Vãn Thiên Hà
Chương 7
Chạng vạng hai ngày sau, Lăng Châu đột nhiên mưa lớn, trong cơn mưa đại môn bên trong tri phủ bị Nhan Xung Vũ một đao bổ ra, phóng ngựa xông vào.
Phó Hoài Xuyên đẩy cửa hướng hắn chào hỏi.
Nhan Xung Vũ vài bước xông vào trong phòng, nhìn thấy Lý Nhược Phi.
Lý Nhược Phi đã tỉnh lại, mỉm cười nhìn hắn, thanh âm yếu ớt lại dị thường kiên định: “Ta biết ngươi sẽ đến! Ta luôn đợi ngươi.”
Nhan Xung Vũ ngồi bên cạnh hắn, cũng cười: “Ta biết ngươi còn sống, ngươi đã nói, người dễ dàng bỏ mạng, mới là kẻ phản bội không đáng tha thứ nhất.”
Lý Nhược Phi vươn tay lau đi vệt nước trên mặt, hỏi: “Ta có xem là thiên hạ đệ nhất danh tướng không?”
Nhan Xung Vũ nghiêm túc đáp: “Phải. Ngươi là truyền kỳ kiêu hãnh nhất của thảo nguyên.”
Lý Nhược Phi cười hỏi: “Ngươi phải kết hôn cùng Tĩnh Lan công chúa?”
Nhan Xung Vũ cười đáp: “Phải, chúng ta đều phải sống tiếp, hơn nữa càng phải mạnh hơn.”
Không hiểu tại sao, vệt nước trên mặt càng lau càng nhiều, Lý Nhược Phi vờ không thấy, nói: “Mộc Kỳ Lân tiểu tử kia không biết dẫn theo bao nhiêu Hỏa Lôi quân sống sót trở về, Ô Vân đạp tuyết của ta cũng không biết đi nơi nào.”
Nhan Xung Vũ vuốt mái tóc đen của hắn, đáp: “Mộc Kỳ Lân dẫn theo ba nghìn Hỏa Lôi quân, gặp ta ở Thâm Châu, ba nghìn người này đều là tinh nhuệ trong thiết kỵ, cho nên ta chỉ đánh hắn năm mươi quân côn. Ô Vân đạp tuyết của ngươi đang ở bên Ô Diễm của ta, ta sẽ mang nó về Lương Châu.”
Lý Nhược Phi cắn răng cười nói: “Giúp ta hảo hảo dạy bảo nó, cư nhiên quẳng ta xuống, đau chết ta.” Đột nhiên nghiêng đầu, nói: “Ngươi cần phải trở về, nơi này dù sao cũng là lãnh thổ Trữ quốc.”
Nhan Xung Vũ im lặng, hồi lâu nói: “Ngươi sẽ trở về, đúng không?”
Lý Nhược Phi nói: “Phải, chúng ta nhất định sẽ bên nhau.”
Đôi tay trên tóc đột ngột rời đi, Lý Nhược Phi nghe tiếng vó ngựa trong mưa càng xúc càng xa dần, toàn thân giống như ngâm trong nước tuyết lạnh lẽo, nhịn không được đau đớn hô một tiếng, rốt cuộc nước mắt trào dâng.
Từ sau khi gặp Nhan Xung Vũ, thương thế Lý Nhược Phi nhanh chóng khởi sắc, vẻ kiên định trong mắt lại càng tăng thêm.
Phó Hoài Xuyên trong lòng thầm tức giận nhưng cũng đành thở dài một hơi.
Phong cảnh bên đường rất đẹp, vết tích chiến hỏa càng lúc càng mờ nhạt, khi trở về Tĩnh Phong, mọi người đã ca múa mừng thái bình, phảng phất chiến trường kia chỉ là một giấc mộng, cho dù có mất đi người nhà trong chiển hỏa, nhưng người còn sống càng có trách nhiệm sống vui vẻ hơn người đã chết.
Trong loạn thế, phải học cách quên đi học cách sống tốt hơn.
Một tháng sau, đến Tĩnh Phong.
Trên dưới Tĩnh Phong, từ Phó Đông Bình, đến quần thần đối với Lý Nhược Phi đều thâm hận vừa sợ hãi vừa tò mò, Lý Nhược Phi cái tên này đối với Trữ quốc quả thật chính là ác ma. Có người thậm chí đến quý phủ của Tạ Khê đôi chuyện thăm dò, Tạ Khê chỉ cười không nói, nhớ đến thân ảnh thế công như điện trên chiến trường, nhãn thần điên cuồng của Phó Hoài Xuyên trong tình thế bắt buộc, dáng cười không khỏi tăng thêm vài phần cô tịch.
Phó Đông Bình vì nghênh đón Bình Nam vương Lý Nhược Phi quyết định mùng mười tháng tám tại Triêu Dương đàn cử hành nghi thức long trọng, không chỉ có văn võ bá quan, dân chúng thành Tĩnh Phong cũng có thể tham dự.
Khi hạ nhân thông báo đạo ý chỉ này cho Phó Hoài Xuyên, Phó Hoài Xuyên đang cùng Lý Nhược Phi đi dạo trong hoa viên.
Phó Hoài Xuyên cười nói: “Ngươi khiến lão nhân thoáng chốc mất đi hai người con trai yêu quý, hắn sẽ nắm cơ hội to lớn này làm nhục ngươi một phen.”
Lý Nhược Phi đơn giản đáp: “Chỉ cần không giết ta là được.”
Phó Hoài Xuyên rất hứng thú nói: “Không chỉ lão nhân, quan dân trên dưới muốn giết người đều ở đó. Ngươi hiện tại cũng không phải là Lãng quốc Bình Nam vương, chỉ là một chất tử, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.”
Lý Nhược Phi cư nhiên cười, nói: “Có Tứ Dã vương ngươi ở đó, ai dám đụng đến ta?”
Phó Hoài Xuyên nói: “Hiếm thấy ngươi thức thời như vậy.”
Lý Nhược Phi cười hì hì tháo xuống ngọc bội tùy thân của Phó Hoài Xuyên, thuận tay ném về phía hòn non bộ sơn, mảnh ngọc vỡ vụn văng tứ phía, lại bẻ một cành trúc, cũng ném về phía hòn non bộ, cành trúc lại không hề thương tổn, nói: “Đạo lý chính là vậy.”
Phó Hoài Xuyên cười khổ nói: “Nhưng ngọc bội kia của ta trị giá ngàn vàng.”
Mùng mười tháng tám, bốn phía Triêu Dương đài chật ních là người, quần thần như bày sẵn trận địa nghênh đón địch, Phó Đông Bình ngay ngắn ngồi trên đài cao.
Phó Hoài Xuyên khẩn trương khó hiểu, mãi đến khi nhìn thấy thân ảnh Lý Nhược Phi xuất hiện dưới đài —— chỉ thấy Lý Nhược Phi bạch y tung bay, gương mặt thanh lãnh, trút bỏ hết sát phạt tuấn liệt, khí chất tựa như ánh trăng soi sáng, thiên sơn mộ tuyết, chậm rãi bước lên hơn ba trăm bậc đá cẩm thạch.
Quân thần nhất thời kinh ngạc, Thái tử Phó Sùng Nguyên vẻ mặt say mê, không một người làm khó hắn.
Phó Hoài Xuyên cơ hồ nhịn không được bật cười, thật sự không có lý do gì để lo lắng cho hắn. Tiểu tử này là người hiểu đạo sinh tồn nhất. Dáng vẻ bảo hộ tầng tầng lớp lớp, trên chiến trường xảo quyệt tàn nhẫn, lần đầu ở Hô Bối lâu cử chỉ tùy tiện ngả ngớn, sau khi binh bại co được dãn được, trên Triêu Dương đàn phong phạm như thiên tiên giáng trần, không biết hắn còn bao nhiêu diện mạo chưa xuất hiện trước người khác, nghĩ đến việc này, Phó Hoài Xuyên trong lòng phát hỏa, phúc hạ mơ hồ phát trướng.
Hướng trước đế tọa, Lý Nhược Phi cúi đầu quỳ xuống, thanh âm trong trẻo: “Lãng quốc Bình Nam vương Lý Nhược Phi, yết kiến hoàng thượng. Khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn để thần làm chất tử, biểu thị thành ý hữu hảo của Lãng Quốc.”
Tư thái cực kỳ khiêm tốn, Phó Đông Bình lại cảm thấy phẫn hận cùng cảm giác vô lực thâm sâu.
Gia đình bình thường nếu gặp kẻ thù giết con, cho dù không thể lập tức giết hắn, tối thiểu cũng không cần phải văn chương sáo rộng đến mức này, Lý Nhược Phi đang quỳ gối trước mặt mình, nhưng có thể làm gì được hắn? Phó Trác Quần cũng lưu lạc vào trong tay địch quốc cách xa ngàn dặm.
Là vua một nước có quá nhiều điều không thể, Phó Đông Bình khẽ thở dài cơ hồ không thể nghe thấy, dưới ánh nắng, tựa như gốc đã già: “Bình Nam vương quá lời, kể từ hôm nay, ngươi chính là khách quý của nước ta, mong ngươi sớm thích nghi tại Tĩnh Phong.”
Sau khi nghi thức kết thúc, Lý Nhược Phi chính thức từ Phó Hoài Xuyên “chiếu cố”, chuyển vào Tứ Dã vương. Thái tử thất vọng vô cùng.
Vương phủ Tứ Dã vương Minh Tuyền uyển thiết kế tinh xảo, hành lang noãn các, quanh co thâm sâu, hồ nước xanh trong, muôn cây trăm hoa, Phó Hoài Xuyên cười hỏi: “Ở nơi này được không?”
Lý Nhược Phi thỏa mãn thở dài: “Đây chính là nguyên nhân ta tiến đánh các ngươi.”
Phó Hoài Xuyên nói: “Ngươi thật trực tiếp. Chẳng lẽ ngươi coi trọng những thứ này nên mới chém giết? Trên đời nào có đạo lý như vậy?”
Lý Nhược Phi lắc đầu nói: “Không giống, thứ các ngươi cần từ chúng ta quá ít, trực tiếp đến biên cảnh trao đổi là được, nhưng thứ chúng ta cần lại quá nhiều quá quan trọng, không đổ máu không chiến tranh căn bản không chiếm được.”
Phó Hoài Xuyên thản nhiên hỏi: “Nhan Xung Vũ thì sao? Cũng nghĩ như vậy?”
Lý Nhược Phi không đáp, đột nhiên nói: “Ta đói.”
Phó Hoài Xuyên phân phó hạ nhân dọn cơm tại ngay phòng khách Minh Tuyền viện, bồi hắn dùng cơm.
Bởi vì mới trở về Tĩnh Phong, Phó Hoài Xuyên xã giao rất nhiều, hai người chưa bao giờ cùng ngồi ăn một bàn, mà trên đường Lý Nhược Phi thương thế chưa khỏi, nghe lời đại phu, chủ yếu dùng thanh đạm, hôm nay là bữa ngọ thiện đầu tiên khi Lý Nhược Phi tiến vào vương phủ, Phó Hoài Xuyên tự mình phân phó thiện phòng cẩn thận chuẩn bị vài món ăn.
Các món tôm Long Tĩnh lột xác, quyết ngư hấp, vịt tiềm thần tiên, món chay thập cẩm, canh rau nhút Ngọc Hồ, còn cố ý chuẩn bị đùi dê nương cho Lý Nhược Phi.
Lại thấy Lý Nhược Phi thế như gió cuốn mây tan, tốc độ nhanh như thiểm điện, căn bản không cần biết những món ăn này tinh xảo thế nào độc đáo ra sao, ngấu nghiến một hồi, như lang thôn hổ yết.
Ăn xong đặt đũa xuống, vẻ mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, còn lễ phép thật tao nhã nói: “Ta ăn no rồi, ngươi từ từ dùng.”
Phó Hoài Xuyên cười khổ: “Tôm Long Tĩnh lột xác, là dùng búp trà non Long Tĩnh tươi nhất, ngắt từ ngọn, cùng tép bạc ngon nhất ở sông Toa làm thành, sắc như phỉ thúy, hương thơm nức mũi, cực hợp ý thơ ‘thả tương tân hỏa thí tân trà, thi sái sấn niên hoa’.”
“Quyết ngư hấp càng không cần nhiều lời, bởi vì ngươi trọng thương mới khỏi, dùng cho ngươi bổ khí. Hoa mẫu đơn điêu trên thân cá, là do ngự trù trong phủ ta mất hết nửa canh giờ.”
“Vịt tiềm thần tiên, là dùng chân giò dao hoa và vịt ma bà cho vào nồi lớn, đậy kín, tiềm với lửa nhỏ trong ba canh giờ, nguyên nước nguyên vị, thơm ngon sóng sánh.”
“Canh rau nhút Ngọc hồ, hay còn gọi là canh gà rau nhút, dùng rau nhút ở Ngọc hồ, thịt hun xé sợi, thịt gà khô xé sợi nấu thành. Rau nhút xanh biếc, thịt hun đỏ sẫm, gà khô trắng tuyết, sắc màu tiên diễm, tươi non ngát hương.”
Lại chỉ đùi dê nướng thất linh bát lạc còn sót lại: “Màu sắc, mùi vị, ngoài xém, trong mềm, không ngấy, ngự trù trong cung của Lý Đồng, e rằng cũng không sánh kịp?”
Nheo mắt, nói: “Những món này ngươi đã ăn rồi sao?”
Lý Nhược Phi lắc đầu: “Nhưng rất ngon, ta ăn rất no.”
Phó Hoài Xuyên chỉ hận không thể bóp chết hắn, bên môi lại bày ra một nụ cười nguy hiểm: “Ăn no thôi sao?”
Lý Nhược Phi nghi hoặc nhìn hắn, lại cường điệu: “Ta thật sự ăn no rồi.” Suy nghĩ, bổ sung thêm: “Cám ơn ngươi.”
Một mảnh phong lưu, đều bị gió thổi mưa vùi.
Phó Hoài Xuyên vô lực phất tay tỏ vẻ việc này dừng tại đây, cầm đũa ăn bát cơm còn sót lại trên bàn.
Một lúc sau, Quân An nhận được một mệnh lệnh khá nhàm chán: Điều tra thói quen ăn uống của Lý Nhược Phi.
Giường lớn bằng gỗ đàn hương khắc hoa, trải đệm chăn mềm mại, Lý Nhược Phi ngủ thật sự rất ngon, nghỉ ngơi đầy đủ đối với thương thế của hắn rất có lợi, cho nên nhìn thấy dương quang chiếu đến đầu giường, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Trong mơ hồ cảm thấy phía sau có đôi mắt chăm chú nhìn, mang đến cảm giác áp bức giống như trong đêm tối, Lý Nhược Phi lập tức tỉnh táo, lại tiếp tục duy trì hô hấp đều đặn, đột nhiên bắn người về phía hắn, một phen bóp chặt cổ họng, thuận thế đẩy ngã xuống đất. Động tác lưu loát hiệu quả, nhanh nhẹn mẫn tiệp, toàn thân căng cứng, tràn đầy lực công kích vừa chạm liền bùng nổ, tựa như con báo toàn lực phóng đến.
Kẻ chăm chú nhìn chính là Phó Hoài Xuyên. Phó Hoài Xuyên bị hắn đặt dưới thân cũng không phản kháng, đôi mắt đen nhánh chớp động dục vọng. Lý Nhược Phi buông tay đứng dậy, lại bị Phó Hoài Xuyên một cước câu ngã duy trì nguyên trạng. Lý Nhược Phi tay phải siết chặt, gân xanh nổi trên mu bàn tay, trên mặt lại cười: “Ta không biết là ngươi. Ta đói rồi, muốn ăn sớm một chút.”
Phó Hoài Xuyên thanh âm khàn khàn, nói: “Đại ca của ta, đương triều Thái tử Phó Sùng Nguyên vừa đến, ngươi đoán xem hắn đến làm gì?”
Lý Nhược Phi nói: “Ta đoán không ra, đây là chuyện của Trữ quốc các ngươi.”
Phó Hoài Xuyên cười lạnh nói: “Nhiều năm như vậy hắn chưa từng đến Tứ vương phủ của ta, hôm nay cư nhiên sáng sớm đã đến cùng ta nhàn thoại chuyện nhà. Người Phó Sùng Nguyên muốn gặp là ngươi.”
Xoay ngươi đè Lý Nhược Phi, tiến sát gương mặt hắn, thấp giọng nói: “Đại ca của ta có tật xấu đoạn tụ.”
Bên tai hô hấp nóng bỏng, tiểu phúc cứng rắn của Phó Hoài Xuyên đặt lên người mình, huyệt thái dương Lý Nhược Phi thình thịch đập loạn, giận đến cơ hồ muốn nôn một búng máu, lại cười nói: “Rất tốt, đại ca ngươi có tật xấu, ngươi không có, Phó Đông Bình sửa lập ngươi làm Thái tử là chuyện thuận lý thành chương.”
Phó Hoài Xuyên cười lớn, trong mắt tràn ngập ý tán thưởng, kéo hắn dậy, nhìn thẳng con ngươi hắn, nói: “Hôm nay buông tha cho ngươi, cũng bởi vì nguyên nhân ngươi nói. Ngươi cũng biết, từ hai năm trước trên Hô Bối lâu, ta đã muốn có được ngươi.” Lại nói: “Ta đi quý phủ Nhị ca có việc, ngươi nếu nhàm chán, thì đi dạo trong phủ.”
Dứt lời xoay người rời đi.
Nhìn một góc cẩm bào màu xám của Phó Hoài Xuyên biến mất nơi cửa, Lý Nhược Phi sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lại câu lên độ cung quật cường.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
25 chương
441 chương
18 chương
13 chương