Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 54 : Hận thù của Long Phi
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần mờ mịt, gương mặt Long Phi tái nhợt cũng bị bóng đêm che phủ. Y Vân lần mò tìm được đèn cầy, vội thắp lên. Ánh nến mỏng manh, lập loè. Long Phi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đôi môi trắng bệch, lạnh như băng thoáng hiện ra nét cười sâu xa khó hiểu: “Vân nhi, sao không ngủ, đã tỉnh rượu chưa?”Chẳng biết tại sao, nụ cười của Long Phi đại ca vẫn không thể nào xoá đi hàn ý trong lòng nàng, ngược lại còn làm cho nàng càng lúc càng rét buốt. Y Vân không kìm được ôm chặt hai vai, đứng lặng yên, muốn xua đi sự lãnh lẽo này. Trước mắt nàng không phải là Long Phi đại ca đã từng cứu nàng khỏi Phồn Hoa Viên sao? Không phải là Đại ca luôn thuỷ chung an ủi bảo vệ nàng hay sao? Chính là hắn, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy xa lạ như vậy?“Vân nhi, rất lạnh sao?” Long Phi thở dài một tiếng, nhẹ tay vuốt lên chiếc đệm gấm thêu hoa rực rỡ, “Vân nhi, ngồi lên giường đi, đến bên đại ca. ”Tiếng nói Long Phi đại ca mềm nhẹ, vẫn tràn ngập yêu thương quan tâm. Nhưng, Y Vân lại đứng yên bất động. Thật là kỳ lạ, từng giọt nước từ trên người đại ca lại có thể kết thành hạt băng.
Rơi rải trên giường, giống như một chuỗi ngọc trai, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến toả ra từng tia sáng âm u lạnh buốt. Long Phi tựa như một khối băng, hàn khí vờn xung quanh, đứng gần hắn, cũng sẽ bị đông thành băng. “Đại ca, đầu Vân nhi còn choáng váng, Vân nhi trở về ngủ. ” Y Vân ngăn chặn khiếp sợ trong lòng, xoay người rời đi.
Nàng không muốn ở lại đây một phút giây nào nữa, nàng tình nguyên xem đây chỉ là một giấc mộng. Thân mình cuối cùng cũng bước tới cửa, chỉ một chút là có thể đi ra ngoài. Nhưng mà, sau lưng có một trận gió lướt tới, trên eo bỗng nhiên mát lạnh, một cánh tay lạnh như băng ôm lấy nàng. Bên tai, truyền đến thanh âm ôn nhu của Long Phi, “Vân nhi, làm sao vậy, ở lại với đại ca đi, tại sao lại phải trốn. ”Long Phi, hắn không phải là bệnh nhân sao? Thân mình sao lại mau lẹ như vậy.
Chẳng lẽ, hắn cũng có võ công? Long Phi đại ca, lẽ nào, hắn căn bản không có bệnh, hắn là giả vờ?“Đến phụng bồi đại ca!” Không màng đến ánh mắt kinh dị của Y Vân, Long Phi nắm lấy bàn tay Y Vân mềm mại, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống. “Đại ca, đến tột cùng là ngươi bị làm sao?” Có lẽ nàng nên biết rõ ràng, Y Vân không nhịn được hỏi. “Ngươi cũng thấy đấy, đại ca là đang tu luyện một loại thần công có một không hai,” Long Phi cười nhạt một tiếng, giọng nói hờ hững nhẹ nhàng, “Nhưng mà, đây cũng là loại tà công; vô cùng hàn âm; mỗi ngày cần phải ngâm mình trong băng mà luyện.
Đại ca đã cố công trong mười năm, nay đã sắp đến ngày thành công. ”
“Tà công?” Y Vân sửng sốt, có chút không tin tưởng, “Đại ca, ngươi—-ngươi căn bản là không có bệnh?”
“Không bệnh, nhưng thân thể lại không khoẻ,” Long Phi bỗng nhiên ho khan hai tiếng, “Trước khi luyện thành võ công, ngày qua ngày đều phải chịu đựng hàn ý ăn mòn thân thể.
Hơn nữa, nếu cuối cùng vẫn không luyện thành đến cảnh giới cuối cùng, đại ca sẽ bị hàn ý huỷ hoại, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng. ”
“Đã là như thế, Đại ca ngươi vì sao vẫn muốn tu luyện loại võ công này?” Y Vân không hiểu, là hoàng tử cao quý, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn cần gì phải như thế này?“Vì sao?” Long Phi u buồn cười, “Tất nhiên là vì muốn vượt qua hoàng đệ yêu quí của ta, ngươi có biết không? Từ nhỏ, hắn đã văn thao vũ lược, không gì là không thể, ta luôn sống phía dưới cái bóng của hắn.
Trong mắt phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng chỉ có hắn, ta mới là Đại hoàng tử, ta mới là hoàng đế tương lai của Nam Long Quốc, nhưng mà, vì sao, phụ hoàng cho tới bây giờ vẫn không chỉ định người kế vị, là hắn đang đợi, đợi một cơ hội thích hợp, lập Mạc thành Thái tử.
Ta sao có thể chấp nhập số phận như vậy?”Long Phi khép lại đôi mắt, che đi vẻ kích động trong mắt. Long Mạc!Hắn là đệ đệ duy nhất, trong đôi mắt hắn luôn ánh lên vẻ thông minh sáng suốt, võ nghệ lại càng bí hiểm.
Mà tâm tư của hắn, lại ôn hoà tĩnh lặng như vậy.
Hắn có được khí chất cùng sự quyết đoán của một quân vương. Hắn mười hai tuổi đã theo phụ hoàng ra biên cương, uy danh rộng khắp, tuổi còn nhỏ đã mưu trí, dũng mãnh, được đông đảo thần dân ca ngợi cùng kính yêu. Hắn thu hút ánh mắt mọi người. Long Phi biết, cuộc đời này của hắn vĩnh viễn không thể vượt qua được Long Mạc. Mãi đến khi, bắt đầu luyện tập loại võ công này, hắn mới nhận ra bản thân cuối cùng cũng có hy vọng. Y Vân không tin nhìn Long Phi, nàng không ngờ, đại ca người luôn có nụ cười ấm áp dịu dàng như gió xuân kia lại có tâm tư thâm sâu như vậy. Nhưng mà, tất cả những chuyện này là nên trách ai đây?Trách sự thương yêu của Hoàng thượng, Hoàng hậu? Hay trách Long Mạc quá ưu tú sao?Có lẽ cũng không phải, nên trách là trách Long Phi đại ca sinh ra trong hoàng thất. “Như vậy, ngươi cứu ta trở về, cũng là có mục đích?” Y Vân lạnh nhạt nói. “Đúng, cứu ngươi, là muốn đả kích Mạc.
Bởi vì ta biết, hắn yêu ngươi, yêu một tiểu nha hoàn.
Từ lần đầu tiên ngươi một thân nam trang xuất hiện ở Phồn Hoa Viên, xuất hiện ở trước mặt ta, ta đã biết.
Tuy rằng khi đó, Mạc đối với ngươi khinh thường.
Đệ đệ này của ta, cái gì cũng xuất sắc, nhưng đối với tình cảm của mình, lại vô cùng hồ đồ.
Đêm đó, chính ta đã phái người ám sát, muốn thừa dịp lúc Mạc cứu ta mà giết hắn.
Nhưng không ngờ, ngươi lại vì hắn, mà nhận một kiếm kia. ”
“Ngươi là nói, người lần đó đến ám sát là do ngươi phái tới?” Y Vân khiếp sợ, thế nào cũng không nghĩ tới, Long Mạc không chút quan tâm đến tính mạng ra tay cứu Long Phi, vậy mà hắn lại tính kế trên đệ đệ của mình. Nàng không thể tin được, nàng luôn luôn kính trọng đại ca nhưng hắn lại là người như vậy, ánh mắt Y Vân lạnh lẽo, nàng thực thất vọng, “Bây giờ ngươi muốn thế nào? Giết ta sao?”
“Đúng, giết ngươi. ” Trong mắt Long Phi hiện lên một tia hàn ý, “Chỉ có giết ngươi, mới khiến Mạc tâm tình rối loạn, chỉ có giết ngươi, ta mới có cơ hội. ” Long Phi từ từ nói, bàn tay lạnh buốt chậm chạp xoa nhẹ chiếc cổ của Y Vân. Từng dòng không khí lạnh giá thâm nhập vào da thịt, xuyên đến tận trái tim nàng. Y Vân không kìm được khẽ thở dài, lúc này trong lòng nàng không chút sợ hãi, không hận thù, không khinh thường, chỉ có bi thương vô hạn. Long Phi nhìn nữ tử này, chính nàng đã làm cho Long Mạc tình nguyện vứt bỏ tiểu thư nhà tướng quân, làm cho Long Mạc bất chấp mọi thứ mà chống đối lại mẫu hậu. Vì sao, trong ánh mắt nàng không có một chút sợ hãi hay oán hận. “Ngươi không sợ sao?” Hắn đem ánh mắt thâm sâu buốt giá đến gần sát gương mặt như ngọc của nàng. “Sợ! Ai lại không sợ chết chứ? Nhưng nếu ta sợ, ngươi liền sẽ thả ta sao?” Đôi mắt Y Vân trong suốt trong đêm tối, thanh khiết không chứa một chút tạp chất. Bàn tay Long Phi chậm rãi buông ra. Nàng tốt đẹp như vậy. Nhưng số phận lại quá cay nghiệt với nàng. Nàng mặc dù rơi vào thanh lâu, lại không nhiễm bụi trần, nàng buộc phải tiến cung, nhưng vẫn không oán hận điều gì.
Nguyệt Hạ Hương lợi dụng nàng, nàng lại như cũ không hề so đo tính toán, yên lặng giúp đỡ. Nàng, thật ra là một nữ tử như thế nào. Mỗi khi nhìn vào mắt nàng, luôn hiện hữu một ánh sáng tinh khôi sáng rực. Số phận tuy đối với nàng quá mức bất công, nhưng nàng luôn cố gắng thích ứng, càng khó khăn lại càng kiên định. Long Phi khẽ thở dài một hơi. “Ta thay đổi ý định.
Ta muốn ngươi làm phi của ta.
Ta muốn trong ngày Long Mạc nạp phi, ta cũng sẽ cưới ngươi.
Không biết sau khi nhận ra nữ tử mà hắn hết lòng yêu thương lại lấy một nam nhân ốm yếu như ta, hơn nữa lại là sườn phi, hắn sẽ chịu đã kích thế nào, có phải còn nặng nề hơn so với việc ngươi chết đi. ”Long Phi hờ hững nói qua, che dấu sự rung động nổi lên trong lòng. Ván giường bỗng nhiên bị nhấc lên, Y Vân không kịp phải ứng đã bị ném xuống hầm băng lạnh lẽo. Bùm—–Y Vân không có ngã xuống đất, mà là rơi vào trong nước, làn nước lạnh rét nhanh chóng bao phủ cả người nàng. Trong bóng đêm, Y Vân cố sức bơi, sau một lúc lâu, cũng bò được lên bờ. Ở trên bờ, ngồi trên mặt đất lạnh như băng, lạnh đến phát run. Nàng có thể cảm giác được trong căn phòng tối tăm này, nơi nơi đều là băng.
Long Phi đúng là ở trong này tu luyện võ công. “Thả ta ra!” Y Vân hô. Nhưng không có tiếng người trả lời, một vật đen tuyền được thả xuống, phủ lên người nàng. Ngay sau đó, cánh cửa liền bị đóng lại. Y Vân sờ thử, thì ra là chiếc chăn bằng gấm. Long Phi vẫn là không muốn nàng chết cóng bởi vì nàng còn có giá trị lợi dụng. Trong bóng tối, Y Vân mỉm cười mỉa mai. Long Phi đi đến bên cửa sổ, nhìn lên màn trời u tối.
Vầng trăng đã khuất, chỉ còn lại từng ánh sao lẻ loi nhấp nháy. Làn gió thổi tới, mang theo hơi thở mát lạnh.
Hắn khẽ mỉm cười đón lấy. Trên người hắn gió nhẹ lướt qua rồi từ từ rời đi. Hàn ý vì đó cũng dần biến mất.
Tay hắn gắt gao nắm chặt. Mười năm, hắn đã chịu loại đau khổ này suốt mười năm. Mỗi lần luyện loại công phu này, trái tim hắn lại một lần lạnh giá, tưởng chừng như hắn sớm đã không còn cảm giác. Hắn đem oán hận đặt lên người Long Mạc.
Đệ đệ này, ai bảo hắn ưu tú như thế, ai bảo hắn mọi thứ đều nổi bật hơn.
Long Phi biết ở trong lòng mọi người, Long Mạc sớm đã là vị vua tương lai.
Nhưng mà hắn sẽ không để bọn họ toại nguyện. Hắn muốn cho bọn họ nhìn thấy, Long Phi hắn không phải chỉ là kẻ vô dụng, hắn cũng là người có dũng có mưu, hắn cũng sẽ là một hoàng đế tốt. Hắn sẽ không để kế hoạch của mình bị phá hỏng, vì thế hắn mới chịu đựng nhiều năm như vậy. Nhưng mà Y Vân, nàng là nữ tử tin cậy và kính trọng hắn. Long Phi giờ này mới phát hiện ra hắn không có dũng khí xuống tay với nàng. Chẳng qua chỉ là một nữ tử xinh đẹp mà thôi. Một khi đăng cơ, xưng đế, trên đời dưới đất này, duy nhất là của hắn, muốn nữ tử thế nào mà chẳng được. Chỉ là vì muốn lợi dụng nàng thôi. Đúng rồi, là lợi dụng, là mục đính mà hắn đến giờ vẫn không giết nàng.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
48 chương
58 chương
37 chương
9 chương
12 chương