Văn Thuyết

Chương 14

Edit: Yunchan Thời gian cứ như dừng trôi trong phút chốc, Vân Khâm đứng đờ ra tại chỗ, tới cả hít thở cũng nhẹ lại, chỉ im lặng nhìn thằng bé trước mặt. Mãi tới khi bé trai kia chớp chớp mắt, lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?” Giọng của nó toát lên sự trong trẻo và non nớt chỉ có riêng ở trẻ con, thậm chí còn hiền hòa êm ái hơn cả những đứa trẻ cùng lứa, Vân Khâm vừa nghe thấy thì chợt tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp vô cùng. Nàng không trả lời vấn đề của nó mà chỉ hỏi nhỏ: “Đệ là ai?” Đứa trẻ này rõ ràng chẳng hề có tâm phòng người chút nào, khi nghe thấy câu hỏi của Vân Khâm thì bèn mỉm cười, đáp ngay: “Ta là Mộ Sơ Lương.” Nét mặt Vân Khâm vụt thay đổi, Mộ Sơ Lương tí hon ngó thấy phản ứng của nàng thì tò mò hỏi tiếp: “Ngươi từng nghe về ta rồi, đúng không?” Cho dù thằng nhóc này tự nhận mình là Mộ Sơ Lương, nhưng nét mặt Vân Khâm vẫn chẳng hề giãn ra, nàng không hiểu tại sao mình lại gặp một Mộ Sơ Lương chừng mười tuổi, rồi tại sao thằng nhóc này lại có mặt ở đây, mọi thứ đều vô cùng không tưởng, nàng chỉ còn biết nhìn thật kỹ đứa nhỏ trước mặt mình như muốn tìm ra sơ hở nhỏ nào đó. Mộ Sơ Lương buồn cười nhìn thẳng vào nàng, lòng tò mò vẫn chưa chịu yên, hỏi tới: “Ngoài đó qua bao lâu rồi? Ta đã chết rồi ư? Ngươi nghe về ta bằng cách nào?” Một loạt câu hỏi này khiến Vân Khâm càng nghi ngờ nó hơn, Mộ Sơ Lương nhận ra sự nghi ngờ trên nét mặt nàng thì bỗng bật cười, nghiêng nghiêng đầu nói: “Thôi, hay là để ta giải thích thắc mắc cho ngươi trước đi, nào, ngươi muốn hỏi chuyện gì?” Nói xong, nó lập tức trưng ra dáng vẻ người lớn y như thật, làm bộ làm tịt khoanh tay nghiêm chỉnh chờ câu hỏi của Vân Khâm. Ánh mắt của Vân Khâm vẫn đóng đinh trên người nó, hỏi thật nhanh: “Đây có phải là động Tử Yên không?” Mộ Sơ Lương gật đầu cười đáp: “Phải.” “Trong động này có cất một thanh bảo kiếm đúng chứ?” “Ở đây có cất bảo kiếm gì à, sao ta không biết nhỉ?” Mộ Sơ Lương sờ cằm, đôi mắt lấp lánh ra chiều nghiền ngẫm, hỏi: “Ai nói cho ngươi biết?” “Mai Nhiễm Y.” Sắc mặt Vân Khâm hơi tối xuống, sau khi nghe được câu trả lời của Mộ Sơ Lương, trong lòng nàng nhất thời sinh ra dự cảm không lành, nàng nói tiếp: “Không Thiền phái gặp phải cường địch, sư phụ muốn ta tới đây lấy kiếm giúp…” Vân Khâm đang nói bỗng khựng lại giữa chừng, thầm nhủ ở đây đã không có kiếm thì có nói cũng bằng thừa thôi. Mộ Sơ Lương trẻ con nghe thấy thì cười khẽ, nó quan sát Vân Khâm một lát, rồi nói: “Y lừa ngươi thôi, động Tử Yên chẳng có bảo kiếm nào cả, nơi này là chỗ ta bế quan luyện công, một khi bước vào thì cửa đá sẽ tự động khép lại, cánh cửa này sẽ không mở ra trong mười ngày nửa tháng đâu.” Vân Khâm sững sờ, còn chưa lên tiếng đã nghe Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Xem ra kẻ địch lần này rất lợi hại, không thì Mai Nhiễm Y đã chẳng bảo ngươi tới đây để giữ mạng.” Rốt cuộc Vân Khâm cũng hiểu ra. Thứ gọi là bảo kiếm đó, chẳng qua chỉ là cái cớ để Mai Nhiễm Y bảo nàng tới đây ẩn nấp mà thôi, có lẽ Mai Nhiễm Y đã biết trận chiến này lành ít dữ nhiều, cho nên mới ra quyết định như vậy. Vân Khâm làm sao ngờ được chân tướng lại ra thế này, vì nàng chưa từng nghĩ cái người lãnh đạm đó lại có tâm tư như vậy. Nàng gấp rút quay người lại, lần mò trên bức tường đá mới đó còn là cánh cửa, nhưng cửa hang bị đóng rất kín, hoàn toàn chẳng tìm thấy một khe hở nhỏ nào, Vân Khâm đứng bất động tại chỗ chẳng biết xoay sở cách nào, cuối cùng chỉ nghe được giọng Mộ Sơ Lương vọng tới: “Vô ích thôi, không ra được đâu.” Đến đây Vân Khâm mới ngoảnh đầu lại, định thần nhìn vào bé trai tự nhận là Mộ Sơ Lương, nàng chỉ cảm thấy mọi ngõ ngách ở đây đều kỳ dị, mấy lời linh tinh ngả ngớn phát ra từ miệng thằng nhóc này cũng vô cùng kỳ quái. Mộ Sơ Lương trẻ con như biết trước đối phương sẽ hoài nghi, nó chẳng nói nhiều thêm mà chỉ đón lấy ánh nhìn chăm chú của Vân Khâm một cách hết sức bình thường: “Ngươi muốn hỏi gì nữa?” Vân Khâm cố lấy lại bình tĩnh, mang theo tâm trạng phức tạp bước tới trước mặt nó: “Ngươi không phải Mộ Sơ Lương.” “Hửm?” Mộ Sơ Lương ngẩng đầu lên, buồn cười hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết ta không phải?” Vân Khâm mím môi không đáp, nhưng vẻ mặt hết sức chắc chắn và cũng không có ý định tranh cãi, Mộ Sơ Lương thấy vô vị, bèn lắc đầu đi vào trong một sơn động khác. Nó bước tới bên cạnh Hoa Tình đang hôn mê, cất giọng nói: “Khiêng cô ta theo ta.” Vân Khâm bước nhanh tới đỡ Hoa tình dậy, tới khi nhận ra Hoa Tình không bị thương nặng mà chỉ kiệt sức hôn mê thì mới thở hắt ra một hơi, sau đó dìu Hoa Tình dậy một cách cẩn thận, rồi đi theo Mộ Sơ Lương vào sâu trong sơn động. Sơn động này không được coi là lớn, chưa đi được mấy bước họ đã vào tới trung tâm thạch thất, căn thạch thất này nom vô cùng đơn sơ, đơn sơ đến nỗi trừ một cái giường đá và một ngọn đèn ra thì chẳng còn gì cả, cả thạch thất trống trơn chỉ có rất nhiều chữ viết kỳ quái khắc trên vách tường, chi chít chằng chịt đầy cả phòng. Vân Khâm đặt Hoa Tình đang hôn mê xuống chiếc giường duy nhất trong phòng, sau đó vừa băng bó cầm máu cho Hoa Tình, vừa thấp giọng nói: “Mộ Sơ Lương… lúc trước luyện công ở đây sao?” “Đúng vậy, năm nào cũng bế quan ở đây ba tháng.” Đáp lại nàng là bé trai tự xưng Mộ Sơ Lương: “Nơi này chẳng có gì cả, có phải là chán lắm không?” Vân Khâm băng bó cho Hoa Tình xong thì ngẩng đầu lên, còn chưa lên tiếng, bé trai kia đã nói tiếp: “Cho nên hắn mới tạo ra ta.” Vân Khâm dè dặt nhìn nó, lúc này nó mới thu nụ cười lại, giải thích. Chuyện là sau khi tới Không Thiền phái, năm nào Mộ Sơ Lương cũng phải tới đây tu luyện, vào hai năm đầu hắn vẫn còn cái tính trẻ con, cho nên tới luyện công cũng chẳng yên, bao giờ cũng muốn tìm vài chuyện để làm, thoát ra khỏi sự nhàm chán lúc bế quan luyện công. Thế nên sau hai năm nghiên cứu thuật pháp, nhân dịp bế quan ba tháng, Mộ Sơ Lương đã tạo ra một ảo ảnh giống mình như đúc ở trong căn thạch thất này. Ảo ảnh này chẳng có tác dụng nào khác, nó không thể luyện công và cũng không thể đánh nhau, tác dụng duy nhất của nó là nói chuyện với hắn. Nó biết mọi thứ về Mộ Sơ Lương, tính tình cũng giống hệt Mộ Sơ Lương năm đó, nhưng lúc chế tạo ra ảo ảnh này Mộ Sơ Lương chỉ mới mười tuổi, cho nên tâm tính và hình thể của nó cũng đồng dạng với Mộ Sơ Lương mười tuổi, tới tận bây giờ vẫn không thay đổi. Nghe xong lời kể của ảo ảnh, không hiểu sao Vân Khâm lại bất chợt nhớ tới nhận xét của Hắc Y về Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương đích thực là một nhân vật thần kỳ, nếu Vân Khâm đoán không sai, thì khi Mộ Sơ Lương chế tạo ra ảo ảnh này đã tận dụng vài loại thuật pháp vô cùng phức tạp, những thuật pháp đó nếu đặt vào nơi khác thì dám chắc sẽ bị người ta dùng để đánh nhau hoặc điều tra tin tức, nhưng Mộ Sơ Lương mất hết hai năm, tốn biết bao là công sức để làm ra ảo ảnh không tan biến này, mà chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là tán dóc. Mình tán dóc với mình. Chuyện này mà để người ngoài biết, có khi sẽ không tưởng tượng nổi hoặc cười tới nước lăn luôn ra đất. Và Vân Khâm cũng đang nhìn ảo ảnh với vẻ mặt không tưởng tượng nổi hệt như thế. Sau khi chứng kiến căn mật thất nhảy nhót lung tung thì hiện tại Vân Khâm đã không còn thấy sốc với những chuyện mà Mộ Sơ Lương làm ra nữa, nhưng rõ ràng nàng còn đánh giá thấp trình độ quái đản của đối phương. Ảo ảnh chờ giây lát, rốt cuộc mới nói tiếp: “Ngươi hỏi nhiều quá rồi, bây giờ tới lượt ta hỏi chưa?” “Ta còn chưa hỏi xong.” Vân Khâm cắt ngang lời nó, hỏi tiếp: “Không có cách nào để ra ngoài thật sao?” “Không có, chẳng qua nếu ngươi chịu nói chuyện với ta, thì ta có thể nhớ ra gì đó cũng nên.” Ảo ảnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cái ghế đó còn cao nó, sau khi nó ngồi xuống hai chân còn chẳng chạm tới đất, cứ thế mà đong đa đong đưa. Vân Khâm nhìn nó bán tín bán nghi, nhưng vẫn ngồi xuống. Nàng đã từng nghĩ tới nghĩ lui vô số lần rằng sau khi tỉnh lại Mộ Sơ Lương sẽ có dáng vẻ gì, lần đầu tiên nàng và người đó đối thoại sẽ ra sao, nhưng giá nào nàng cũng không ngờ được lần đầu mình đối diện với “Mộ Sơ Lương” lại trong tình huống này, mà “Mộ Sơ Lương” mười tuổi trước mặt còn rất khó chơi, gần như khác biệt hoàn toàn với lời kể của mọi người trong Không Thiền phái. Trong lúc Vân Khâm còn đang đăm chiêu thì ảo ảnh kia lại lên tiếng: “Ngươi nói cho ta biết… hôm nay là ngày mấy đi?” Đây là một câu hỏi có hơi lạ lùng, Vân Khâm im lặng chốc lát, rồi đáp: “Ngày mười ba năm một trăm năm mươi hai.” Ảo ảnh nghe Vân Khâm trả lời xong thì cúi đầu đếm ngón tay, Vân Khâm nhìn chằm chằm động tác của nó không lên tiếng, lát sau mới thấy nó ngẩng đầu lên, giọng nhẹ bẫng: “Cách lần cuối cùng ta gặp Mộ Sơ Lương mười sáu năm, vậy thì… Mộ Sơ Lương đã chết rồi à?” Vân Khâm lắc đầu: “Huynh ấy chưa chết.” “Chưa chết?!” Đến đây ảo ảnh mới có vẻ ngạc nhiên, nó cúi đầu đếm lại một lát, sau đó trừng mắt nhìn Vân Khâm một cách hồ nghi, thả tay xuống nói: “Sao có thể, bây giờ cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sao Mộ Sơ Lương còn sống được chứ?” “Huynh ấy vẫn chưa chết, chỉ bị thương hôn mê thôi.” Vân Khâm không hiểu ảo ảnh này phán đoán kết quả dựa vào đâu: “Tại sao ngươi nói huynh ấy chết?” Ảo ảnh nghe vậy bèn nhướng mày đáp: “Vì người của Mộ gia đã định sẵn là không sống qua ba mươi tuổi.”