Văn Thuyết
Chương 65
Edit: Yunchan
Vào ngày thứ hai nhóm Vân Khâm tới Tứ Phương thành, đại hội Huyền Thiên thí đã bắt đầu.
Vì nghênh đón thịnh hội bốn năm một lần nên toàn bộ Trung Nguyên chính đạo đều tề tựu về đây, hào kiệt tứ phương cùng thi triển kỳ hùng, tam môn thất phái, bát đại thế gia, chưởng môn các phái ngồi trên đài cao, đệ tử môn phái phân ra đứng ở sau lưng, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt vào các đệ tử trẻ tuổi đang dào dạt hăng hái bên dưới sân.
Thân là người đứng đầu chính đạo, minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất bước lên để phát biểu vài câu ngắn gọn, bài diễn văn của y dường như chẳng có gì mới mẻ so với những năm trước, nhưng trước khi rời khỏi đài Túc Thất lại nhìn thoáng qua đám đông bên dưới.
Cái nhìn này không biết nhắm tới ai, nhưng cũng đủ khiến cho những người vốn để tâm phải cảnh giác.
Sau khi minh chủ Thiên Cương Minh dứt lời, Huyền Thiên thí cũng chính thức bắt đầu.
Cuộc tỷ thí này cũng tương tự như trận đấu nội bộ ở Không Thiền phái, đầu tiên là quần chiến, tất cả đệ tử của các phái tiến vào sân hỗn chiến, mười lăm người cuối cùng còn đứng ở trên đài có thể tiến vào trận tiếp theo.
Lúc này Vân Khâm đang đứng sau lưng chưởng môn Mai Nhiễm Y trên đài cao, Không Thiền phái lần này chỉ có một mình Phượng Tuyên tham gia tỷ thí, do đó ánh mắt của nàng cũng chỉ dừng lại ở mỗi Phượng Tuyên. Khi trận tỷ thí bắt đầu, phương thức mà Phương Tuyên dùng cũng như trong trận đấu ở Không Thiền phái là mượn lực trả lực, vì cậu là người biết rõ ưu khuyết điểm của mình hơn bất kỳ ai, động tác ra đòn của cậu linh hoạt, chẳng mấy chốc đã mượn sức của đối thủ hạ gục được mấy đối thủ quấn lấy mình.
Còn bên kia, Lục Nhã luôn lẽo đẽo bám theo Phượng Tuyên cũng đang ở trong sân tỷ thí, cô bé như cố ý tới gần Phượng Tuyên, vũ khí của Phượng Tuyên là kiếm còn cô bé là phù, tu vi của cô bé quả thật cao hơn Phượng Tuyên không ít, nhiều lần có kẻ muốn tiếp cận Phượng Tuyên đều bị cô bé dùng bùa chú khóa trụ, hết đường cựa quậy, còn Phượng Tuyên ở đầu này cứ như không hề hay biết, chỉ đánh nhau hăng say với đối thủ, không hề nhìn thấy Lục Nhã đang chặn hậu cho mình.
Vân Khâm nhìn hai cô cậu đang trổ hết tài năng trên đấu trường mà thấy khá là thú vị, chứ không quá lo lắng. Theo nàng thấy, Phượng Tuyên vượt qua trận hỗn chiến này là chuyện trong tầm tay.
Điều nàng phải lo bây giờ là trận tỷ thí sau đó. Trận tiếp theo không phải là chiến đấu bình thường, mà để cho mười lăm đệ tử chiến thắng tiến vào đại trận, mỗi đệ tử phải đánh bại một người thủ trận, đồng thời đoạt được lệnh bài trong tay họ mới được tính là thắng. Trận này có tổng cộng bốn người thủ trận, thế nên số đệ tử có thể giành được lệnh bài để tham gia trận chiến cuối cùng chỉ có bốn người mà thôi. Còn đại trận ấy là trận pháp cổ xưa được lưu truyền từ thượng cổ, một khi đệ tử các phái vào trận thì người ngoài sẽ khó lòng nhúng tay vào, sống hay chết sau khi nhập trận chỉ còn nhờ vào vận may của bản thân.
Thứ Vâm Khâm lo đây không phải thắng bại mà là an nguy của Phượng Tuyên, vì theo nàng thấy, nếu có người muốn động thủ với những đệ tử tham gia tỷ thí thì trận thứ hai này chính là thời cơ tốt nhất.
Trong lúc suy tư, tâm thần Vân Khâm khẽ dao động, đột nhiên cảm giác có ánh mắt nào đó đang chĩa vào mình.
Óc lóe sáng, nàng lập tức quay đầu lại theo cảm giác.
Lọt vào mắt nàng là minh chủ Túc Thất và thành chủ Tứ Phương Thành Thu Đường đang đứng cách đây không xa, bên cạnh hai người họ còn có một nam một nữ, tướng mạo của hai người này đều rất đẹp, tầm mắt của họ cũng dừng trên người nàng như có ý gì đó.
Vân Khâm nhìn hai người họ với vẻ khó hiểu, từ trên người họ phát ra một cảm giác mà Vân Khâm rất quen thuộc.
Đó là cảm giác khi nàng đối mặt với Lương Ung trong điện Thái Huyền ở Doanh Châu năm xưa, là áp lực phát ra từ kẻ mạnh. Họ che giấu thực lực của mình rất tốt, nếu không nhờ đối mặt trực diện thì Vân Khâm hoàn toàn không thể nhận ra sự tồn tại của họ. Nhưng một khi đã chú ý thì họ sẽ khiến người ta không thể nào coi thường.
Hai người này rất mạnh, thậm chí là tương đương với Lương Ung. Vân Khâm không khỏi ngơ ngẩn, hai người mạnh tới mức này rốt cuộc là từ đâu tới, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Vân Khâm nghĩ tới đây thì nhìn sang Túc Thất, nhưng vào lúc này người nam nhân trong hai người ấy đột nhiên mỉm cười thần bí với nàng. Nụ cười đó rất thân thiện, thậm chí còn mang theo ý trêu đùa mà chỉ bằng hữu mới có, điều này khiến lòng Vân Khâm càng nghi hoặc hơn, tiếc là trận tỷ thí trên đài đã kết thúc rồi, Túc Thất và Thu Đường trò chuyện với hai người nọ xong thì quay lưng rời khỏi đó.
Trận đầu đã chấm dứt, Vân Khâm cũng mang theo một bụng tâm sự quay đầu lại. Phượng Tuyên quả nhiên đã thắng trận đầu, mà Lục Nhã cũng giành được quyền tiến vào vòng sau, hai nhóc con vừa xuống đài đã chạy ào về hướng Vân Khâm, nụ cười nở rộ trên mặt, thế là Vân Khâm đành tạm vứt chuyện hai người nọ sang bên, quay qua nói chuyện với Phượng Tuyên và Lục Nhã.
*
Doanh Châu, đài ngắm sao.
Mộ Sơ Lương đã ngồi trên lan can tới ủ ê chán chê, hắn ngoái sang nhìn Lương Ung vẫn đang đứng đàng hoàng tử tế mà nói với giọng hoài niệm: “Nhiều năm qua rồi mà Huyền Thiên thí vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
“Chỉ là tập quán mà thôi.” Lương Ung đáp bâng quơ một tiếng rồi nói tiếp: “Trận đầu đã kết thúc nhưng Trung Nguyên vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Mộ Sơ Lương mỉm cười: “Thập Châu cũng thế.”
Lương Ung không đáp, thế nên Mộ Sơ Lương bèn nói tiếp: “Biến số tới tứ Ma môn dường như đã đến Tứ Phương thành rồi, nếu ta đoán không sai thì hai người đó là bạn của ta. Nếu hai người đó là bằng hữu của ta thật thì e là ván cờ này sẽ nghiêng về phía Trung Nguyên.”
Nói đoạn hắn ngừng lại giây lát, khi lên tiếng lần nữa giọng điệu có vẻ rất bình thản: “Chắc đảo chủ đã sớm có dự định rồi nhỉ.”
Đúng như Mộ Sơ Lương nói, Lương Ung nhìn chẳng nôn nóng chút nào, cho dù biến số kia tới đúng lúc này thì hắn vẫn không để lộ vẻ lo âu: “Thập Châu chưa bao giờ lo lắng về nó.”
Mộ Sơ Lương chỉ cười chứ không đáp, ngoảnh đầu nhìn nắng chiều dần buông trên mặt biển.
*
Ba ngày sau, trận tỷ thí thứ hai của Huyền Thiên thí bắt đầu.
Trận này diễn ra ở hậu sơn của Tứ Phương thành, ở đó đã bày sẵn trận pháp, tất cả mọi người đứng bên ngoài trận nhìn mười lăm đệ tử lần lượt được Túc Thất đưa vào trận.
Trận pháp này gọi là Hồng Hoang trận, chính là đại trận mà thần bày ra để đối phó với nhân giới vào nhiều năm trước, trong đại trận lại có thêm nhiều tiểu trận, bên trong nguy hiểm trùng trùng, mà các đệ tử tiến vào Hồng Hoang trận đều mang theo một lá bùa, nếu gặp nguy hiểm thì chỉ cần khởi động nó để trở lại bên ngoài trận, có điều một khi lá bùa này được sử dụng thì cũng đồng nghĩa với đệ tử đó đã mất tư cách đấu tiếp.
Vân Khâm đứng ở ngoài trận nhìn các đệ tử trước mặt đều đã được đưa vào trận, nàng quay đầu nói với Phượng Tuyên và Lục Nhã bên cạnh: “Nếu gặp nguy hiểm thì cứ dùng tới bùa, bất kể thế nào cũng không được cậy mạnh.”
Phượng Tuyên thuận miệng đồng ý, trong khi Lục Nhã thì gật đầu liên lục trông hết sức nghiêm túc. Vân Khâm biết tính của Phượng Tuyên, nếu gặp nguy hiểm thật thì cũng chưa chắc cậu chịu dùng tới lá bùa đó, cho nên nàng đành phải dặn dò Lục Nhã: “Tiểu Nhã, Phượng Tuyên giao cho con lo đó.”
Lục Nhã nghe thấy câu này thì mắt sáng bừng lên, tiếp tục gật đầu lia lịa, còn sắc mặt Phượng Tuyên thì khó coi thấy rõ, vội vàng kéo Lục Nhã đi một nước.
Hai đứa đi tới bên cạnh Túc Thất, Túc Thất liếc qua Vân Khâm đứng cách đó không xa một cái rồi khởi động trận pháp, đưa hai nhóc con vào trong Hồng Hoang trận. Vân Khâm nhìn theo hướng họ đi khuất, sau đó đảo mắt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện thành chủ Tứ Phương thành không có ở đây, mà hai cao nhân đi bên cạnh Thu Đường và Túc Thất hôm ấy cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tất cả đệ tử đã vào trận, những người đứng ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong, người của các đại môn phái cũng không có ai đi khỏi, chỉ trầm mặc chờ đợi bên ngoài trận.
Nơi này của Tứ Phương thành là một sơn cốc rộng lớn, Hồng Hoang trận được bố trí ở bên trong sơn cốc này, đằng sau nó là một con sông rộng, hiện tại mọi người đều đang ở bên đầu kia của con sông, nếu muốn rời khỏi sơn cốc về lại thành thì chỉ có một cách duy nhất là vượt qua cây cầu dài bắt qua con sông thôi.
Mấy hôm nay tiết trời quang đãng, trong u cốc thoảng đưa gió nhẹ khuấy động khóm hoa rơi lả tả. Trong gió có cánh hoa bay tới nhẹ nhàng, Vân Khâm đang rũ mắt chợt quay lưng đi về hướng Mai Nhiễm Y.
Mai Nhiễm Y thấy Vân Khâm bước về phía này thì vẫn im lặng như không, chỉ chậm rãi ngồi dậy.
Vân Khâm cúi người thì thào bên tai của Mai Nhiễm Y mấy câu, đối phương im lặng gật đầu nhưng nét mặt vẫn không thay đổi.
Thế lực các phương đều đang tề tựu trong sơn cốc này, tuy đông người nhưng ai nấy đều giữ yên lặng, có người để ý thấy hành động của Vân Khâm và cũng có người không, có người vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng trận pháp một cách khẩn trương, chờ đợi kết quả của trận đấu.
Rồi ngay lúc này, một tia sét kinh thiên đột nhiên nổ vang từ sau lưng khiến cả sơn cốc đều rung chuyển, cuồng phong rít lên, cánh hoa đỏ gai mắt bay tán loạn trong không trung, con sông ở sau lưng dâng lên sóng lớn, còn cây cầu dài nằm bắt ngang sống thì bỗng nứt ra!
Cuối cây câu là thành chủ Tứ Phương thành, sau lưng y là bụi mù và ánh nước bắn lên tung tóe, y rảo từng bước vào trong cốc, tiếng bước chân dội vang cả sơn cốc.
Mọi người thấy tình hình này thì thảng thốt ra mặt, chưởng môn các phái lũ lượt đứng dậy, có người còn tái mét mặt mày nhìn quanh quất khó hiểu.
Trong thoáng chốc cả sơn cốc đều rơi vào nháo nhác huyên náo, các đại môn phái và thế gia không hiểu đâu ra đâu, bèn đổ dồn mắt về phía minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất trong cảnh hỗn loạn này.
Túc Thất bước ra khỏi đám đông.
Rồi y dừng bước, trầm mắt nhìn đám dông, dáng người sừng sững như tùng xanh, hào quang sắc bén bao phủ quanh thân, bộ áo bào đen tuyền phất phơ theo gió, rồi y bất ngờ giơ tay lên dưới ánh mắt của mọi người, trường kiếm bạc tuốt khỏi vỏ.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Lũ bướm bị hành động này làm cho giật mình, nháo nhác bay ra từ trong bụi hoa rồi vờn quanh mọi người. Hàng đóa hoa đong đưa khoe sắc trong sơn cốc, ánh lên màu quyến rũ dưới ánh mặt trời sáng sủa, tiếc là chẳng ai có tâm tư để thưởng thức cảnh đẹp này cả.
Một tích tắc yên lặng này xem ra rất dài, Túc Thất đứng trong đám đông dõi mắt nhìn quanh các môn phái, cất giọng trầm thấp mà đầy nội lực: “Mấy trăm năm trước Trung Nguyên bị thế lực Ma giới xâm lấn, thế lực của các đại môn phái ở Trung Nguyên ngày càng suy bại.”
“Đảo chủ của Thập Châu Đông Hải vì không đành lòng nhìn Trung Nguyên chìm trong khổ nạn nên đã phái đệ tử Thập Châu vào Trung Nguyên tương trợ, nhiều năm sau, thế lực Ma giới rút đi, còn những đệ tử Thập Châu ấy thì được phân vào các phái, ở lại Trung Nguyên.”
“Nhưng chẳng ai ngờ, hơn sáu mươi năm trước, Thập Châu đã từng tương trợ Trung Nguyên đã đổi chủ, tiếc thay tân đảo chủ Lương Ung lại bắt đầu lợi dụng các đệ tử Thập Châu đã ở lại Trung Nguyên năm xưa để gây nên sóng gió ở Trung Nguyên. Trong số đó có người đã ra đi, có người còn ẩn nấp ở Trung Nguyên, hôm nay đã trở thành cao thủ, trưởng lão, thậm chí là chưởng môn của các môn các phái. Thập Châu và Trung Nguyên đã đối đầu nhau nhiều năm nay nhưng vẫn không có kết quả. Người Trung Nguyên tử thương vô số, tới cả người thường cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này! Cũng bởi những người này đang một lòng giúp sức cho Thập Châu, lén tuồn tin tức, âm thầm tương trợ, ẩn nấp trong chính đạo để giết hại chính đồng môn của mình. Một khi những người này chưa diệt thì Trung Nguyên mãi mãi cũng không có ngày bình yên!”
Túc Thất bước lên, mũi kiếm kéo rê trên mặt đất hằn ra một đường thẳng tắp, chân mày y đanh lại, lạnh giọng nói: “Nhưng thời gian đã qua quá lâu, những người còn ở lại Trung Nguyên năm đó đã không tài nào điều tra ra thân phận nữa, cho nên họ vẫn an nhiên ẩn náu trong chúng ta.”
“Nhưng hôm nay đã đến lúc chấm dứt rồi.”
Đám đông thoáng xao động, ai nấy đều khóa chặt tầm mắt lên Túc Thất, trưng ra đủ loại vẻ mặt khác nhau.
Túc Thất vẫn bất động, đến đây mới trầm giọng gọi: “Vân Khâm.”
Vân Khâm đã chuẩn bị sẵn nên bước ra khỏi đám đông rồi tới cạnh Túc Thất rất nhanh, sau đó buông mắt nói: “Năm mươi năm trước ta lấy được Vụ Châu ở Doanh Châu, trong trận chiến đó chúng ta còn cứu được một mạch thế lực của lão đảo chủ Thập Châu, cũng là trưởng lão Canh Dã của Thập Châu trước đây. Canh trưởng lão dẫn dắt những người trung thành với lão đảo chủ vào Trung Nguyên, sau đó trợ giúp Trung Nguyên trong bóng tối, đồng thời cũng điều tra về trận đại chiến với Ma giới nhiều năm trước.”
Nàng nói tới đây thì chợt ngẩng đầu lên, lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Canh trưởng lão luôn giữ liên lạc với ta, bản danh sách nội ứng của Thập Châu hôm nay cũng đã ở trong tay ta.”
Khi giọng nàng lắng xuống thì bầu không khí cũng yên tĩnh lại, có người sắc mặt biến hóa khó lường, có người mất kiên nhẫn hô lên: “Đọc mau lên! Đến cùng là ai hả! Phải bắt hết bọn tay sai của Thập Châu!”
Trong phút chốc đám đông lại rộ lên huyên náo, nào thúc giục nào nhỏ to, cả sơn cốc lại bị khuấy động.
Túc Thất đứng lạnh lùng trong đám đông, trường kiếm chống phập xuống, mũi kiếm găm đánh keng lên mặt đất.
Trận náo loạn trong sơn cốc chợt ngừng lại.
Vân Khâm dứt mắt khỏi đám đông, rồi bắt đầu mở phong thư ra dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cất giọng đọc từng cái tên trong bức thư.
“Ngụy Dương.”
Cái tên đầu tiên được thốt ra khiến trận xôn xao nổi lên dữ dội, ngay khi mọi người nghe thấy cái tên này đã lũ lượt nhìn về phía Kiền Nguyên phong, lúc này chưởng môn Kiền Nguyên phong Ngụy Dương đã tái xanh mặt, bất ngờ tung người lên, lòng bàn tay lóe sáng, phóng thẳng về phía Vân Khâm!
Vân Khâm không né tránh, thậm chí không hề có ý định lui lại, đối mặt với chưởng môn Kiền Nguyên phong đã đột phá lục cảnh mà không hề sợ hãi.
Vì đúng lúc này vô số tiếng leng keng vọng tới chát chúa, theo sau nó là một loạt mưa kiếm ập tới như sóng trào, đan thành một tấm lưới lớn chắn mất mọi lối đi của Ngụy Dương.
Mọi người ngạc nhiên ra mặt, đảo mắt nhìn quanh quất, lúc này mới phát hiện trong sơn cốc đã xuất hiện hàng vạn thanh kiếm bạc từ lúc nào chẳng hay, chúng đang trôi nổi trên thinh không, mỗi thanh kiếm đều đang run lên bần bật như thể sẽ đâm tới điên cuồng bất cứ lúc nào.
Người xuất thủ là chưởng môn Không Thiền phái, Mai Nhiễm Y.
Chẳng ai biết được Mai Nhiễm Y hiện tại đã mạnh tới mức nào, y chỉ đứng im lìm đằng sau đám đông với gương mặt lãnh đạm, nhưng lại hệt như một bức tường cao khó lòng vượt qua, chặn đứng tất cả đường lui.
Ngụy Dương bị kiếm trận của Mai Nhiễm Y bắt giữ, Túc Thất bèn ngoảnh đầu nhìn ra người sau lưng, nhẹ gật đầu rồi nói với Vân Khâm: “Tiếp đi.”
Vân Khâm gật đầu, đọc tiếp: “Đới Thu Dương, Tả Khâu Tự Minh, Long Anh Bác, Đặng Khang An…”
Mỗi cái tên được đọc lên đều là người đức cao vọng trọng trong các đại môn phái, thậm chí còn là người nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, trong hàng vạn tiếng xôn xao và kinh ngạc, những người này đều bị Trung Nguyên chính đạo bắt giữ, những cái tên đại diện cho Thập Châu ấy đã lần lượt biến mất, trong sơn cốc của Tứ Phương thành hôm đó sát khí trào dâng, huyết quang gai mắt.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
55 chương
25 chương
10 chương
81 chương
10 chương
334 chương