Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 21 : Thanh lâu hiến nghệ
Xe ngựa dừng trước một nơi rực rỡ.
Đó là một toà lầu các ba tầng, so với các toà nhà xung quanh cao hơn, đại môn đề Phồn Hoa Viên. Đèn hoa rực rỡ hai bên, khiến Phồn Hoa Viên càng thêm sáng rực, trước cửa dừng đầy xe ngựa, xem ra thật hưng thịnh, vài nữ tử thân mặc nghê thường *y phục ngũ sắc* đứng trước cửa, vấn tóc cầu kỳ, mang đầy châu ngọc, gương mặt điểm trang tươi đẹp. Hương khí mang mùi son phấn nồng đậm tràn ngập tứ phía, từ trên lầu du dương truyền xuống tiếng ca, tiếng đàn, tiếng cười vui thanh.
Đến nơi này thì Y Vân mới tỉnh ngộ, Phồn Hoa Viên dĩ nhiên là thanh lâu trong truyền thuyết, chính nàng thế nào lại tưởng hoa viên.
Long Mạc này cư nhiên lại đến thanh lâu, chẳng lẽ là muốn thoát khỏi nàng.
Y Vân nếu đã hạ quyết tâm buộc phải nhờ cậy Long Mạc, nàng tuyệt sẽ không từ bỏ ý định.
Long Mạc ngay cả liếc mắt cũng không nhìn qua Y Vân, mặt không chút biểu tình liền xuống xe, Đinh Lang sớm đã ở phía trước cỗ xe chờ đợi, hai người một trước một sau hướng Phồn Hoa Viên đi đến.
Cảm giác bị người khác xem như không khí thật sự không dễ chịu cho lắm, hảo hảo dặn dò mẫu thân ở lại trên xe, Y Vân mặt dày nhanh bước theo, nàng cũng không muốn Long Mạc chạy thoát.
Bất quá ở trước cửa lại bị người chặn lại.
Nữ tử một thân phục trang đẹp đẽ, có lẽ là tú bà, nhìn thấy Y Vân liền nói: “Thỉnh cô nương dừng bước, chúng ta nơi này không nhận thiết đãi nữ từ.” Nói xong còn nhìn…từ trên xuống dưới…Y Vân, nghĩ thầm cô nương đẹp như vậy, nếu là vào Phồn Hoa Viên, nhất định là hoa khôi.
Y Vân lo lắng nói: “Là như vầy, ta là nha hoàn của vị công tử mới vừa rồi đi vào, ngươi cho ta vào đi thôi.“
“Chính là vị công tử kia cũng không có nói có nha hoàn nha.” Tú bà nói.
Y Vân mắt thấy Long Mạc cùng Đinh Lang biến mất ở bên trong cửa, liền trở lại trên xe, từ trong hành lý xuất ra nam trang ngày đó Quân Lăng Thiên cấp cho nàng mặc vào, vốn định bỏ đi, chính là mẫu thân không cho, không nghĩ tới hôm nay thế nào lại có công dụng.
“Vân nhi nha, ngàn vạn lần đừng để lạc mất bọn họ, nương ở trong này chờ ngươi, còn có người thị vệ kia, bộ dạng cùng cha ngươi có chút tương đồng, nói không chừng chính là Phong nhi chúng ta tìm kiếm nhiều năm?” Mẫu thân vẻ mặt vui sướng nói.
Y Vân sửng sốt, vui sướng: “Chẳng lẽ hắn chính là Phong ca ca? Nếu đúng như vậy, thật tốt quá.“
Đây đúng là tin tốt lành nha, mẫu thân đã nhiều năm như vậy luôn trông mong đến ngày sum họp, nhưng mọi mong mỏi dường như đều không có hy vọng.
“Ta nhất định tìm cơ hội hỏi hắn.” Thật không nghĩ tới, chả trách mẫu thân ở trên xe nhìn chằm chằm vào Đinh Lang.
Lúc này đây đi vào, tú bà thật là không có ngăn trở nàng, trong thanh lâu một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, đại sảnh hiện có một nữ tử đang ôm tỳ bà diễn tấu.
Nhiều người như vậy, Y Vân trong nháy mắt có chút không thích ứng.
Mà Long Mạc cùng Đinh Lang đã sớm không thấy bóng dáng.
“Công từ, xin hỏi ngài tìm vị cô nương nào?” Một nữ tử mi thanh mục tú, trang dung thản nhiên, không như những nữ nhân điểm trang nồng đậm trước cửa, nàng một thân phấn hồng hoa thường, lắc lắc thân mình uyển chuyển, bàn tay nhỏ nhắn khoát lên vai Y Vân, cười khanh khách hỏi.
Y Vân ho nhẹ một tiếng, đem tay nàng từ trên người lấy xuống, nói: “Ta không có quen biết cô nương nào, không bằng cô nương ngươi phụng bồi ta đi. Không biết ở lầu hai còn có nhã gian.“
Cô nương kia vội nói: “Đương nhiên, công tử, mời.“
Thật không dự đoán được công tử thanh tú như thế lại nhìn trúng nàng, cực kỳ hưng phấn dẫn Y Vân lên lầu.
Long Mạc hiển nhiên sẽ không ở trong đại sảnh hỗn tạp đó, Y Vân quyết định lên lầu hai tìm một chút.
Mới vừa tới lầu hai, liền nhìn thấy Đinh Lang đứng trước cửa một gian phòng.
Y Vân đối với cô nương bên người nói: “Xin lỗi, ta gặp cố nhân, muốn đi chào hỏi một chút.” Nói xong liền hướng Đinh Lang đi đến.
Chứng kiến Y Vân một mực đi theo, Đinh Lang thực rất kinh ngạc.
Y Vân tinh tế đánh giá qua Đinh Lang, gương mặt có vài phần giống với mẫu thân, mày kiếm sáng quắt, rất là dễ nhìn, mặt dù biểu tình không chút thay đổi, nhưng lúc nào cũng tạo cảm giác vui cười, làm người khác nhìn vào thực thư thản. Chưa nhìn thấy qua phụ thân, nàng chỉ cảm thấy Đinh Lang cùng mẫu thân rất giống, nhất là khuôn miệng, cực kỳ giống mẫu thân.
“Ngươi cùng một vị cố nhân của ta rất giống, không biết ngươi có thể có nhủ danh *tên đặt lúc nhỏ*?” Y Vân hỏi.
Không dự đoán được Y Vân lại hỏi điều này, Đinh Lang có chút ngây ngốc, định trả tời, trong gian phòng trang nhã truyền ra thanh âm lạnh lùng cùng trong trẻo của Long Mạc, Đinh Lang ngươi tiến vào.
Đinh Lang cuống quýt đi vào, Y Vân cũng nhân cơ hội đi theo vào.
Trong phòng có chút khác biệt, thuận theo thiên địa, bố trí vô cùng lịch sự, tao nhã, ấm áp.
Bình phong hoạ Mai Lan Cúc Trúc, bình hoa tinh vi, ánh nến lay động. Hết thảy đều biểu hiện rõ ràng chủ nhân là người rất có thẫm mỹ.
Long Mạc cùng một nam tử xa lạ hảo ngồi cùng một chỗ, bên cạnh còn một vị nữ tử.
Y Vân nhìn thấy vị nam tử bên cạnh Long Mạc, một loại tình cảm thương tiếc tự nhiên nảy sinh.
Nam tử này, vừa nhìn đã biết hắn mang bệnh đã lâu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, gầy yếu, hiển nhiên thần sắc cũng thiếu sinh khí, nhưng đôi mắt mát lạnh, dường như hàm chứa một nỗi khổ rất sâu đậm.
Vị cô nương bên người họ, mỹ mạo vô song, trời sinh ưu tú.
Ngũ quan duyên dáng, thân hình hoàn mỹ, gương mặt nàng toát lên một thần thái nhu mì, hệt như tiên hoa nở rộ theo gió lay động. Lại phảng phát như một nụ hoa Mẫu Đơn quyến rũ, mềm mại, đang từ tốn nở ra từng cánh hoa kiều diễm, nàng làm cho người ta như si như say, như điên như cuồng.
Long Mạc lãnh huyết liếc nhìn Y Vân nói: “Bản lãnh thực không nhỏ, thản nhiên tiến vào, không nghĩ ngươi còn có khả năng dụ dỗ thị vệ bổn vương.“
Y Vân không nói gì, lại khiến suy nghĩ Long Mạc càng thêm chắc chắn. Nàng có thể không cùng Long Mạc quen biết nhau, nhưng không thể chịu được hình tượng nàng trong lòng hắn lại như vậy. Nàng quyết triệt để thay đổi cái nhìn của hắn. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Nàng là ai?” Nam tử kia quay đầu hỏi Long Mạc.
Long Mạc nói: “Tiểu nha hoàn Nguyệt phủ.“
“Sao?” Nam tử bệnh nhược mi mày khẽ động, cười nói: “Chẳng lẽ Nguyệt tiểu thư phái tới giám thị ngươi?“
“Không phải, là nha hoàn trong phủ bị đuổi đi, có thể là bởi vì câu dẫn thiếu gia.” Long Mạc hờ hững tuyên bố, tựa như điều hắn nói cùng nguồn gốc mọi chuyện thực giống nhau.
Nam tử kia bỗng nhiên cười nói: “Là thế này phải không? Nàng kia vì sao đi theo ngươi?“
“Này ngươi hỏi nàng đi.” Long Mạc chỉ Y Vân.
Nam tử kia liền đem ánh mắt hướng về phía Y Vân.
“Tiểu nữ tử là bởi vì gặp cừu nhân, hi vọng đến phủ Vương gia tị nạn.” Y Vân đáp.
“Được rồi, chớ vì nàng mà phá hư hứng thú của chúng ta, Hồng Điệp, ngươi có phải gần đây có phổ tân khúc? Đến diễn tấu một khúc, hảo trợ hứng thưởng rượu.” Long Mạc bỗng nhiên ngắt lời nàng, hướng vị nữ tử bên cạnh nói.
“Vâng, tiểu nữ tử xin mạn phép.” Hồng Điệp kia đáp.
Nàng đứng dậy đi đến đàn ngọc trong phòng, khảy một khúc.
Làn điệu uyển chuyển, cũng thật thanh tịnh, đẹp đẽ, vô cùng du dương, Y Vân không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ trong thanh lâu cũng có nữ tử như thế.
Qua một khúc, nam tử bệnh nhược cười nói: “Một khúc qua tai, dư âm như còn văng vẳng đâu đây nha.“
“Tiểu nữ tử cầm kỹ so với Nguyệt tiểu thư kém xa, tại Hội Hoa xuân, tiểu nữ may mắn nghe qua một khúc của Nguyệt tiểu thư, đó mới thật sự là tuyệt vời.“
“Ngươi là nha hoàn Nguyệt phủ, vậy ngươi có thể đánh đàn?” Nam tử kia đột nhiên hỏi.
Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Long Mạc lạnh giọng nói: “Nàng chỉ biết câu dẫn người.” *ah nì đág ghét wa đi.*
Y Vân vốn tính khí bình tĩnh, lúc này lại rốt cuộc không chịu nổi Long Mạc hết lần này đến lần khác mỉa mai.
Nàng đứng dậy ngồi vào trước đàn ngọc, ngọc thủ lưu loát, bắt đầu diễm tấu.
Y Vân tấu khúc cho chính nàng phổ, là một khúc Mê Tiên Dẫn.
Thanh khiết, tĩnh mịch, tiếng đàn như hoà vào lòng người, liền khiến trong lòng mỗi người đều run lên.
Y Vân tựa hồ không phải đang khẽ lướt huyền cầm, mà là tâm cầm.
Âm sắc như tan vào lòng, khiến ta không thể không theo tiếng đàn của nàng mà bi mà hỉ.
Lúc hoan khoái như tiếng suối trong xanh, oanh điểu vui thanh, lúc nghẹn ngào như tiếng người nức nỡ.
Bỗng nhiên một tiếng “Đông” vang lên, cầm huyền đoạn liễu, tiếng đàn du dương êm tai đột nhiên ngừng lại, dư âm dây dưa phiêu đãng.
Dây đàn là Y Vân cố ý kéo đứt, vốn bởi vì nhất thời xúc động mà khảy đàn, lại bởi vì lý trí mà bỏ dở khúc nhạc.
Nàng tốt nhất là không nên đánh đàn, nếu như bị Long Mạc nhìn ra sơ hở, như vậy bí mật thay tiểu thư đánh đàn có lẽ bị lộ.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có ánh nến nhẹ nhàng bùng cháy.
Nam tử bệnh nhược gương mặt lưu lại vẻ mê đắm, hoàn toàn ngẩn ngơ, hắn nhìn Y Vân dưới ánh nến, vẻ đẹp của nàng nhìn qua có chút không chân thật, ngọn gió vờn quanh mái tóc liền nhẹ nhàng bay bay, mi mắt khẽ buông, che giấu biểu tình trong đôi mắt ấy, làm cho người khác đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Thật sự là đáng tiếc, tiếng đàn tuyệt đẹp như vậy vì sao lại đoạn.
Hồng Điệp cũng rất kinh ngạc, tiểu nha hoàn này cầm kỹ quả thật không tệ, chính là tiếc rằng tiếng đàn còn chưa triển khai, chẳng biết tại sao, cầm huyền lại ngừng.
“Đáng tiếc, Vì sao cầm huyền đoạn liễu?” Nam tử không khỏi có chút tiếc nuối nói.
Ánh nến trùng trùng, Long Mạc tựa vào trên ghế, bóng của ánh nến che đi biểu tình kinh ngạc của hắn. Nhưng ánh mắt vẫn sắc bén bắn về phía Y Vân, hắn càng ngày càng cảm thấy tiểu nha hoàn này thực không đơn giản.
“Đây là nàng quen dùng kỹ xảo, e rằng cố ý phá vỡ nhã hứng của ta và ngươi.” Long Mạc thản nhiên nói.
Y Vân đứng dậy, nhẹ nhàng cười yếu ớt, đôi môi đỏ mọng khẽ cười như hoa đào nở rộ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Thật sự là cáo lỗi, cùng tiểu thư học đánh đàn mấy ngày, vốn không nên ở trong này phô trương, chỉ vì trong lòng khẩn trương, cầm huyền liền đoạn, thỉnh các vị lượng thứ bỏ qua. Y Vân không phải là cố ý phá vỡ nhã hứng của mọi người.“
“Mạc, ta xem nàng không phải là người như lời ngươi vừa nói, nếu là ngươi không cần nàng đi theo ngươi, vậy đem nàng nhường cho ta.” Sắc mặt nam tử tái nhợt nói.
Y Vân cả kinh, không khỏi mỉm cười thê lương, cái này chính là vận mệnh tiểu nha hoàn, lúc trước tiểu thư có thể theo Nguyệt Lão phu nhân đem nàng mượn đi mười ngày, mà hiện tại người này lại muốn Long Mạc đem nàng giao cho hắn.
Chẳng qua nàng không phải là người của Long Mạc, nàng sẽ cự tuyệt.
Có điều Long Mạc có lẽ sẽ thật cao hứng đem nàng đẩy đi, nhưng không ngờ, Long Mạc đứng dậy, dưới ánh nến, sắc mặt có chút âm u,nói: “Khó mà làm được, nếu là như vậy, ta sao có thể yên tâm cho ngươi.“
“Sớm một chút hồi phủ đi, miễn cho lại phát bệnh.” Nói xong sai khiến Đinh Lang dìu người nọ.
Y Vân lúc này có chút nghi hoặc, nam tử bệnh nhược này, thân phận như thế nào, lại cùng Long Mạc ngang hàng ngang vế.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
10 chương
33 chương
772 chương
51 chương
52 chương
39 chương
57 chương
10 chương