Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 143 : Ngẫu nhiên gặp được, lướt qua

Thấy biểu tình của Tiết công công cười cười thần bí, Trường Bình công chúa mừng thầm trong lòng, &quot;Có trò vui?&quot; Tiết công công chỉ cười mà không nói lời nào. Trong lòng Trường Bình công chúa càng thêm chắc chắn, vui mừng không thôi. So với vụ đánh cược của Mục Lưu Nguyệt, chuyện của Vinh Nhạc càng khiến nàng có hứng thú hơn. Đương nhiên, bạn thân đang gặp tai vạ, nàng vẫn phải ra tay hỗ trợ. Huống chi, người bạn thân này lại là người trong lòng nàng xem như thân muội muội. &quot;Tiết công công, hôm nay ta nhất định phải gặp được phụ hoàng, ngươi ngẫm nghĩ biện pháp giúp ta đi.&quot; Trường Bình công chúa nôn nóng nói. Phải biết rằng, cho dù Mục Lưu Nguyệt chơi xấu không thực hiện đánh cuộc, hoặc ra khỏi cửa và cởi áo ngoài để chạy, qua hôm nay, hết thảy đều đã quá muộn, danh dự Mục Lưu Nguyệt nhất định sẽ bị huỷ hoại. Ai biết, Tiết công công đang bị đặt vào vị trí khó khăn, Sương Hồng mang thần sắc hoảng loạn chạy tới, cũng không biết thấp giọng nói gì bên tai Trường Bình công chúa, chỉ thấy sắc mặt Trường Bình công chúa đại biến, kêu to một tiếng &quot;A&quot;, không rảnh lo nhiều lời với Tiết công công, xoay người liền chạy. Sương Hồng nói, Đại tướng quân phủ đã mở cửa! Có người đã ra ngoài, không phải ai khác, đúng là ca ca Mục Lưu Nguyệt, thiếu tướng quân Mục Thanh Võ! Thời điểm khi Trường Bình công chúa vô cùng lo lắng đuổi tới Đại tướng quân phủ, toàn bộ Đại tướng quân phủ đã bị quần chúng vây đến nỗi chật như nêm cối. Mục Thanh Võ đứng ở ngay cổng lớn, đang chuẩn bị cởi áo ngoài ra. Hắn vừa mới giải thích cho mọi người rằng, Mục Lưu Nguyệt từ sau ngày ấy trở về, bị bệnh không thể nào dậy nổi, cho nên không cách nào thực hiện đánh cuộc. Hôm nay kỳ hạn đã đến, vì thế hắn sẽ thay Mục Lưu Nguyệt cởi áo ngoài ra và chạy. Mặc dù là một đại nam nhân, đứng ở cổng lớn như thế, làm trò cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy, vẫn là sự tình vũ nhục. Toàn trường nghị luận giống như đã bị nổ tung nồi, thậm chí không ít người lớn tiếng kháng nghị. &quot;Mục Lưu Nguyệt ra ngoài! Ra ngoài! Nha đầu không tuân thủ lời hứa, có tư cách gì làm nữ nhi của Đại tướng quân?&quot; &quot;Mục Lưu Nguyệt nhất định là giả vờ bị bệnh, dựa vào cái gì bắt người khác thay thế, không tính!&quot; &quot;Đại tướng quân, trong quân không nói đùa, chẳng lẽ ngươi thật sự dung túng nữ nhi ngươi vậy sao? Quá giả đi!&quot; &quot;Nếu nói mà không giữ lời, ngay từ đầu đừng nên đánh cuộc!&quot; .......Edit &amp; Dịch: Emily Ton.... Dần dần, kháng nghị bắt đầu chỉ hướng về phía Mục Thanh Võ. &quot;Thiếu tướng quân, ngươi đừng chạy, ngay cả khi ngươi chạy cũng không được tính!&quot; &quot;Ha ha, thiếu tướng quân, ngươi cũng đừng cởi, ngươi cởi không ai xem đâu!&quot; &quot;Thiếu tướng quân, loại người như lệnh muội, không đáng để ngươi làm như vậy, ngươi hãy tỉnh lại đi!&quot; ...... Trường Bình công chúa nghe xong những lời này, lại nhìn thấy Thanh Võ ca ca đã lâu mới gặp, nàng đau lòng đến nỗi khó thở. Nàng đứng nhìn từ xa, nước mắt vẫn luôn chảy dài trên mặt, thật sự rất hận Hàn Vân Tịch. Đều là do Hàn Vân Tịch, nếu không có Hàn Vân Tịch sẽ không có đánh cuộc kia, Thanh Võ ca ca cũng sẽ không rơi xuống kết cục này. Tiếng nghị luận tận trời, lúc này, Hàn Vân Tịch cũng ở trong đám người, nàng cau mày, không biết từ khi nào đã yên lặng cắn môi. Nàng đoán được Mục Lưu Nguyệt sẽ tiếp tục giả bệnh, nhưng, cũng không thể nào nghĩ tới, Mục Thanh Võ sẽ ra mặt thay Mục Lưu Nguyệt thực hiện đánh cuộc. Bản tính của Mục Lưu Nguyệt cũng không cần nhắc tới, thật ra mặc kệ nàng ta chạy hay không chạy, thanh danh sẽ bị hủy. Hiện giờ, khí tiết này lại hướng về phía Mục Thanh Võ, có lẽ, đánh cuộc cũng nên kết thúc. Hàn Vân Tịch đang muốn tiến lên, ai biết, Trường Bình công chúa đột nhiên vọt ra từ trong đám người, ôm chặt cánh tay Mục Thanh Võ. &quot;Thanh Võ ca ca, ta không cho phép ngươi làm như vậy! Không được! Không được!&quot; Trường Bình đã trở lại? Hàn Vân Tịch rất ngạc nhiên, lui bước chân về. Mục Thanh Võ cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn rất nhanh lập tức kín đáo đẩy cánh tay Trường Bình công chúa ra, thấp giọng, &quot;Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng!&quot; Trường Bình công chúa trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ Mục Thanh Võ, ai nói cũng không nghe, nàng chỉ nghe Mục Thanh Võ. Nàng không dám tiếp tục lộn xộn, nhưng hai mắt đẫm lệ vẫn nhìn Mục Thanh Võ, &quot;Ta không cho phép ngươi làm như vậy! Không cho phép!&quot; Trường Bình công chúa xuất hiện, khiến toàn trường đều an tĩnh lại. Đáy mắt Mục Thanh Võ hiện lên một tia phức tạp, hạ giọng, rất nghiêm túc nói, &quot;Công chúa, tất cả mọi người đều đang nhìn, không cần hồ nháo!&quot; &quot;Ta không hồ nháo, Lý thị là người Hàn gia, không chừng Hàn Vân Tịch...&quot; Tuy nhiên, Trường Bình công chúa còn chưa nói xong, ánh mắt Mục Thanh Võ đã trở nên sắc bén, nàng sợ tới mức câu nói kế tiếp được thay bằng tiếng cười, thậm chí cũng không dám nói tiếp. Nàng chưa từng thấy bộ dáng Thanh Võ ca ca hung dữ như vậy, giống như nàng đã phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ. Đánh cuộc chỉ là một vụ cá cược, nếu tiếp tục dây dưa mà vướng tới sự tình nội gian, ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa. Tần Vương và hoàng thượng bên kia sẽ càng có nhiều khó khăn. Hiện giờ trước mắt bao người, Mục Thanh Võ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghiêm túc. Thấy Trường Bình công chúa đã ngậm miệng lại, Mục Thanh Võ mới ngẩng đầu mắt nhìn phía trước. Ánh mắt hắn sáng ngời, thẳng tắp, &quot;Chư vị, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng, người của Đại tướng quân phủ nói được làm được!&quot; Hắn vừa dứt lời, không chút do dự cởi bỏ khuy cài, đai lưng, rõ ràng đang cởi áo ngoài ra. Áo choàng trắng, đôi giày màu đen, dáng người cao dài, mảnh khảnh, mạnh mẽ của người quân nhân, tạo cho người một loại cảm giác quang minh lỗi lạc. Trong lúc nhất thời khiến tất cả những kẻ đang trào phúng và chế nhạo, hết thảy mọi ánh mắt nghi ngờ, châm chọc đều biến thành sùng kính. Mục Thanh Võ, là một nam nhân thực thụ! Trường Bình công chúa che miệng, ngẩn ngơ nhìn. Giờ khắc này, tim nàng đau như đao cắt, nhưng, mặc dù đau lòng rất nhiều, nàng cũng có một loại cảm giác kiêu ngạo. Nàng càng quyết tâm hơn bao giờ hết, đời này không thể không gả cho Mục Thanh Võ. Hàn Vân Tịch nhìn trong im lặng, nàng biết, mình đã không cần phải ra mặt ngăn trở, bất luận kẻ nào tới ngăn cản sẽ đều không có tác dụng. Mục Thanh Võ bước từng bước một đi xuống bậc thang, mọi người vây xem chủ động mở ra một con đường. Sau khi Mục Thanh Võ đi xuống bậc thang cuối cùng, lập tức bắt đầu chạy, xuyên qua ba vòng người, hướng về phía đường cái Huyền Vũ. Dọc theo đường đi, vô số bá tánh vây xem hai bên, tất cả mọi người đều dừng chân, chăm chú nhìn một màn này. Thậm chí có một số người đuổi theo bước chân Mục Thanh Võ, chạy theo ở phía sau. Trong lúc nhất thời, đế đô Thiên Ninh quốc to như vậy, muôn người đều đổ xô ra đường. Sau một ngày này, Mục Thanh Võ trở thành một người tôn kính của mỗi đại trượng phu. Cũng bắt đầu từ một ngày này, thanh danh Mục Lưu Nguyệt xuống dốc không phanh, không ít nữ nhi quyền quý đều không còn lui tới với nàng, đương nhiên, đây là những chuyện phía sau... Hàn Vân Tịch trà trộn ở trong đám người, vẫn luôn đuổi theo Mục Thanh Võ. Nhưng ai biết, nàng đang đuổi theo, bỗng nhiên dừng bước. Nàng rõ ràng đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc qua cửa sổ của một căn phòng riêng tại một trà lâu ven đường... Long Phi Dạ! Tuy rằng hắn cố tình ăn mặc thấp điệu, nhưng Hàn Vân Tịch chỉ liếc mắt một cái vẫn nhận ra. Chính là hắn, không sai! Thì ra gia hỏa này đang ở đây! Nàng còn ngây ngốc cho rằng, hắn không phải ở Cô Uyển, chính là ở trong cung, đang bận rộn sự tình nội gian. Ai biết, hắn thật ra rất thanh nhàn, có thời gian tới trà lâu uống trà. Trên thực tế, sự tình nội gian cũng không có quan hệ gì lớn tới nàng. Cho dù Long Phi Dạ không tra ra được nam nhân mang mặt nạ là ai, nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm hơn về số phận của Hàn gia. Gia hỏa này vẫn chưa cho nàng một hồi đáp vừa lòng, vậy mà vẫn nhàn hạ thoải mái, không khỏi cũng thật quá đáng đi! Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn kỹ hơn, nhận thấy dường như Long Phi Dạ đang nói gì đó, chẳng lẽ, đối diện hắn có người. Cửa sổ trong phòng riêng nằm trên lầu hai, Hàn Vân Tịch đứng dưới lầu đối diện trà lâu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy Long Phi Dạ. Nàng lập tức leo lên lầu hai của trà lâu đối diện, xác nhận rằng Long Phi Dạ đang ngồi đối diện với ai đó. Đáng tiếc, nàng đã thay đổi vài cửa sổ, nhưng đều không nhìn ra người ngồi đối diện với Long Phi Dạ là ai. Rốt cuộc là ai đây? Có thể uống trà cùng với Long Phi Dạ, nhất định không phải là người đơn giản. Chẳng lẽ có khách quý nào tới? Nhưng, nếu là khách quý, cũng không đến mức uống tại trà lâu ở trên đường cái. Hàn Vân Tịch càng thêm hoài nghi. Cuối cùng, nàng quyết định đi tới trà lâu đối diện nhìn xem một cái. Nhưng, ngay khi nàng đang muốn rời đi, đã thấy Long Phi Dạ đứng dậy, bọn họ đang chuẩn bị rời đi. Lúc này, Hàn Vân Tịch rất khẩn trương, ghé vào trước cửa sổ vẫn không nhúc nhích. Nàng nhìn thấy Long Phi Dạ biến mất ở bên cửa sổ, tầm mắt nàng lập tức chuyển qua lối ra của trà lâu dưới lầu, nín thở chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Long Phi Dạ đi ra, mà đi theo phía sau hắn lại là... Hàn Vân Tịch mở to hai mắt nhìn, đột nhiên giơ tay, &quot;bộp&quot; một tiếng bưng kín miệng mình, khiếp sợ nói không nên lời, quá không thể tin nổi, quá ngoài dự đoán của nàng, &quot;khách quý&quot; của Long Phi Dạ thực sự là... Đoan Mộc Dao. Vinh Nhạc công chúa của Tây Chu, Đoan Mộc Dao. Vì vậy, Long Phi Dạ chính là đang bồi mỹ nhân uống trà và đi dạo phố hay sao? Cho nên, Long Phi Dạ đã nhiều ngày qua không rảnh để ý tới số phận người Hàn gia, không có biện pháp cho nàng một câu trả lời chắc chắn hay sao? Cho nên, sáng nay thời điểm nàng ép hỏi Sở Tây Phong, hắn mới ấp úng như vậy, không dám nói sao? Một khi rời khỏi trà lâu, Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao bắt đầu đi sóng vai nhau. Có thể nhìn ra được Đoan Mộc Dao trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, trên mặt nàng tươi tắn như gió mùa xuân. Khi nói chuyện đều mang theo nụ cười, tựa hồ đang thảo luận với Long Phi Dạ về sự tình Mục Thanh Võ vừa mới chạy ra ngoài. Long Phi Dạ dường như cũng không lạnh lùng giống như thường lệ, vẫn luôn đáp lại lời nàng ta. Hai người dọc theo bên đường, đi về phía trước. Hàn Vân Tịch càng thêm khiếp sợ, càng nhìn càng thêm phẫn nộ. Nàng không hề suy nghĩ, trực tiếp vọt xuống dưới lầu, đẩy ra vài người ngáng đường, muốn đuổi theo. Tuy nhiên, cũng không biết vì sao, nàng dừng bước lại, cũng không biết suy nghĩ gì, đột nhiên nhanh chóng đi vào con hẻm nhỏ một bên, đi tới mặt sau của con hẻm nhỏ, tới phía trước Long Phi Dạ bọn họ, trở lại trên đường cái Huyền Vũ. Nàng dừng bước, hít sâu một hơi, cứ đứng như vậy, chờ bọn họ tới. Thật ra, nếu hỏi Hàn Vân Tịch, nàng đang muốn làm gì, nàng nhất định không thể trả lời được, nàng cứ làm như thế mà không hề suy nghĩ nhiều. Tuy rằng Mục Thanh Võ vừa mới chạy qua, trên đường cái vẫn còn dòng người chen chúc xô đẩy, thường xuyên bị người va chạm, Hàn Vân Tịch đều cảm thấy không sao cả, quật cường đứng yên. Rốt cuộc, nàng nhìn thấy Long Phi Dạ bọn họ đang đi thẳng tới, càng ngày càng gần. Rốt cuộc, cũng tới gần trước mặt, cách nhau chỉ một bước chân, mặt đối mặt, Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao đương nhiên cũng nhìn thấy nàng. Tuy nhiên, ánh mắt Long Phi Dạ chỉ dừng ở trên mặt nàng một giây đồng hồ, ngay sau đó lập tức thu hồi, mặt không có biểu tình gì đi qua từ bên cạnh nàng, giống như một người qua đường. Giờ khắc này, Hàn Vân Tịch cảm thấy tim mình giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, có loại cảm giác mất mát không thể hiểu được. Nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc bị làm sao. Ngẫu nhiên gặp được Hàn Vân Tịch, Đoan Mộc Dao thực sự ngạc nhiên, chỉ là, nhìn thấy Long Phi Dạ không hề chào hỏi, nàng ta lập tức tự mãn. Nàng ta nâng cao cằm, khiêu khích liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, nhanh chóng đi qua bên cạnh nàng, còn cố ý hung hăng đụng phải nàng một chút. Đoan Mộc Dao là người tập võ, có thể tưởng tượng được va chạm này đã dùng bao nhiêu sức lực. Hàn Vân Tịch đứng không vững, lảo đảo một bước trước khi té ngã, khiến mọi người xung quanh giật mình. &quot;Cô nương, ngươi không sao chứ?&quot; &quot;Cô nương, nhanh lên, ngươi không có gì nghiêm trọng, đúng không?&quot; ....... Nghe thấy động tĩnh phía sau, Long Phi Dạ hơi dừng chân lại, chỉ là, rất nhanh lại vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đoan Mộc Dao bước nhanh đuổi theo, oán giận nói, &quot;Sư huynh, ngươi đi chậm một chút, người quá nhiều, đợi lát nữa ta sẽ đi lạc.&quot; Long Phi Dạ không đáp lại, cũng không thả chậm bước chân, nhưng Đoan Mộc Dao vẫn mỉm cười với lúm đồng tiền như hoa, tâm tình rất tốt, ra sức đuổi kịp hắn. Sư huynh đã đáp ứng bồi nàng cả một ngày, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, nàng thật sự không dám cầu thêm gì nữa. Hàn Vân Tịch được người tốt bụng qua đường nâng lên. Nàng nhìn bóng dáng đã đi xa, trái tim cảm thấy rất khó chịu. Nàng nắm chặt tay, đủ để khiến nàng tổn thương. Long Phi Dạ, quan hệ giữa ngươi và Đoan Mộc Dao rốt cuộc là gì? <img src="https://em.wattpad.com/8b2e4861ef4acf398798f1d58827d22b0e10855f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f69513838386349727379706c4d773d3d2d3630323834333133362e3135343139336666373064396663636631333735393831333330382e6a7067" data-original-width=900 data-original-height=567 data-pagespeed-url-hash=1529217656 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>