh chóng thu mắt lại, cũng không biết là lo lắng cho nàng, hay là khinh bỉ nàng. Lãnh Sương Sương đã cao cao tại thượng đứng ở trước mặt Hàn Vân Tịch, nàng ta thích thú thưởng thức sự nhát gan của Hàn Vân Tịch, chậm rãi nâng trường kiếm lên. “Không được... không được qua đây!” Hàn Vân Tịch sợ hãi hai tay ôm kín mặt, chính động tác này, nàng khởi động ám khí, mấy cái kim châm từ trên cổ tay bất ngờ phi ra ngoài, ưu thế của khoảng cách gần đã bù cho sức mạnh và tốc độ của Hoa Lê Lệ Vũ, cho dù Lãnh Sương Sương là cao thủ cũng không kịp né tránh, mãi đến khi kim châm cắm vào cổ tay của nàng ta, nàng ta mới nhận ra! Trúng kế rồi!