Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 100 : Điều kiện của Thính Hồ
Y Vân hít một hơi thật sâu, trong giây phút này, nàng bỗng nhiên hiểu ra tên Ma Quân mà mọi người trong kinh thành bàn tán gần đây là ai, là hắn, là người từng là Thương Dung đại ca………..Long Phi.
Hàn ý bức bách từ người Long Phi truyền đến, làm Y Vân không kìm được run lên bần bật, chậm rãi lui về phía sau từng bước.
“Như thế nào? Sợ ta?” Long Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Y Vân, hơi hơi cười khẽ, “Vân nhi, ngươi vẫn xinh đẹp mê người như vậy, chẳng trách cả Mạc và Quân Lăng Thiên đều thích ngươi, nhưng mà đáng tiếc nha, bọn họ không ai có thể chiếm được ngươi!”
Hắn chậm rãi nói, mỗi một câu một chữ đều mang theo sát khí mạnh mẽ.
Đôi tay thon dài của hắn hơi nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tái nhợt của Y Vân.
Y Vân gạt đi bàn tay của Long Phi, vội vàng lui về phía sau vài bước. Đầu ngón tay của Long Phi vừa chạm vào nàng thì một luồng hàn ý lạnh lẽo liền thấm qua làn da, lạnh tới trong lòng.
Long Phi chẳng khác nào một người băng.
“Vân nhi, ngươi sợ cái gì? Chúng ta đã bái đường, ngươi quên rồi sao? Trong lòng ta, người vĩnh viễn là nữ nhân của ta, cho dù ta chết, cũng sẽ mang ngươi theo.”
Long Phi thản nhiên nói, vừa nói vừa bước tới trước mặt Y Vân.
“Ngươi muốn làm gì?” Thanh âm Y Vân khẽ run.
“Ta muốn ngươi đi theo ta!” Sự hung ác trong mắt hắn từ từ hiện ra, thật sâu trong đấy là sự khác khao sâu đậm, hắn nhìn vào trong đôi mắt trong suốt của Y Vân, “Ta muốn Long Mạc, cho dù có được thiên hạ, cũng không có được nữ nhân mà hắn yêu thương nhất. Theo ta đi, ở cùng với ta, được chứ? Khiến Mạc đau khổ cả đời!” Long Phi gần như điên cuồng nói.
Y Vân lắc đầu liên tục, cơ thể không ngừng lui về phía sau, Long Phi như vậy không còn là Thương Dung đại ca mà nàng quen biết.
“Ta sẽ không đi với ngươi, Long Phi, ngươi vì sao cho đến lúc này vẫn không chịu tỉnh ngộ? Long Mạc đau khổ thì ngươi có thể sống dễ chịu sao? Hắn là huynh đệ của ngươi nha, chẳng lẽ giữa các ngươi không có một chút tình huynh đệ hay sao?”
“Tình huynh đệ? Nếu đã quan tâm đến tình huynh đệ thì hắn còn cướp đi ngôi vị hoàng đế của ta sao?” Long Phi âm u lạnh lẽo nói.
Y Vân chưa từng nghĩ, đến lúc này rồi mà Long Phi vẫn còn ngoan cố như vậy.
“Long Phi, phụ hoàng của người bị người khác bắt đi, ngươi không tìm cách cứu người, ngược lại còn chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng, ngươi có được thiên hạ như vậy là trái với đạo nghĩa, ngươi còn cho người ám sát phụ hoàng và hoàng đệ của ngươi, như vậy sao có thể là một vị hoàng đế tốt!” Ánh mắt Y Vân dịu dàng mà kiên định, thầm than một tiếng, Long Phi, hắn còn có thể cứu chữa hay không?
“Đạo nghĩa, con người sao có thể bị thứ đạo đức ấy ràng buộc! Thắng làm vua, thua làm giặc! Đây chính là đạo nghĩa. Còn ngươi, ta sẽ không từ một thủ đoạn nào ép ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta, đây chính là tình yêu của ta.”
Long Phi nói, hàn quang trong mắt chợt lóe, đầu ngón tay của hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một băng châm thật dài.
Băng châm kia, ước chừng hơn một tấc, vô cùng trong suốt, loé ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn nắm bàn tay trắng mịn của Y Vân.
“Ngươi đang làm cái gì?” Một loại cảm giác sợ hãi trước đây chưa từng có truyền đến, Lăng Thiên cũng từng hành hạ nàng, nhưng chưa bao giờ khiến nàng sợ hãi như thấm vào trong xương tuỷ như thế này.
“Không được cử động!” Long Phi dịu dàng nói, gắt gao nắm chặt cổ tay của Y Vân, làm Y Vân không thể nhúc nhích, sau đó đem băng châm kia từ từ đâm vào đầu ngón tay của Y Vân.
Trong nháy mắt một luồng hàn ý lạnh như băng từ đầu ngón tay truyền đến khắp toàn thân.
“Ta muốn ngươi cũng trở nên lạnh giống như ta.” Long Phi từ từ nói.
“Ta không muốn! Ngươi vô sỉ, đê tiện!” Y Vân gần như suy sụp, cố nhịn để không rơi nước mắt, căm hận nói.
Ánh mắt của nàng sắc bén mà kiên định, trong bi thương mang theo sự quật cường không thể lay động. Ánh mắt kia khiến Long Phi có cảm giác cho dù là hắn giết nàng, cũng sẽ không làm nàng khuất phục.
Hắn u sầu cười nói, “Ta vô sỉ?” Trên đầu ngón tay lại xuất hiện thêm một băng châm.
Đầu óc Y Vân quay cuồng, nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, đứa con trong bụng, làm sao có thể chống lại sự xâm nhập của hàn ý.
Y Vân bỗng nhiên ngồi xổm xuống, che ngực, đau thương nói: “Thương Dung đại ca, ngực Vân nhi rất lạnh, chỉ sợ ngươi còn tiếp tục đâm xuống, ta sẽ bị đông cứng mất.”
Long Phi sau khi nghe một tiếng Thương Dung đại ca, trong mắt như có những cơn sóng nhỏ lan toả.
Hắn hạ tay xuống, dịu dàng nói: “Ngươi nói rất đúng, sợ rằng ngươi không thể lập tức tiếp nhận. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Nói xong lạnh lùng cười, chậm rãi đi ra cửa động, nhìn về phía đỉnh núi tuyết phủ đến xuất thần.
Thật lâu sau, khi Long Phi muốn quay lại trong động thì phát hiện hắn lại không vào được.
Nơi đó rõ ràng là cửa động, tuy nhiên lại có một lớp mây mù ma quái bao phủ. Đã bước về phía trước, nhưng vẫn không thể nào đến được cửa.
Trận pháp! Y Vân đem mình giam trong động.
“Nhan Y Vân! Ngươi đi ra cho ta! Mau thu lại trận pháp, ngươi không ra, phải không? Vậy thì ngươi cứ ở trong đó chờ chết đi, sớm muộn gì cũng vì đói vì lạnh mà chết.” Long Phi vô cùng đáng khinh nói.
Khi Quân Lăng Thiên và Long Mạc nhìn thấy Long Phi cũng là lúc hắn đang đứng bất động ở ngoài cửa động, ánh mắt sắc bén mà sâu sa.
Long Phi nhìn hai người này từ trên trời bay xuống, trong phút chốc không kịp phản ứng, nhanh như vậy bọn họ đã tìm được đến nơi này sao? Hai người bọn họ, không phải là kẻ thù của nhau sao? Tại sao lại kề vai đến đây?
Long Mạc bạch y tung bay, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm.
Lăng Thiên hắc y khẽ động, kiệt xuất hiên ngang, anh tuấn xuất trần.
Nhưng mà sắc mặt cả hai người đều không tốt, vô cùng lạnh lùng.
“Long Phi! Y Vân đâu?” Quân Lăng Thiên hỏi, y phục bay bay, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người.
Sự tàn nhẫn, tàn bạo trong mắt Long Phi càng ngày càng sâu, hắn lạnh lùng cười, ngay cả không khí cũng trở nên u ám.
“Nếu muốn thấy nàng, trừ phi đánh bại ta!”
Hàn quang trong mắt Quân Lăng Thiên nổ tung, hắn giơ tay lên, ống tay áo màu đen theo hướng gió mở rộng, bỗng nhiên vung tay lên, một nguồn lực như dời núi lấp biển hướng Long Phi đánh tới. Nguồn lực cuồn cuộn kia nổi lên trên mặt đất phủ tuyết, tựa như một cơn gió lốc.
Quân Lăng Thiên phẫn nộ, cho nên vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh mẽ.
Long Phi vì cảm thấy bản thân cũng không còn lưu luyến với thế gian này, nên vừa ra tay cũng chứa sát khí muốn phá huỷ tất cả.
Mái tóc đen của hắn bị một chưởng của Lăng Thiên đánh dựng thẳng lên, cổ tay xoay nhanh, một loạt băng châu tuyết châm, lấp lánh mờ ảo, mang theo hơi lạnh thấu xương, tựa như muốn đông cứng mọi thứ trên thế gian này, hướng về phía Lăng Thiên.
Ống tay áo Lăng Thiên mở rộng, vô số băng châu tuyết châm bị hút vào trong tay áo, mang theo khí thế sắc bén, làm ống tay áo của Lăng Thiên bị xé nát.
Lăng Thiên kinh hoảng, không ngờ tà công âm hàn của Long Phi thật sự không thể xem thường.
Hắn rút lấy bảo kiếm trong tay, ánh nắng sau giờ ngọ thản nhiên chiếu rọi lên gương mặt lạnh lùng của hắn, mái tóc rối tung, phần phật tung bay.
Hai người yên lặng đối diện, băng tuyết trên đỉnh núi dường như cũng biến đổi, ngay cả không khí chung quanh tựa như cũng bắt đầu ngưng kết. Hai người vẫn không nhúc nhích, một khi đã bùng nổ, thì không biết sẽ trở nên trời long đất lở như thế nào.
Long Mạc bỗng nhiên trầm giọng nói: “Đại ca, không cần phải tiếp tục u mê không tỉnh ngộ! Ngươi đem Vân nhi giấu ở nơi nào?”
Long Phi quay đầu, cười lạnh nói: “Mạc, ta trước hết xử lý hắn, trong một lát sẽ tới ngươi! Vân nhi, nàng sớm muộn gì cũng là của ta.”
Đôi mày Long Mạc ngưng đọng, tay áo giương lên nói: “Đại ca, đừng trách tiểu đệ không khách khí!”
Long Mạc chưa từng nghĩ, có một ngày hắn và Quân Lăng Thiên cùng liên thủ đối phó với đại ca của mình, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác, Long Phi rõ ràng đã trở nên u mê, chỉ sợ không kìm hãm được hắn, không biết sẽ còn bao nhiêu người vô tội phải gặp nạn. Hơn nữa, Y Vân còn ở trong tay của hắn, chưa biết sống chết thế nào.
Cầm kiếm nơi tay, trong lúc này, trên đỉnh Ô Mi Sơn, ba người chiến đấu kịch liệt với nhau.
Bọn thị vệ đi theo, ánh mắt hỗn loạn nhìn chằm chằm vào thân ảnh của bọn họ, thầm than nhẹ, trong mấy năm gần đây, đây có thể là trận quyết chiến dữ dội nhất trên giang hồ.
Ba người đấu trên trăm hiệp, Long Phi dần dần chống đỡ hết nổi, hắn không thể ngờ rằng mười mấy năm luyện tà công âm hàn cuối cùng vẫn không làm được gì. Hắn vẫn không hiểu được đạo lý, tà không thể thắng chính.
Lăng Thiên và Long Mạc cùng tiến công, Long Phi bị đánh bại, ngã xuống đất, bị kiếm của Long Mạc chỉa vào ngực.
Lăng Thiên bay nhanh chạy về phía cửa động, lại phát hiện hắn không thể vào trong hang động. Nhưng mà hắn có thể xác nhận, tuyệt đối là Y Vân đang ở bên trong. Bởi vì trước cửa động rõ ràng là được bày một trận pháp, cũng chỉ có Y Vân mới có thể bày trận.
“Vân nhi, nàng có ở bên trong không? Mau thu lại trận pháp.”
Trong động lặng yên không một tiếng động, Lăng Thiên gấp đến độ xoay tròn, sau này nhất định phải học được trận pháp này, bằng không nếu bị vây ở ngoài trận, hoặc bị nhốt ở trong trận, thì thật lại vô ích hắn một thân tuyệt thế võ công.
Thật lâu sau, trong động truyền đến thanh âm lạnh lùng mềm mại của Y Vân, “Ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi, ta phải ở chỗ này với con của ta.”
“Con làm sao vậy? Vân nhi, nàng đừng như vậy, đừng làm ta sợ, mau mau thu hồi trận pháp đi.”
Long Mạc nghe thấy lời nói của Lăng Thiên, trong lòng bỗng nhiên kinh hãi, bàn tay run lên nhè nhẹ.
Thu trận? Chẳng lẽ, Vân nhi đem mình giam ở trong trận sao?
Con? Chẳng lẽ, Vân nhi đã có con với Quân Lăng Thiên?
Nghĩ đến đây, trong đầu một mảnh mê muội, thiếu chút nữa mất đi tri giác, đôi tay gần như ngay cả kiếm cũng cầm không vững.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ ngày đó ở trong hôn lễ, phụ hoàng vì sao nhìn thấy Y Vân có nét giống với Nguyệt Như Thuỷ lại xúc động đến ngất đi.
Nếu như nữ nhân yêu quý mà không yêu thương mình, không sao cả, hắn còn có thể cố gắng tranh thủ, mãi cho đến khi có được trái tim của nàng.
Nhưng nếu như nữ nhân yêu quý lại có con với người khác, vậy hắn làm sao có thể tiếp tục cố gắng? Còn như thế nào tranh thủ?
Long Phi nhìn thấy dáng vẻ Long Mạc hồn bay phách lạc, sát khí tràn ngập trong mắt, từ trên mặt đất chồm dậy, hàn quang loé sáng trên đầu ngón tay, là một băng châm dài hơn một thước, mang theo nguồn lực sắc bén, hướng về phía ngực Long Mạc.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, lần biến hoá này lại bất thình lình, thị vệ bên cạnh hô lên một tiếng, nhưng lại không thể ngăn cản. Lần tập kích này nếu thực hiện được, chỉ sợ Long Mạc sẽ khó giữ được tính mạng.
Khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tấm lụa trắng tựa như tia chớp lướt đến, lực nơi băng châm, toàn bộ bị mảnh lụa ngăn cản, khí thế giảm đi rất nhiều. Nhờ vào sự tấn công của mảnh lụa, giúp Long Mạc có đủ thời gian, phi thân tránh khỏi băng châm.
Sau một hồi nguy hiểm, vài tên thị vệ cuống quít chạy đến, bắt lấy Long Phi.
Long phi ha ha cười lạnh, trong tiếng cười vẫn không ngăn được sự tuyệt vọng.
Sắc mặt Long Mạc lạnh lùng, hắn thật không thể tưởng được, đại ca của hắn càng lúc càng hết thuốc chữa.
Long Mạc ngẩng đầu, nhìn về phía ân nhân cứu mạng.
Chỉ thấy hơn một trượng phía trước, một thiếu nữ lục y đang đứng lặng yên.
Mái tóc đen vấn một kiểu tóc tao nhã mà xinh đẹp, thân mình một màu xanh nhạt yên lặng đứng trong gió, có một sự kiều diễm thướt tha nói không nên lời. Đôi mắt sáng rõ long lanh, cười như không cười nhìn hắn.
Mảnh lụa trắng ở trong tay, trên đầu kia của mảnh lụa còn lưu lại những băng châm chưa kịp tan chảy.
Là công chúa Nhật Hi Quốc Nhan Thính Hồ!
Chính là Nhan Thính Hồ ở trên chiến trường liên tiếp bại trận dưới tay hắn.
Lúc này lại một thân y phục nữ nhi, nhìn qua cũng rất phóng khoáng mỹ lệ.
Nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?
“Long Mạc! Ngươi thiếu ta một mạng!” Đôi môi đỏ mọng của Thính Hồ khẽ mở, chậm rãi nói, thanh âm êm tai.
Long Mạc cười lạnh một tiếng, nói: “Bổn vương tạ ơn Thính Hồ công chúa đã ra tay giúp đỡ! Ngày khác nhất định sẽ hậu tạ.” Vừa dứt lời, xoay người đi đến cửa động.
Trước cửa là một khoảng sương mù lờ mờ, căn bản là tìm không thấy đường vào.
Đây rõ ràng là một trận pháp vô cùng lợi hại.
Long Mạc tuy rằng cũng từng đọc qua binh pháp, đối với kỳ môn độn pháp cũng có chút hiểu biết, nhưng lại không tinh thâm, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua loại trận pháp quái lạ thế này.
Lăng Thiên đứng bất động ở cửa động, từng tiếng gọi tên Y Vân, khiến người nghe muốn tan nát cõi lòng.
“Vân nhi, nàng ra đây đi, tha thứ cho ta được không, Vân nhi ta van xin nàng xuất hiện đi. Nàng có phải còn giận ta! Nàng cho ta một cơ hội để chuộc tội nha!”
“Vân nhi, nàng vì sao lại giam mình ở bên trong?” Long Mạc nắm lấy cổ áo của Lăng Thiên, hỏi.
“Là lỗi của ta, ta tưởng đứa trẻ trong bụng là của ngươi!” Vẻ mặt Lăng Thiên buồn bả nói.
Long Mạc nghe vậy, sự đau xót và giận giữ ở trong mắt hoà lẫn vào nhau, hắn một quyền đánh lên ngực của Lăng Thiên, nói: “Ngươi khốn kiếp! Bản thân ta ước gì kia chính là con của ta, đáng tiếc lại không phải, trong trái tim của nàng hoàn toàn chỉ nhớ đến ngươi, vậy mà ngươi lại tổn thương nàng.”
“Còn nói ta, đều là tại ngươi, ngươi vì sao phải cướp đi Vân nhi của ta?” Hàn ý trong mắt Lăng Thiên chợt hiện, tức giận nói.
“Hai người các ngươi, rốt cuộc thì có muốn cứu nàng hay không?” Một thanh âm trong veo vang lên.
Hai nam tử nóng nảy đến đỏ cả mắt, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Thính Hồ đang đứng phía sau bọn họ, nét mặt không chịu nổi.
Quân Lăng Thiên hình như mới phát hiện sự tồn tại của Thính Hồ, hắn nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Thính Hồ sao ngươi lại tới đây? Ngươi có thể cứu nàng phải không! Các ngươi là tỷ muội, ngươi cũng có thể bày trận, có đúng hay không?”
Thính Hồ mỉm cười nói: “Quân đại ca, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi thất thố như vậy nha!”
Thính Hồ ở trước cửa động đi qua vài vòng, xem xét tình hình một lát, hơi hơi gục gặt nói: “Đây là Thập Nhị Tinh Túc Trận, là trận pháp do cha ta nghĩ ra. Có lẽ phụ thân đã chỉ lại cho Nguyệt di, Nguyệt di lại dạy cho Vân nhi.”
“Vậy ngươi mau thu hồi trận đi?” Lăng Thiên và Long Mạc cùng đồng thanh.
Thính Hồ nhìn hai gương mặt anh tuấn không giống nhau, nhưng lại có cùng biểu cảm lo lắng.
Khẽ thở dài một hơi, Vân nhi nha, ngươi thật là vô cùng may mắn. Có điều lần này tỷ tỷ cần phải lợi dụng ngươi một lần, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của ta. Vân nhi! Ngươi nhất định phải ráng chịu đựng nha.
Thính Hồ bỗng nhiên cười rạng rỡ: “Ta sẽ cứu nàng, nhưng có một điều kiện!” Xoay người nhìn về phía Long Mạc, nói, “Ngươi có thể đáp ứng không?”
Long Mạc ngẩn ra, “Nói đi!”
Thính Hồ mỉm cười yếu ớt nói: “Ta muốn ngươi lấy ta làm Hậu!”
Long Mạc ngẩn người, tâm đột nhiên kinh hoàng, trăm triệu lần cũng không tưởng tượng được rằng nàng sẽ nói như vậy, tực giận nói: “Nhan Thính Hồ, người bị nhốt bên trong là muội muội của ngươi, ngươi lại đem điều kiện như vậy uy hiếp ta? Ta không tin ngươi thấy chết mà không cứu!”
“Ngươi không đồng ý sao? Ta đi đây. Dù sao nàng cũng không phải là muội muội ruột thịt của ta.” Thính Hồ xoay người chậm rãi đi xuống chân núi.
Lăng Thiên mặc dù lo lắng trong lòng, nhưng nghĩ nếu như Long Mạc đồng ý, thì sẽ không tiếp tục dây dưa với Vân nhi, “Long Mạc, ngươi mau đồng ý đi, Vân nhi, không biết nàng ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.”
Sắc mặt Long mạc tái nhợt như tuyết, hắn nhắm mắt lại, hắn ta muốn hắn cả đời không có được Vân nhi, Vân nhi đã mang trong người cốt nhục của Lăng Thiên. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn không thể để Vân nhi tiếp tục chịu giày vò ở bên trong.
Nhìn thấy thân ảnh thướt tha của Thính Hồ càng ngày càng xa, Long Mạc nhẹ nói, “Được rồi, ta đồng ý với ngươi.”
Thính Hồ vui sướng chạy vội trở về, đôi mắt sáng linh hoạt, cả khuôn mặt sáng bừng rực rỡ, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, vỗ tay làm lời thệ.” Nói xong, một chưởng đánh lên bàn tay Long Mạc.
Long Mạc đã đáp ứng rồi, mặc dù vì Y Vân mà đồng ý, nhưng chỉ cần cho nàng cơ hội yêu hắn, nàng tin tưởng không lâu sau trong lòng của hắn nhất định sẽ có chỗ cho nàng.
Tiếp theo, thân ảnh Thính Hồ chợt loé, liền không thấy đâu, nàng sớm đã đi vào trong trận. Nàng cũng rất lo lắng cho Y Vân.
Chỉ một lát sau, trận pháp được thu hồi.
Lăng Thiên và Long Mạc cùng đi vào, thấy được Y Vân đang nằm trên mặt đất.
Hơi nước trong động lượn lờ, ánh tà dương xuyên vào trong cửa động, hoá thành những vệt sáng nhàn nhạt, lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Y Vân.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, không biết là đang hôn mê hay là không muốn mở mắt. Cả người của nàng tựa như nhành liễu đung đưa trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay đi.
Lăng Thiên chậm rãi quỳ gối trước người Y Vân, dịu dàng nói: “Vân nhi!”
Y Vân từ từ mở to hai mắt, nhìn thấy Lăng Thiên, thì thào nói: “Các ngươi đi đi, con của ta đã không còn, ta muốn vĩnh viễn ở đây với nó.”
“Ai nói con của nàng không còn?” Lăng Thiên vốn biết thân mình Y Vân rất yếu, nên đã mang theo thầy thuốc trong y quán đến, lúc này đang bắt mạch cho Y Vân.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
48 chương
58 chương
37 chương
9 chương
12 chương