Văn Thuyết

Chương 5

Edit: Yunchan Dĩ nhiên Cận Sương không biết được sự nghi ngờ của Vân Khâm, nàng ngồi nán lại trong phòng của Vân Khâm một hồi, nói thêm ít chuyện trước đây của Mộ Sơ Lương, sau đó mới đứng dậy, ánh mắt vẫn quyến luyến trên thanh kiếm kia cứ như đang nhìn một người quen cũ. Sau đó nàng quay lưng rời khỏi phòng. Cận Sương đi rồi căn phòng lập tức vắng lặng trở lại, Vân Khâm nằm bò ở cạnh bàn, cằm gác lên mu bàn tay, buồn thiu dùng đầu ngón tay đẩy đẩy chung trà, tâm trạng có hơi phiền muộn. Cơn phiền muộn này chẳng biết ngoi lên từ đâu, cũng chẳng biết phải giải quyết nó thế nào, đúng lúc này nàng chợt cảm giác tà áo bị thứ gì đó đụng nhẹ, nàng ngoảnh đầu lại thì thấy Uẩn Hoa kiếm đang dựa vào chân mình, đung đưa thân kiếm như muốn lấy lòng. Vân Khâm quơ lấy thanh kiếm, nhìn thẳng vào nó, lảm nhảm một mình: “Rốt cuộc thì khi nào chủ nhân của ngươi mới chịu tỉnh hả?” Tất nhiên Uẩn Hoa kiếm không thể trả lời nàng, nàng ngẫm lại câu hỏi của mình thì bỗng dưng cười ngất. Sao tự dưng lại tò mò về người này như vậy chứ, rõ ràng tới chính nàng cũng không thể nói rõ. * Ngày thứ hai sau khi trở thành đệ tử của Không Thiền phái, Vân Khâm được Mai Sương Mộng dẫn tới một đình viện khác nằm sâu trong rừng mai. Dọc đường đi nhờ có Mai Sương Mộng giải thích Vân Khâm mới hiểu được, hóa ra lúc xưa Không Thiền phái chia ra tổng cộng bốn đại tông môn, lần lượt là Mạnh Chương tông, Giám Binh tông, Lăng Quang tông và Chấp Minh tông, vì chuyện mười năm trước mà mấy đại tông môn của Không Thiền phái lần lượt giải tán, tông chủ cũng chẳng còn ở đây, ngày nay cả Không Thiền phái chỉ còn lại hai tông chủ là Mai Sương Mộng và Mai Nhiễm Y. Mai Sương Mộng là tông chủ của Mạnh Chương tông, phụ trách dạy dỗ các loại chú thuật, phù pháp, cơ quan và thuật chế tạo là chính, còn kiếm thuật chỉ dùng để cường thân mà thôi, và thứ Hoa Tình học chính là nó. Vị tông chủ còn lại tức Mai Nhiễm Y, chính là người huấn luyện kiếm đạo, hôm nay Vân Khâm nhập môn vì kiếm pháp, nên dĩ nhiên phải vào Lăng Quang tông. Cũng như tòa tiểu lâu nhìn thấy Mộ Sơ Lương hôm qua, đình viện hôm nay họ tới cũng là nơi Vân Khâm chưa từng bước tới trong suốt ba năm qua, còn vị tông chủ Lăng Quang tông Mai Nhiễm Y mà Mai Sương Mộng nhắc tới, Vân Khâm cũng chưa từng diện kiến bao giờ. Vân Khâm chỉ nghe về Mai Nhiễm Y qua lời của hai đệ tử khác, họ nói rằng y là một kẻ cuồng kiếm, từ rất lâu trước đây đã nhốt mình trong tiểu viện của mình, tập kiếm luyện công, chưa bao giờ bước chân ra ngoài, những chuyện ngoài kia dường như cũng chẳng liên quan gì tới y, cứ thế y tu luyện cũng đã được mấy mươi năm. “Kể ra thì kiếm pháp của Tiểu Mộ ban đầu cùng là do Mai Nhiễm Y truyền dạy.” Khi Mai Sương Mộng nói câu này thì cả hai đã đi tới cuối rừng mai, một đình viện xinh đẹp mở ra trước mắt, có điều đình viện này dường như ít khi được chăm sóc nên hoa cỏ mọc sum xuê, toát ra vẻ tiêu điều hoang vắng. Vân Khâm chưa từng nghĩ trong Không Thiền phái còn tồn tại một tòa lầu trang nhã thế này, vào mười năm trước khi Không Thiền phái còn hưng thịnh nó ắt hẳn rất xinh đẹp. Trong khi Vân Khâm còn đang ngắm nghía cảnh quang chung quanh thì Mai Sương Mộng đã cất bước đi tiếp, nàng quay đầu lại cười với Vân Khâm: “Ngươi theo ta.” Vân Khâm gật đầu đuổi theo, hai người đi băng qua hành lang, tới một sảnh đường nhìn sạch sẽ hơn những nơi khác rất nhiều. Trong sảnh chẳng có mấy vật dụng, chỉ có một chiếc bàn đặt một chung trà còn đang bốc khói. Đằng sau sảnh có một tấm bình phong, bên trong đốt nến, Mai Sương Mộng nhìn chung trà trên bàn rồi mới nghiêng đầu nhìn vào sau bình phong, cười nói: “Nhiễm Y, tiểu cô nương này là đệ tử mới của đệ, hôm nay ta dẫn cô bé tới cho đệ, sau này phải nhờ đệ chiếu cố rồi.” Vân Khâm nhìn theo tầm mắt của Ma Sương Mộng, đứng chờ trong im lặng. Chỉ chốc lát sau, một bóng người đã bước ra từ sau tấm bình phong. Người bước ra là một nam tử nom không lớn tuổi, khoác một bộ thanh sam rộng rãi, hàng mi dài như vẽ, đôi mắt đen láy như sao, chỉ với một ánh nhìn đã khiến trong đầu Vân Khâm lóe lên một từ. Hàn mai. Đây là một nam tử hệt như hàn mai. Trên mặt nam tử này không có quá nhiều thần thái, khi nghe Mai Sương Mộng nói thì mới ngoảnh sang Vân Khâm, ánh mắt hai người chạm nhau chưa đầy một giây y đã rũ mắt xuống. Y chính là Mai Nhiễm Y, con trai của Mai Phương Viễn môn chủ Không Thiền phái, đệ đệ của Mai Sương Mộng, là tông chủ của Lăng Quang tông và cũng là sư phụ tương lai của Vân Khâm. Vân Khâm nhìn người nọ chằm chằm nhưng dù cố thế nào cũng không thể sinh ra chút cảm giác thân thiết nào, thậm chí còn không tin nổi sau này mình sẽ học kiếm với y. Vì ánh mắt của y rất lãnh đạm, thậm chí Vân Khâm còn cảm thấy ánh mắt y nhìn con người cũng như đang nhìn hoa cỏ, chẳng có chút cảm xúc nào. Thay vì nói người này say mê luyện kiếm, thì thà nói bản thân y là một thanh kiếm còn đúng hơn. Ngay trong bầu không khí yên lặng này, rốt cuộc Mai Nhiễm Y cũng mở lời: “Tên.” Giọng y cũng lạnh lùng hệt như con người y, Vân Khâm khẽ chớp mắt, lên tiếng trả lời: “Vân Khâm.” Mai Nhiễm Y nhẹ gật đầu, tầm mắt lướt đến thanh kiếm mà Vân Khâm đang ôm trong tay. Thân của Uẩn Hoa kiếm rất dài, trong khi vóc dáng của Vân Khâm lại nhỏ thó, khi ôm thanh kiếm này có hơi lóng ngóng, khi nàng phát hiện ra tầm mắt Mai Nhiễm Y rơi lên thân kiếm thì cũng ngước mắt lên nhìn đáp lại y. Cuối cùng trong đáy mắt của nam tử lạnh lùng cũng nhen lên thứ gì đó như háo hức, y nhướng khẽ góc mày, nói hờ hững: “Uẩn Hoa kiếm?” “Không sai.” Mai Sương Mộng đáp: “Bội kiếm của Tiểu Mộ được cô bé nhặt được, đó cũng coi như duyên phận.” Nàng vuốt vuốt tóc Vân Khâm, quay sang nói tiếp với Mai Nhiễm Y: “Tỷ giao cô bé cho đệ.” Nói rồi quay lại mỉm cười với Vân Khâm, sau đó mới quay lưng bước đi. Sau khi Mai Sương Mộng ra về, bầu không khí trong sảnh cứ như đông cứng lại, Vân Khâm không giỏi nói chuyện cũng không thích tiếp xúc với người khác, hôm nay đối diện với một người càng kiệm lời hơn mình, nàng chỉ còn biết dời mắt sang thứ đang hoạt động duy nhất trong sảnh này —- chính là làn khói bốc lên từ chung trà, bay bay rồi tan vào không khí. Ngay khi Vân Khâm cho rằng sự yên lặng này sẽ tiếp diễn mãi thì rốt cuộc Mai Nhiễm Y cũng lên tiếng. “Ngươi đi theo ta.” Thả ra câu này xong thì y bước ra ngoài ngay mà không quay đầu lại, hướng đi ngược lại hoàn toàn với hướng Mai Sương Mộng vừa đi ra. Vân Khâm ôm kiếm lầm lũi theo sau, Mai Nhiễm Y dáng cao chân dài, khi bước đi cũng chẳng chậm chút nào, làm Vân Khâm nối gót theo sau phải chạy chậm mới bắt kịp. Hai người đi được một lúc rốt cuộc cũng dừng lại trước một căn phòng nhỏ đóng kín. Vân Khâm nhìn Mai Nhiễm Y khó hiểu, đợi đối phương giải thích nguyên nhân tới đây, thì thấy Mai Nhiễm Y bình thản nói: “Mọi cuốn sách trong phòng này ngươi đều có thể đọc.” Vân Khâm đáp một tiếng rồi quay đầu ngó vào cửa phòng, thấy trên cửa bám một lớp bụi mỏng, cứ như lâu rồi nơi này chưa có ai ghé thăm. Trong khi nàng quan sát căn phòng thì Mai Nhiễm Y đã quay lưng định đi. Vân Khâm lật đật muốn nói, nhưng qua hồi lâu vẫn không biết phải xưng hô thế nào, cuối cùng đành phải dùng giọng ậm ờ suýt cắn luôn đầu lưỡi: “Sư phụ!” Mai Nhiễm Y ngoái đầu nhìn nàng. Vân Khâm chỉ vào căn phòng, lí nhí hỏi: “Trong đó có cái gì?” “Lúc đầu trong đó đựng những thứ Tiểu Mộ chuẩn bị cho đệ tử mới, ngươi đọc xong chỗ đó thì hãy tới tìm ta.” Mai Nhiễm Y đáp nhạt nhẽo: “Ta về trước.” Thốt ra một câu bình tĩnh như vậy xong, Mai Nhiễm Y bỏ đi thật. Mà Vân Khâm khi nghe hai chữ “Tiểu Mộ” phát ra từ miệng Mai Nhiễu Y thì lập tức đứng bất động ngẩn ngơ, tới khi bóng lưng của Mai Nhiễm Y biến mất hoàn toàn nàng mới quay người lại, quan sát cánh cửa đóng kín này. Nàng chưa bao giờ nghĩ ngày đầu tiên mình nhập môn lại phải đọc sách. Nhưng mà mọi thứ có liên quan tới “Mộ Sơ Lương” nàng đều có một loại mong đợi kỳ lạ. Nàng thở ra một hơi thật nhẹ rồi đưa tay ra mở cánh cửa lâu rồi chưa có ai chạm vào. Cánh cửa phát ra tiếng vang cũ kỹ, lớp bụi đọng trên cửa bị động tác này khuấy động, bay tản ra trong gió lạnh. Mọi thứ trong phòng hiện ra rõ rệt trước mắt Vân Khâm. Gian phòng này rộng hơn trong tưởng tượng khá nhiều, bên cạnh bệ cửa sổ kê một chiếc bàn, trên đó để bừa vài chồng sách, đặt bên cạnh là một nghiên mực vuông, bút lông vẫn cắm ngay hàng thẳng lối trên giá, chỉ có một cây đặt ngang trên bàn, như thể có người đang viết gì đó ở đây, đương viết dở thì đứng dậy đi đâu đó, cho nên nơi này mới còn giữ lại nguyên trạng. Đằng sau bàn là gian phòng rộng rãi với chừng mười kệ sách xếp chỉnh tề, trên kệ là hàng dãy sách đủ thể loại, bên dưới mỗi ô sách đều được đánh dấu tên thể thoại, kinh văn, trận pháp, cơ quan, phù pháp, kiếm thuật, thậm chí có cả chú thuật, Vân Khâm nhìn dọc theo kệ sách này, phát hiện sách có liên quan tới kiếm thuật là nhiều nhất, thứ hai là trận pháp, ít nhất là chú thuật. Từ nhỏ Vân Khâm đã ở một mình trong núi tu hành, chưa từng thấy nhiều loại thuật tu luyện và kinh văn cổ tịch nhường này, nàng ngẩn ngơ trong phút chốc, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, đi bừa tới một giá sách. Chắc chắn căn phòng này đã không có ai vào từ lâu rồi, tất cả mọi thứ trong phòng đều phủ một lớp bụi dầy, và sách cũng không ngoại lệ. Vân Khâm rút một quyển kiếm phổ từ giá sách ra làm bụi bặm bay lên mịt mù. Nàng vội lui lại mấy bước, chờ cho bụi tan đi mới nhẹ nhàng lau bụi bám trên quyển sách rồi mở ra thật cẩn thận. Nhìn chòng chọc nội dung trong quyển kiếm phổ chốc lát, mắt nàng dần mở to. Kiếm chiêu viết trên này chính là chiêu thức nàng học được từ Uẩn Hoa kiếm. Vân Khâm không dằn lòng nổi bèn lật tiếp trang sau, nàng theo Uẩn Hoa kiếm học kiếm pháp cũng đã được năm sáu năm, nhưng vì lúc trước không có cơ bản, sau này cũng chỉ bắt chước thế đi của kiếm nên còn vướng mắc rất nhiều nghi hoặc với kiếm chiêu, bây giờ được đọc kiếm phổ, nàng bèn nhanh tay lật tới mấy chiêu mà mình khó luyện nhất, muốn nhìn kỹ xem nó thế nào. Chỉ lật một lát nàng đã tìm thấy những chiêu thức đó, điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là bên cạnh mấy thức kiếm chiêu này còn viết một dòng chữ nhỏ, chú thích tất cả những chỗ nan giải khi tu hành chiêu thức đó, người này ghi chú rất tỉ mỉ, những vấn đề mà Vân Khâm gặp phải hầu như đều được những dòng chữ này giải đáp cả. Vân Khâm nâng quyển sách lên, nhìn xoáy vào mấy dòng chữ nhỏ đó, bất giác ngẩn ra. Người viết chữ chắc hẳn rất kiên nhẫn, nét chữ của y rất đẹp, từng nét bút đều ngay ngắn chỉnh tề, trông thì nhu hòa nhưng không yếu đuối, chỉ nhìn thoáng qua đã đủ khiến người nhìn cảm nhận được sự hiền hòa. Đáy mắt Vân Khâm hiện lên ý cười, nàng đọc trang này xong thì lập tức lật ra trang sau. Cả quyển sách, hầu như tất cả mọi chỗ khó đều được người nọ viết chú thích, nắn nót từng nét, chẳng chút thiếu sót. Vân Khâm sực nghĩ đến điều gì, bèn đặt quyển sách đang cầm trong tay xuống, rồi bước về phía giá sách tìm đại vài cuối sách rồi lật ra, nhìn lướt qua đã phát hiện quyển nào cũng chằng chịt ghi chú, bất kể là kiếm thuật, phù pháp hay là kinh văn, không có gì là ngoại lệ. Nhớ tới câu nói trước khi đi của Mai Nhiễm Y, một lần nữa Vân Khâm lại chứng thực được suy đoán của mình, người làm những chuyện thế này trừ Mộ Sơ Lương ra thì có lẽ chẳng còn ai nữa.