Vãn Thiên Hà
Chương 20
Tác giả có lời muốn nói:
Nói rõ lần nữa
Chương này có màn cường bạo, cẩn thận khi xem…
Đối với những bạn trẻ không thích ứng được, bổn nhân giới thiệu nội dung vắn tắt như sau: Lý Nhược Phi bị bắt trở về, Tần Sơ Nhụy tự sát.
Thượng đế là nhân từ, tác giả là BT, vỗ tay….
______
Biến cố đột ngột phát sinh.
Tác dụng của kẻ khuất phục chính là thay đổi thế cục trong nháy mắt.
Một đao lãnh liệt thanh phong, trực tiếp vô thanh cắm thẳng vào sau lưng Lý Nhược Phi. Máu từ lưỡi đao nhỏ xuống bãi cỏ, lại là màu tím đen.
Lý Nhược Phi ngồi trên lưng ngựa khẽ lảo đảo, chậm rãi quay đầu, tựa như không thể tin, chau mày khẽ gọi: “Sơ Nhụy tỷ?”
Tần Sơ Nhụy nhắm nghiền mắt, phong tình nhập cốt, tựa cánh hoa xinh đẹp mong manh bất lực, lung lay sắp rơi xuống, khóe miệng lại câu lên độ cung kiên định bất hối.
Vẻ trấn định thâm trầm như băng tuyết trong ánh mặt trời trên mặt Nhan Xung Vũ, nhanh chóng nứt vỡ, vội đỡ thân hình ngã quỵ của Lý Nhược Phi.
Bản thân đúng là vẫn đi sai một nước cờ, ký ức một năm trước bị giam lỏng mặc cho Lý Nhược Phi chinh chiến một mình đến nỗi bị bắt lại lũ lượt tràn về, cơ thịt khóe mắt không khống chế được co giật, mạch máu đuôi mắt như nứt ra, nhuốm đôi ngươi đen láy thành một mảnh đỏ thẳm.
Phó Hoài Xuyên mỉm cười: “Từ xưa trong cung vương tộc luôn cất giữ kỳ độc, trong cung Nam Cương có Khiên cơ câu vẫn, ngày đó Triệu hầu giấu câu vẫn trong móng tay ý đồ tự sát, nhưng bị Nhị ca ta dùng chày nhỏ từ từ đập nát mười ngón tay xinh đẹp mỹ miều kia một ngày một đêm, tỉ mỉ đập vỡ xương ngón tay lấy ra từng chút từng chút một…”
“Phịch” một tiếng lại là Tần Sơ Nhụy té ngã xuống ngựa.
Phó Hoài Xuyên thần sắc không đổi, nói: “Bổn vương bất tài, trong phủ cũng giấu một loại ‘Nguyệt viên’. Dược này phát tác không nhanh, nhưng sẽ không để ngươi sống qua đêm trăng tròn mười lăm.” Bấm đốt tay nhẩm tính: “Hôm nay đã là cuối tháng, Nam Viện vương điện hạ có hai lựa chọn.” Chăm chú nhìn đôi môi trắng bệch vì mất máu của Lý Nhược Phi, chậm rãi nói: “Một là giao trả chất tử cho ta, hai là dẫn hắn đi, nửa tháng sau bổn vương sẽ dâng quan tài hoàng đàn biểu thị tấm lòng này.”
Lý Nhược Phi nhắm hờ mắt, thấp giọng nói: “Hoặc giết ngươi trước, lục soát tìm giải dược.” Nhan Xung Vũ chấn động, đôi mắt đỏ ngầu giống như sói đói chăm chú nhìn Phó Hoài Xuyên.
Phó Hoài Xuyên lại nhàn nhạt cười: “Nam Viện vương chẳng lẽ cho rằng ta sẽ mang giải dược bên mình? Hơn nữa, Lý Nhược Phi trước mắt thụ thương lại trúng độc, ngươi cho dù muốn dẫn hắn đi chưa chắc đã có thể đi được, huống hồ gì muốn giết ta? Thật sự cảm thấy tinh nhuệ của bổn vương chỉ là vật trang trí?” Nghiêm mặt nói: “Chỉ cần giao người cho ta, bổn vương thề tuyệt đối để hắn sống.”
Nhan Xung Vũ cõi lòng chậm rãi trầm xuống, giống như bị thanh đao cùn dần dần đè nén đau đớn khó chịu. Lòng ngực huyết khí cuộn trào, không thể áp chế, cõi lòng lại một mảnh lạnh lẽo.
Ánh hoàng hôn gần thảo nguyên giống như tuyết tán loạn rơi xuống bên người, tựa như hàn ý thấm ướt vạt áo xâm nhập vào trong xương trong tủy.
Lý Nhược Phi sau lưng máu tươi không ngừng cuồn cuộn chảy ướt đẫm y sam cả hai, lại nóng đến dọa người.
Nhan Xung Vũ rên một tiếng: “Nhược Phi, ta hận chính mình.”
Phó Hoài Xuyên giống như một cơn ác mộng không thể gạt bỏ, chỉ cần hắn còn sống một ngày, tựa như bóng đen dày đặc không thể hủy diệt, khiến bản thân hít thở không được, hận chính mình bất lực.
Thanh âm Lý Nhược Phi mỏng manh lại vô cùng rõ ràng: “Không, Xung Vũ đại ca, ngươi làm rất tốt. Là ta dễ tin người.” Mỉm cười, dung mạo phi dương: “Một năm nay có thể gặp nhau một ngày như vậy, ta rất vui.”
Lý Nhược Phi lúc này độc tính dâng lên, trước mắt một mảng tối sầm, lại mở to đôi mắt nhìn về hướng Nhan Xung Vũ nói: “Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ không xa cách nữa, đúng không?”
Chợt thấy thần chí càng lúc càng mơ hồ, tiếng gió xung quanh, tiếng nức thanh của chiến mã, tiếng cười của Phó Hoài Xuyên tựa như ở trong sương mù dần dần tan biến xa dần không thể nghe thấy, lại dị thường nghe rõ một lời kiên quyết của Nhan Xung Vũ: “Đúng.”
Yên tâm mỉm cười, ngất đi trong lòng Nhan Xung Vũ.
Lúc Lý Nhược Phi tỉnh lại cảm thấy bản thân đang nằm úp sấp trên giường, sau lưng dù vẫn còn đau nhưng đã không còn chảy máu, sờ thử quả nhiên là đã băng bó hoàn hảo. Trước mắt vẫn là một mảng đen kịt u ám, biết là nguyên nhân trúng độc, cũng không sợ hãi.
Một thanh âm vang lên hỏi: “Uống nước không?” Chính là Tần Sơ Nhụy.
Lý Nhược Phi lẳng lặng nằm trên giường, không đáp.
Tần Sơ Nhụy tựa hồ biết hắn muốn hỏi gì, ôn nhu nói: “Nhan Xung Vũ đã trở về Thâm Châu. Ngươi ngủ mười mấy canh giờ rồi, nơi này là Hạ Châu.” Vươn tay vuốt mái tóc của hắn, Lý Nhược Phi giống như bị độc xà cắn một phát, nghiêng đầu né tránh.
Tần Sơ Nhụy cắn môi, thanh âm dị thường bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện vụn vặt không mấy liên quan.
“Sau cái đêm trở về từ phủ Thái tử, Phó Hoài Xuyên tìm ta, đưa ta chuôi chủy thủ tẩm độc này, bức ta thề, nếu ngươi dẫn ta chạy trốn, bảo ta đâm bị thương ngươi, ta không chịu, ta nói chúng ta sẽ không dám chạy trốn.”
“Hắn lại cười, hắn nói cũng không hy vọng chúng ta chạy trốn, nhưng lại nói chuyện ngươi liên lạc với Ám Lưu hắn đã biết, có lẽ có một ngày, ngươi sẽ vì ta mà dẫn ta đi theo.”
“Ta nói ta thà chết, cũng không thương tổn ngươi.”
“Hắn liền kể cho ta hai cố sự, một là chuyện Phó Hình Giản tra tấn Mạnh Húc, hai là chuyện diệt thành Phó Viễn Đạo làm năm xưa. Hắn nói, nếu ta không nghe theo, thủ đoạn của hắn so với Nhị ca hắn càng độc ác hơn, khiến cho Mạnh Húc muốn chết cũng không được, hơn nữa sẽ ở Nam Cương đồ sát người trong thành, so với Tam ca hắn càng sạch sẽ hơn.”
“Hắn lại trấn an ta, hắn nói nếu hắn không đuổi theo chúng ta, chỉ cần không gặp hắn, ta cũng không cần đâm ngươi bị thương.”
“Hắn không phải người, hắn là ác ma.”
“Ta nhận chủy thủ… Sau khi ngươi nói kế hoạch chạy trốn cho ta biết, ta đã tìm một thanh chủy thủ khác, để lại trong đám cháy, chỉ mong có thể giấu được hắn, để hắn nghĩ rằng chúng ta đã chết… Bất quá ta là một người phụ nữ độc ác, ta vẫn giấu thanh chủy thủ tẩm độc này, một đường chạy trốn cùng ngươi.”
“Đêm đó tại Sầm Châu, ta đã nói với ngươi, sai chính là sai, không phải một câu bất đắc dĩ là có thể tha thứ được, lúc đó ngươi không hiểu, kỳ thật không phải ta nói Mạnh Húc, ta đang nói chính ta.”
“Ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, đối với ta tốt như vậy, ta lại hại ngươi, lòng này so với chủy thủ còn độc hơn.”
Đột nhiên chợt nghe tiếng cười nói: “Độc nhất phụ nhân tâm (độc nhất là lòng dạ đàn bà), cổ nhân quả không gạt ta.” Chính là Phó Hoài Xuyên thản nhiên bước vào, đóng cửa, vừa khẽ ho vừa nói: “Nhược Phi, ta bị ngươi đả thương cũng không nhẹ.”
Chén trà trong tay Tần Sơ Nhụy “loang choang” một tiếng đánh rơi xuống đất, run giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Phó Hoài Xuyên khẽ cười nói: “Phu nhân nghĩ sao?” Trong lúc nói đã cởi trung y ra.
Lý Nhược Phi nghe thấy hàm răng Tần Sơ Nhụy lách cách va vào nhau, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng khủng bố đáng sợ, dù mắt không thể thấy, nhịn không được xoay đầu nhìn, yết hầu đau đớn, đã bị Phó Hoài Xuyên hung hăng bóp chặt.
Tần Sơ Nhụy đại kinh thất sắc, nhào tới nắm chắt cánh tay Phó Hoài Xuyên, lại bị một cước đá ngã xuống đất, hộc máu.
Lý Nhược Phi trọng thương, cổ họng bị hắn không chế, không còn sức phản kháng, cảm nhận thân thể xích lõa nóng bỏng đã phủ trên người mình, kinh sợ chán ghét, xác định phương hướng, đầu ngón tay đâm thẳng vào đôi mắt Phó Hoài Xuyên.
Xuất thủ vừa nhanh lại độc, Phó Hoài Xuyên vội vàng nghiêng đầu né tránh, trên mặt đã bị cào hai đường máu.
Lý Nhược Phi một kích không trúng, vết thương sau lưng toát ra, máu ồ ạt chảy, khí lực cũng như bị rút đi từng phần, chợt nghe Phó Hoài Xuyên cười lạnh một tiếng, bên tai vang lên tiếng gió, tâm tư hắn mẫn tiệp, vội nghiêng người lăn một vòng, dù tránh được một chưởng của Phó Hoài Xuyên, lại bị rơi xuống giường, đập mạnh lên nền đá xanh, vết thương đau nhức một trận, mồ hôi lạnh theo bờ trán tái nhợt rơi thấm trên đất, đôi mắt mất đi tiêu cự lại mang theo vẻ đẹp mong manh mờ mịt.
Phó Hoài Xuyên lau đi vết máu trên mặt, âm u cười, tà hỏa cùng hận ý đầy bụng lập tức bùng cháy.
Cao quý tao nhã của hắn giờ đây đã hoàn toàn biến mất, cả người tản mác loại thú tính vồ lấy con mồi, không còn thương hại, không hề chừng mực.
Nắm lấy tóc Lý Nhược Phi, từng đợt từng đợt nện mạnh xuống nền đá xanh, trán va trên mặt đất, vang lên tiếng thê lương sầu não.
Tần Sơ Nhụy thảm thiết hô: “Đừng…”
Nhìn hắn đã hoàn toàn đánh mất sức phản kháng, Phó Hoài Xuyên mới dừng tay, chậm rãi xé mở y phục Lý Nhược Phi, thậm chí tháo bỏ vải băng vết thương, ác ý ngắt nơi bị thương đang chảy máu kia của hắn, cảm giác thỏa mãn khi Lý Nhược Phi khẽ run lên.
Phó Hoài Xuyên vuốt ve thân thể hắn, nơi thắt lưng mảnh khảnh dừng lại hồi lâu, tựa hồ đang cảm thụ sự mềm dẻo đàn hồi không gì sánh bằng, cười nói: “Vì ngươi ta cấm dục gần một năm, xinh đẹp như Kim Chi ta cũng không hề chạm đến… Ngươi đã không nhận tình cảm của ta, ta chỉ đành đem cái thân thể này sớm làm chuyện nên làm.”
Da thịt trần trụi của Lý Nhược Phi cảm nhận được cự đại nóng bỏng của hắn, nhịn không được dùng chút sức lực mỏng manh cuối cùng giãy dụa, cũng không nói với hắn lời nào.
Phó Hoài Xuyên dễ dàng áp chế hắn. Trong lòng tràn ngập dục vọng điên cuồng.
Nhan Xung Vũ cùng Phó Hoài Xuyên vốn là hai loại người, hắn luôn bên ngươi, yêu ngươi, bảo vệ ngươi, vì ngươi phấn đấu, ta lại càng phải mang đến thống khổ cho ngươi, để ngươi hận ta tận xương tủy, phá hủy tôn nghiêm của ngươi, xé tan kiêu ngạo của ngươi, khiến ngươi có đốt thành tro cũng không quên được ta —— vĩnh viễn để ta luôn bên ngươi.
Tần Sơ Nhụy đôi mắt mở lớn, trơ mắt nhìn Phó Hoài Xuyên tách đôi chân thon dài tái nhợt của Lý Nhược Phi, chậm rãi đem phân thân thô to dữ tợn tàn nhẫn đỉnh nhập, thậm chí có thể nhìn thấy hậu đình bị kéo căng đến cực hạn dần sung huyết chuyển thành màu đỏ thẳm, đến lúc Phó Hoài Xuyên đỉnh đầu cực đại tiến nhập, huyết sắc đột nhiên phai nhạt hoàn toàn, cửa vào chợt nứt ra vài vết rất mảnh, rướm tia máu tươi nhìn thấy rùng mình, sau đó càng lúc càng nhiều, từ kẽ mông uốn lượn chảy xuống, rơi trên nền đá lạnh.
Đau đớn xé rách từ hạ thân truyền đến, trực tiếp thấm vào bên trong cơ thể, tứ chi bách hài không nơi nào không đau, Lý Nhược Phi trong đầu trống rỗng, ngay cả nhịp tim cũng tựa hồ ngừng đập, da thịt toàn thân căng cứng, mồ hôi lạnh ròng rã, mái tóc dài che khuất đôi mắt âm u, cả người tựa như khối ngọc khắc vớt ra từ trong nước, không có đau đớn nào có thể so sánh với loại thống khổ ăn sâu vào tận xương tủy thế này, khuất nhục khó nhịn. Cắn chặt răng đến chảy máu, lại quật cường không chịu than một tiếng, thậm chí không cho phép bản thân ngất xỉu để trốn tránh lại đau đớn khiến người không chấp nhận này.
Phát ra tiếng kêu thê thảm bi thương ngược lại là Tần Sơ Nhụy.
Phó Hoài Xuyên chưa bao giờ có được cực hạn khoái cảm như thế này, cũng chưa bao giờ tâm tình băng lãnh như vậy.
Thân thể Lý Nhược Phi hoàn toàn bị chiếm hữu, hỏa nhiệt của mình chạm đến chỗ non mềm sâu nhất của hắn, có thể cảm giác mỗi một tia run rẩy hay co rút, nhưng thần chí hắn thanh tỉnh cùng tư thái không chịu phát ra tiếng kêu của hắn rõ ràng để lộ vẻ xa cách bất khuất.
Phó Hoài Xuyên nhẹ nhàng rút nhục nhận, một phen nắm mái tóc ướt đẫm của hắn, quấn quanh cổ tay, kéo về phía sau, thắt lưng dụng lực, hung hăng đâm vào nơi tư mật chặt chẽ mềm mại của hắn, thẳng từ gốc đến ngọn, Lý Nhược Phi trợn trắng hai mắt, đau đến cả người giống như bị nghiền nát, lại kiên quyết không kêu một tiếng.
Một trường tàn sát.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Phó Hoài Xuyên chỉnh sửa y sam, dùng một sợi buộc tóc màu đen bằng lụa tơ tằm buộc lại mái tóc dày, cười nói: “Đừng quên, là ngươi hại Lý Nhược Phi, nếu không phải một đao kia của ngươi, hắn giờ đã ở Yến Chi quan cùng Nhan Xung Vũ uống rượu ca hát rồi.”
Tần Sơ Nhụy cả người phát run, trong mắt bắn ra hận ý mãnh liệt, lẩm bẩm: “Súc sinh…”
Phó Hoài Xuyên nghe nàng nguyền rủa nhỏ đến không thể nghe được, mỉm cười ra cửa.
Tần Sơ Nhụy trầm mặc một hồi, xé y phục mềm mại trên người mình, giúp Lý Nhược Phi nhất nhất lau sạch vết máu cùng bạch trọc, lại cẩn thận băng bó vết thương cho hắn. Cũng không biết lấy khí lực từ đâu, nửa dìu nửa ôm đặt hắn nằm xuống giường.
Tần Sơ Nhụy hổn hển thở ngồi bên giường, lưng dựa vào mép giường, nhẹ nhàng cầm cánh tay Lý Nhược Phi, xoay đầu nói: “Nhược Phi, nhớ kỹ câu này, cứng quá dễ gãy, sau này phải biết chiếu cố tốt đến chính mình.” Thanh âm tựa ngọc thạch câu phần, thậm chí mang theo một tia thoải mái.
Cánh tay vô lực của Lý Nhược Phi khẽ run, nỗ lực mở mắt, đôi ngươi âm u nhìn về hướng phát ra tiếng nói, lại không nhìn thấy gì.
Tần Sơ Nhụy mắt đẹp lay chuyển, tựa ngọc dưới ánh trăng xinh đẹp phát sáng khắp bốn phía, trên gò má ẩn ẩn ửng hồng lộ vẻ thê lương tươi đẹp, nhặt mảnh vỡ chén trà, động tác ôn nhu tựa như ngắt một đóa hoa, cắt đứt yết hầu.
Huyết châu như bảo thạch tuôn ra, nháy mắt đã hóa thành một đạo máu tươi, từ nơi cổ trắng mịn mềm mại chảy xuống đến ngực.
Trong thoáng chốc, nàng tựa hồ nhìn thấy Triệu Mạnh Húc.
Trong cung Nam Cương gió nhẹ dập dìu, khói liễu như tơ, chàng là quân vương tuấn dật phong lưu, tài hoa hơn người, mình là sủng phi xinh đẹp hậu cung, ca múa song tuyệt.
Một đoạn tân từ trong liên trì đêm trăng, nhàn hạ đánh cờ dưới đèn hoa, đèn lưu ly mồng bảy tháng bảy, nét mực phóng khoáng trong cảnh đào rơi…
Nàng cho rằng vĩnh viễn như vậy đến cuối đời, lại không biết một nháy mắt một chớp mắt khi đó chính là thời gian bình yên nhất trong một đời một kiếp này của hai người.
“Sau ngọc thụ trước sân đình, mỹ mạo điểm bên gương. Năm đi hoa bất lão, năm đến trăng lại tròn, chớ dạy lệch. Cùng hoa cùng nguyệt, mọi người mãi thiếu niên…” Tiếng ca mềm mại uyển chuyển động lòng người, lại chậm rãi đoạn tuyệt, trên gương mặt lúm đồng tiền Tần Sơ Nhụy đọng lại nụ cười ngọt ngào như thiếu nữ.
Nàng đã chết.
Hồi lâu, tiếng rên như nức nở từ cổ họng truyền ra: “Sơ Nhụy tỷ…” Trong đêm tối không người hồi đáp.
Lý Nhược Phi nhắm nghiền hai mắt, lặng lặng thiếp đi.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
25 chương
441 chương
18 chương
13 chương