Vãn Thiên Hà
Chương 4
Nhan Xung Vũ vốn lo lắng vóc người hắn nhỏ gầy dung mạo tú mỹ dễ bị hài tử nhà người ta khi dễ, hiện tại xem ra hắn không khi dễ người khác đã cảm tạ trời đất rồi, trong lòng yên tâm, một lòng thành lập “Ám Lưu”.
Binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách đãi (biết người biết ta, trăm trận trăm thắng), Trữ quốc lại có tổ chức tình báo thiên hạ đệ nhất Điệp lâu tọa trấn, khiến Lãng quốc từ trước đến nay trong chiến trận chịu nhiều thiệt hại, vì vậy Nhan Xung Vũ lập kế hoạch đem “Ám Lưu” tập hợp ám sát tình báo, âm thầm ở trong Trữ, Lãng hai nước, giống như mạng nhện giăng khắp các thành quách biên quan, râu ria của Ám Lưu tập trung trong kỹ viện, quán trà, quán rượu thậm chí trong các phủ đệ lớn.
Nhiệm vụ này không chỉ hao tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa rất nhỏ nhặt phức tạp, Nam Viện chuyên bố trí Ám Lưu đường chú ý việc này, Nhan Xung Vũ thường đi sớm về muộn, cũng không thể bồi bên cạnh Lý Nhược Phi, không ngờ lại xảy ra chuyện.
Lý Nhược Phi gây chuyện đánh chết Lý Thành Phi —— Đại thế tử Võ Định vương, con trai của Huệ Bích, bị Lý Nhược Phi nhanh nhẹn dứt khoát bẻ gãy cổ. Nhận được tin, Nhan Xung Vũ vội đến Võ Định vương phủ trước, mang Lý Nhược Phi đi, bỏ lại Ám Lưu, chạy thẳng đến Yến Chi quan.
Huệ Bích muốn báo thù cho nhi tử, đối với bộ dạng ngạo mạn của vương phi, Nhan Xung Vũ cười lạnh từ trong kẽ răng quăng ra một câu: “Nếu có người dám nói năng lỗ mãng với mẫu thân, ta cũng sẽ bẻ gãy cổ hắn.” Lý Quan Hải yêu cầu mang Lý Nhược Phi đi, thề rằng bản thân chỉ còn lại đứa con trai này, tuyệt không bạc đãi, Nhan Xung Vũ mặt lạnh nói: “Bá phụ từ ba năm trước đã không còn đứa con trai này rồi.” Cuối cùng Lý Đồng hạ chỉ buộc Lý Nhược Phi quay về Võ Định vương phủ, bỏ qua mọi chuyện, cho phép kế thừa vương vị, Nhan Xung Vũ tạ ơn nhưng cự tuyệt không giao người.
Nam Viện vương Nhan Nhai tức giận, đêm tối từ Vân Sóc quan chạy đến Yến Chi quan, hung hăng đánh nhi tử một trận đòn roi, đánh gãy ba cây roi ngựa, đánh đến Nhan Xung Vũ thoi thóp, nhưng dù hôn mê, Nhan Xung Vũ cũng nắm chặt tay Lý Nhược Phi. Uất Trì Hương đích thân đăng điện cầu tình, rốt cuộc vẫn lưu lại Lý Nhược Phi. Mãi cho đến ba năm trước Nhan Nhai binh bại tại Lương Châu, Nhan Xung Vũ kế tục chức Nam Viện vương đóng binh ở Yến Chi quan, Lý Nhược Phi ở lại Khai Yết cai quản Ám Lưu đường, hai người lúc này mới xa nhau.
Tiền trần vãng sự rõ ràng trước mắt, Lý Nhược Phi một phen ôm lấy Nhan Xung Vũ, đầu dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim ổn trọng hữu lực của hắn, cảm giác dị thường ấm áp an tâm, nhịn không được nói: “Lúc ta đói khát, thần không cứu giúp ta, là ngươi cho ta cơm ăn, cho ta y phục, dạy ta võ công, ta không tin thần phật, đời này ta chỉ tin ngươi.”
Nhan Xung Vũ cười lớn, vân vê mái tóc thấm ướt mồ hôi của hắn, nói: “Mau ăn đi, ăn xong còn phải huấn luyện Hỏa Lôi quân đoàn của chúng ta! Phó Hoài Xuyên đã bình định Nam Cương, đại chiến rất nhanh sẽ xảy ra!”
Đại chiến tại Yến Chi quan giữa Trữ quốc và Lãng quốc quả nhiên nổ ra ba tháng sau, kẻ đến không phải là Phó Hoài Xuyên, mà là Tam hoàng tử Phó Viễn Đạo của Trữ quốc.
Phó Viễn Đạo là hoàng tử giỏi ứng chiến và diệt thành nhất trong số sáu người con của Phó gia.
Một trong những nguyên nhân Nam Cương nổi loạn chính là Phó Viễn Đạo bị ám sát trong Trinh Tuyền thành, lại đem toàn bộ nam tử cao qua bánh xe giết sạch không chừa một ai. Điểm này khiến Phó Hoài Xuyên căm hận nhất, Phó Hoài Xuyên tự nhận mình là người quý trọng sinh mệnh, nếu đã chiếm được thành trì, lại muốn giết sạch người trong thành, đối với hắn mà nói thật sự không phải là một chuyện vẻ vang. Dù là chiến tranh, cũng phải có tao nhã cùng kỹ xảo.
Trước khi xuất chinh, Phó Viễn Đạo thề đoạt được Yến Vân, phóng ngựa Khai Yết, vì Yến Vân bách kỵ hoàn mỹ của Phó Hoài Xuyên mà báo thù. Phó Hoài Xuyên cười lạnh, sáu nhi tử Phó gia, vây quanh trước đế tọa thật sự quá chật chội. Hy vọng Phó Viễn Đạo trở thành đá mài đao đầu tiên của Lý Nhược Phi, đao nhanh nhất hoa mỹ nhất đã rời vỏ, tưởng tượng khi thanh đao này cắt đứt yết hầu Phó Viễn Đạo khiến người khác căm hận kia, cảnh tượng huyết châu tung tóe tuyệt mỹ bắn ra, đôi mắt Phó Hoài Xuyên nhịn không được ẩm ướt lóe sáng, cũng rất thành khẩn nói: “Hoài Xuyên chúc Tam ca mã đáo công thành!”
Phó Viễn Đạo dẫn năm vạn thiết kỵ, ra khỏi Lương Châu, thẳng đến Yến Chi quan.
Trong năm vạn thiết kỵ có bảy ngàn tinh binh, mang trọng giáp, đeo trọng đao, cưỡi thiết giáp chiến mã, lực sát thương rất lớn, tung hoành vô địch. Chuyên dùng để khắc chế kỵ binh thảo nguyên là điều mà Phó Viễn Đạo rất đắc ý. Lâm trận gặp đội quân tinh nhuệ này, kỵ binh Lãng quốc cho dù có tên nhọn sắc bén, loan đao dũng mãnh, cũng hoàn toàn không có kẽ hở chống cự. Trên bình địa song phương giáp mặt chính là đơn phương tàn sát.
Bên Lãng quốc Lý Nhược Phi độc thủ Yến Chi, Nhan Xung Vũ lui giữ Vân Sóc.
Chiến trận Yến Chi giằng co gần nửa năm, trong thời gian này Lý Nhược Phi không ngừng sử dụng toán nhỏ kỵ binh chia nhau tập kích đại quân Phó Viễn Đạo, chuyên chọn bộ binh, khinh kỵ binh trong năm vạn binh sĩ mà hạ thủ, một khi bảy ngàn thiết giáp của Phó Viễn Đạo xuất hiện, lập tức bỏ chạy, ngựa của kỵ binh Lãng quốc chính là Cáp Cát chiến mã, loại ngựa này sức chịu đựng kém, nhưng tốc độ cùng sức bật kinh người, thích hợp đánh tập kích.
Mắt thấy chiến sự đã kéo dài đến mùa đông, mùa đông thảo nguyên đặc biệt đến sớm, khí hậu dần khắc nghiệt, trận bão tuyết đầu tiên cũng nhanh chóng ập đến.
Phó Viễn Đạo từ khi có bảy ngàn thiết giáp tinh nhuệ đến nay, chưa từng bại trận. Hiện tại gần nửa năm lại không chiếm được Yến Chi quan nhỏ nhoi, dưới cơn thịnh nộ, chỉ huy năm vạn nhân mã bất kể ngày đêm liều mạng công thành.
Dưới công kích dày đặc, Lý Nhược Phi dẫn binh vứt thành bỏ chạy, mà từ hơn tháng trước, dân chúng bên trong thành sớm đã cùng quân đội rút về Vân Sóc quan.
Phó Viễn Đạo thương vong hơn vạn nhân mã đổi lấy một tòa thành trống. Trong lòng tức giận, nghiến chặt răng, gần như muốn nuốt sống man di Lãng Quốc, Lý Nhược Phi này. May mắn bảy ngàn thiết giáp thực lực vẫn còn, vì vậy lao thẳng đến Vân Sóc quan.
Phó Hoài Xuyên nhìn thấy chiến báo, cười thành tiếng, Kim Chi phu nhân trong lòng hắn biếng nhác nâng người, một đôi tú mục quyến rũ như hồ ly như mừng như giận nhìn hắn một cái, Phó Hoài Xuyên thầm nghĩ: “Tam ca sắp được thưởng thức răng nhọn sắc bén của con sói con kia rồi.” Một bên áp chế Kim Chi, dưới động tác kịch liệt, Kim Chi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, giấu không được mạt thê lương trong ánh mắt, phụ nữ vong quốc tư sắc mỹ diễm, chỉ có thể dựa vào như vậy mà sống tạm bợ, không biết Mạnh Húc bây giờ thế nào? Có còn ở trong tẩm cung của Thái tử Phó Sùng Nguyên, chịu cùng vận mệnh với mình? Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, chậm rãi lẫn vào trong mái tóc đen nhánh.
Một tháng sau, chiến sự ngoài Vân Sóc quan có đột phá. Ba nghìn kỵ binh Lãng quốc dưới thế công cường đại của Phó Viễn Đạo, mệt mỏi bất kham, sức chiến đấu đã giảm xuống đến mức thấp nhất, rốt cuộc sau trận bão tuyết đầu tiên, hơn ngàn kỵ binh của Nhan Xung Vũ bị đuổi tới vùng trũng tuyết ở Vân Sóc.
Phó Viễn Đạo tâm tình rất tốt, bắt đầu từ đêm hôm qua, Nhan Xung Vũ bị vây trong trũng tuyết, lo ngại binh lực của mình, càng không dám đột phá vòng vây.
Phó Viễn Đạo ngước nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, phất tay hạ lênh: Thiết kỵ xuất kích, tiêu diệt Nhan Xung Vũ, binh lực còn lại tiếp tục giằng co với Lý Nhược Phi bên trong Vân Sóc quan.
Trong vùng trũng, cờ xí hỏa hồng của Nhan Xung Vũ xiêu vẹo, nhưng lại thủy chung không ngã. Phó Viễn Đạo đích thân dẫn đại quân, lao xuống lòng trũng. Hắn trước nay luôn thích hưởng thụ khoái cảm từ việc tàn sát.
Bảy ngàn thiết giáp đều xuất kích.
Chiến mã cường tráng hí vang lao xuống.
Đột biến phát sinh!
Trũng tuyết nhìn qua không gì phá nổi đột nhiên sụp xuống!
Trong đại trướng không một bóng người!
Chiến mã được bọc thiết giáp có thể phòng tên đạp vỡ lớp tuyết cứng dày ba ngón tay, lún vào trong tuyết, không tiến thêm được bước nào.
Trữ quân nhanh trí lập tức xuống ngựa, cũng nhất thời giẫm vỡ tuyết cứng, lún vào tuyết dày. Đã có người bắt đầu cởi thiết giáp nặng nề của mình.
Thân ngựa bị mắc trên tuyết cứng, bốn chân khỏe mạnh đâm sâu phía dưới, ở trên mặt tuyết, không thể động đậy được.
Trữ quân cởi bỏ khôi giáp, mặc dù không tiếp tục bị lún sâu, lại cảm thấy trong cốc gió lạnh thổi đến mang theo giá lạnh thấu xương. Sức chiến đấu nhanh chóng tan rã.
Lúc này, xung quanh vùng trũng nhân ảnh màu trắng cẩn cẩn dực dực di chuyển, kỵ binh Lãng quốc đều không mặc khôi giáp, một thân áo da màu trắng, chân đạp trên hài đi tuyết dài hơn tấc, trên tuyết cứng chậm rãi tiến lại gần bên cốc bao vây bốn phía. Nếu như nói bọn họ ẩn mình xung quanh vùng trũng không hề động đậy, liếc mắt nhìn chỉ là những khối nham thạch phủ đầy tuyết.
Thì ra trong một đêm, Lãng quốc dùng móc sắt xẻng sắt đem băng tuyết dưới tuyết dày đào lên, biến nơi này trở thành một cái bẫy tự nhiên.
Cái bẫy đơn giản như vậy, nhưng từ khi rút khỏi Yến Chi bọn họ đã bắt đầu chờ đợi cơ hội này, mưu lược cùng kiên nhẫn bậc này! Phó Viễn Đạo trong lòng lạnh buốt, đột nhiên hiểu ra từ khi chiếm được Yến Chi quan chính là đã phạm vào sai lầm, đầu tiên là từng toán từng toán nhỏ dần bị tiêu diệt, lại bị Vân Sóc quan kiềm hãm hơn phân nửa binh lực, cuối cùng toàn quân tinh nhuệ bị diệt trong trũng tuyết, thì ra con đường này chính là từng bước từng bước đi đến bại vong.
Lúc này phía trên hố tuyết, hơn ngàn binh sĩ Lãng quốc như thần binh giáng thế bắt đầu nhanh chóng bao vây. Hành động đột ngột của hơn ngàn người này, tựa như toàn bộ mũi tên xuất kích phóng ra, lặng lẽ không tiếng động hoàn thành bao vây, liên nỏ có thể xuyên thủng trọng giáp đặt lên, mũi tên nanh sói lắp vào dây cung, chiến đao dắt bên hông, không một tiếng reo hò, không một tiếng cuồng hô.
Phó Viễn Đạo nhìn thấy Nhan Xung Vũ cùng Lý Nhược Phi, cả hai đứng trên nơi cao, đón gió lạnh thấu xương, ngước nhìn tựa hồ cùng bầu trời thăm thẳm nơi xa hòa thành một thể, hình thành một cái bóng hùng vĩ, Phó Viễn Đạo tin tưởng, tổ hợp bọn họ, đủ để tiêu diệt bất cứ đội quân nào.
Phó Viễn Đạo nhìn Nhan Xung Vũ nhấc tay hạ lệnh, trong nháy mắt, hàng ngàn mũi tên gào thét bắn ra, xé toạc bầu không khí giá rét, bắn thẳng đến Trữ quân, hắn còn nhìn thấy thiếu niên như ngọc thụ gò tuyết cùng tướng quân lãnh tĩnh như sơn kia đồng thời kéo dây cung, thanh âm cuối cùng hắn nghe thấy chính là tiếng gió rít.
Yết hầu Phó Viễn Đạo trúng hai mũi tên.
Chiến dịch này, Tam hoàng tử Trữ quốc Phó Viễn Đạo cùng năm vạn tinh binh, không ai sống sót.
Nhan Xung Vũ, Lý Nhược Phi dẫn quân thừa thế đoạt lại Yến Chi, đánh hạ Lương Châu, Thâm Châu, thế lực thảo nguyên bắt đầu tràn vào Trung Nguyên.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
25 chương
441 chương
18 chương
13 chương