Vãn Thiên Hà
Chương 2
Lý Nhược Phi cười lạnh: “Rất thông minh, thế ngươi có biết vì sao bầy sói tập kích các ngươi không?”
Phó Hoài Xuyên nói: “Đang muốn thỉnh giáo.”
_______
Hoàng đế Lãng quốc tuy như thi nhân, nhưng Nam Viện vương của Lãng quốc lại làm việc nhanh nhẹn hiệu quả.
Sau năm ngày, Nam Viện vương Nhan Xung Vũ đã áp tải lương thực Trữ quốc tặng từ Yến Chi quan trở về Khai Yết, sau giờ ngọ cùng ngày lại cùng Phó Hoài Xuyên đi mã trường chọn một ngàn con ngựa tốt.
Nhan Xung Vũ cũng là thiếu niên danh tướng, dù bị Phó Hoài Xuyên kiềm hãm, nhưng hai năm từng giằng co cùng hắn lại không để mất một thành, dùng binh ổn trọng lại không mất khôn khéo, tự nhiên thoải mái, nội liễm kiên nhẫn, có thể gọi là nhân tài bất thế xuất (nhân tài hiếm có). Khi Phó Hoài Xuyên cùng đại tướng Trữ quốc Tạ Khê nói chuyện phiếm, đối với Nhan Xung Vũ đều có chút ngưỡng mộ.
Hai người cũng coi như người quen cũ, nhìn nhau lại không nói gì, Nhan Xung Vũ lãnh đạm nhìn gương mặt anh tuấn kia, Phó Hoài Xuyên lại không hề để tâm, dọc đường chỉ ngắm phong cảnh.
Gần đến mã trường, chợt thấy một con ngựa phóng như bay từ viên môn (cổng doanh trại) tới, chính là Lý Nhược Phi. Nhan Xung Vũ mừng rỡ, vội thúc ngựa đến đón, khi hai ngựa đến gần, hai người liền nhảy xuống ngựa gắt gao ôm chặt.
“Xung Vũ an đáp!” “Nhược Phi an đáp!” (An đáp: tiếng Mông Cổ, nghĩa là huynh đệ kết nghĩa)
Phó Hoài Xuyên lần đầu nhìn thấy Lý Nhược Phi bộc lộ bản sắc thiếu niên, chỉ thấy hắn kích động ôm chầm lấy Nhan Xung Vũ không ngừng hô to: “Xung Vũ ngươi từ Yến Chi về rồi! Ta còn định đến thăm ngươi! Một năm nay ngươi cũng không đến thăm ta!” Trên gương mặt lạnh lùng của Nhan Xung Vũ nụ cười nở rộ, tựa như đóa hoa đột nhiên nở ra từ tảng đá, vô cùng động lòng nói: “Nhược Phi tiểu quỷ này! Một năm không gặp đã cao như vậy rồi!”
Phó Hoài Xuyên cười tiến lên cắt ngang hai người: “Nam Viện vương, chúng ta có thể vào xem ngựa được không?”
Nhan Xung Vũ nói: “Nhược Phi, lên ngựa đi! Để Tứ Dã vương nhìn thấy ngựa ngươi đã chọn!”
Trong mã trường một đàn chiến mã xinh đẹp, đầu cao ngực rộng, vừa nhìn là biết chính là giống Ô Châu mục tẩm mã huyết thống thuần khiết cao quý nhất, ngựa này chịu đói chịu khát, chịu nóng chịu lạnh, tốc độ nhanh sức chịu đựng tốt, là chiến mã khó có được.
Phó Hoài Xuyên vừa nhìn đã thích, lại không hiểu tại sao Lý Nhược Phi cố ý giúp mình chọn loại ngựa tốt này.
Lý Nhược Phi tiến lại, thấp giọng nói: “Ta đợi kỵ binh của ngươi đến Yến Chi quan!” Khiêu khích trần trụi như vậy, đối với khát vọng chiến tranh không hề đạo đức, con ngươi đen nhánh nhìn hắn gần như thiêu đốt, Phó Hoài Xuyên nhiệt huyết dâng trào, khàn giọng nói: “Rất tốt!”
Phó Hoài Xuyên vẫn là đánh giá thấp hắn, đánh giá thấp sự âm ngoan quỷ quyệt của Lý Nhược Phi cũng như hành động của hắn.
Đêm đó, Phó Hoài Xuyên dẫn theo Yến Vân Bách Kỵ điều động từ Lãnh Châu, hộ tống đàn ngựa vượt qua thảo nguyên Ngạch Luân nam hạ.
Tuy biết rõ Lãng quốc không dám động thủ trong biên giới, nhưng Phó Hoài Xuyên luôn luôn cẩn thận, vẫn lặng lẽ điều Yến Vân Bách Kỵ hộ tống đàn ngựa, Yến Vân Bách Kỵ là kỵ binh mấy năm nay Phó Hoài Xuyên một tay huấn luyện, tố chất tác chiến cực cao, lấy một chọi trăm, dũng cảm không sợ chết, mặc cho Lãng quốc có bất kỳ dị động nào, bản thân vẫn có thể bình an thoát thân.
Đã đi ba ngày trong thảo nguyên, đi thêm một ngày nữa, là có thể vượt qua thảo nguyên Ngạch Luân.
Đêm đó, thảo nguyên nổi lên bão tuyết đáng sợ, sắc bén hơn cả đao phong, bóng đêm lại dày đặc, ngay cả phản quang trên tuyết cũng bị chìm trong đêm tối.
Trong lòng Phó Hoài Xuyên có dự cảm bất thường, phân phó xuống dưới, mọi chuyện phải cẩn thận.
Trong bóng đêm, bầy sói giống như quỷ hồn đột nhiên xuất hiện, đôi mắt màu xanh sáng rực. Trong nháy mắt, đã nhảy bổ về phía đàn ngựa.
Đàn ngựa kinh hãi, thuận gió mà chạy. Yến Vân Bách Kỵ cũng xuôi theo hướng nam. Những người này, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, trong bóng đêm cũng có thể miễn cưỡng khống chế đàn ngựa không chạy loạn khắp nơi.
Người được gọi là Tông Lôi biết Dạ thị chi thuật bỗng nhiên hét lớn: Không hay, bầy sói tập kích bên hông!
Hắn rõ ràng nhìn thấy, bầy sói lặng lẽ thay đổi phương hướng tấn công, bên hông là nơi phòng ngự yếu nhất, bầy sói trước mặt đã lộ ra răng nanh sắc bén, chỉ thấy chúng nhảy lên, bổ nhào lên lưng ngựa, mình ngựa và cổ ngựa. Răng nhọn giống như ác quỷ cắn phập vào mình ngựa, vào yết hầu, đến khi có một con ngựa hí vang, không hề lãng phí thời gian lập tức nhảy xuống tìm vật hi sinh khác.
Chỉ nghe thấy đàn ngựa từng con từng con phát ra tiếng hí dài thê lương, lại một con ngựa nữa bị cắn vào bên sườn bên bụng, đâm thủng yết hầu, thậm chí xé toạc cả bụng ngựa. Trong không khí giá lạnh tràn ngập huyết tươi nóng hổi, thịt khối cùng ngũ tạng đỏ tươi lóe lên trên nền đất tuyết trắng xóa.
Ô Châu mục tẩm mã vừa hãy còn sống, đã lưu vết máu tàn khốc trên thảo nguyên.
Cục diện càng lúc càng không thể khống chế, bầy sói giống như điên cuồng bắt đầu tấn công kỵ binh. Yến Vân Bách Kỵ đều là nhuyễn giáp khoái đao, từng người từng người chống chọi lại bầy sói trước mặt, không thể dùng sức, chỉ có thể dựa vào đao pháp cắt đứt yết hầu, mổ bụng sói. Chỉ thấy có người đao chém xuống nanh sói cư nhiên lại chém vào không khí, bị ác lang nhảy bổ lên vai một ngụm cắn đứt yết hầu, thảm thiết hét lên một tiếng, máu tươi ba thước.
Trong bóng đêm, Lý Nhược Phi cưỡi Ô Vân đạp tuyết của hắn, đứng trên gò đất bên sườn nam nhìn cảnh đồ sát phía dưới. Nghe thanh âm bầy sói tấn công. Ánh mắt như bàn thạch lóe sáng. Dưới trướng là hơn mười mấy chiến sĩ, đều là những kẻ từ nhỏ ở trong thảo nguyên vật lộn cầu sinh, nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhiệt huyết cũng sôi trào, sát ý nổi lên. Lý Nhược Phi thấp giọng cười nói: “Thêm nửa canh giờ nữa, chúng ta xông xuống dưới, giết sạch bọn chúng!”
Bầy sói càng thêm điên cuồng, ngàn con ngựa tốt đã bị giết hơn phân nửa, một số chạy ra khắp bốn phía, nhưng đều bị sói đuổi theo. Lúc này đã là Yến Vân Bách Kỵ đối kháng với những ác quỷ trên thảo nguyên này.
Nhìn thấy chiến mã dưới thân bụng bị xé toạc ra, kinh hãi điên cuồng giẫm loạn, giẫm nát ngũ tạng của chính mình mà chết, người đành nhảy xuống ngựa đối mặt với ác lang, rất dễ bị rơi vào tiền hậu giáp kích, bị cào chết, bị cắn chết, tốc độ của sói rất nhanh, phản ứng lại nhanh nhẹn, không hề thua kém những chiến sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc này, thậm chí có người còn bị sói nhảy lên lưng ngựa kéo xuống đất, nhuyễn giáp trên người cũng bị xé rách, ở trên đất tuyết nhuốm máu cùng sói giằng co, mãi cho đến khi trên cổ lưu huyết, đánh mất sinh mệnh.
Trong đêm đen sức lực con người so với bầy sói thật sự không chịu nổi một đòn.
Trên đất tuyết từng con từng con ngũ tạng bị moi ra, mở trừng đôi mắt đen kịt, trong mắt còn lưu lại sợ hãi cùng tuyệt vọng vô cùng, người trên đất tuyết co quắp giãy dụa, yết hầu bị xé rách vẫn còn chưa chết, kêu gào thở dốc, gió thổi cuốn tung tuyết trắng, bay đầy vào khoang miệng. Trong gió đều là huyết vụ cùng với huyết nhục li ti, máu tươi mãnh liệt bắn tung khắp nơi, giết chóc đầy trời, toàn bộ thảo nguyên đã trở thành địa ngục Tu La.
Phó Hoài Xuyên phóng ngựa trong bầy sói, lại giống như tao nhã dạo chơi trong sân vắng, hắn biết rõ việc hôm nay thần tiên cũng khó giúp, nhưng cũng biết, có một người nhất định sẽ xuất hiện, hắn đang chờ đợi.
Sức chịu đựng cùng sự điên cuồng của bầy sói khiến mọi người đều lâm vào tuyệt vọng tột cùng. Đêm đen còn dài, ai cũng biết khó thoát khỏi nanh vuốt của bầy sói.
Đột nhiên ngược chiều truyền đến tiếng xé gió vang lên.
Nhìn thấy bầy sói từng con một bị tiễn nanh sói bắn trúng, chốc lát liền tử thương hơn nửa. Mọi người trong đường chết tìm thấy đường sống, không khỏi hô vang.
Một đám người cầm đuốc sáng rực từ ngọn đồi bên sườn nam nhanh chóng lao xuống, vó ngựa đạp tuyết gần như vô thanh, nhưng sát khí lại như gió lạnh không ngừng quất vào da thịt.
Sau khi tiến vào vòng chiến, đám người kia vung gậy sắt đặc chế, đuổi đi đám sói còn sót lại, răng sói cứng rắn sắc bén vô cùng lại mềm yếu không chịu nổi dưới gậy sắt, chỉ nghe thấy răng rắc răng rắc, bầy sói phát ra tiếng tru thảm thiết, thì ra đám người này chuyên chọn nanh sói để tấn công, sói mất đi răng nanh, chẳng khác gì mất đi linh hồn.
Bầy sói rốt cục tháo chạy.
Dưới ánh sáng rực đỏ ấm áp, Lý Nhược Phi xuất hiện trước mặt Phó Hoài Xuyên. Vẫn là một thân áo lông chồn màu đen, đầu đội chiếc mũ lớn lông chồn, càng tôn lên gương mặt như ngọc, da trắng hơn tuyết, ngay cả xác chết máu đen trên mặt đất cũng trở nên trong suốt.
Phó Hoài Xuyên nghiến răng cười nói: “Đây là sai lầm lớn nhất trong đời ta, đã đánh giá thấp con sói con như ngươi.”
Lý Nhược Phi nói: “Vậy ngươi đoán xem, ta bây gì muốn làm gì?”
Phó Hoài Xuyên thở dài: “Yến Vân Bách Kỵ có thể chết dưới thủ hạ của ngươi, ta còn có thể nói gì?”
Lý Nhược Phi cười to nói: “Yến Vân Bách Kỵ? Hừ, hừ, Yến Chi, Vân Sóc là đất đai của Lãng quốc ta, các ngươi dựa vào đâu dám xưng là Yến Vân Bách Kỵ?” Phất tay nói: “Giết!”
Yến Vân Bách Kỵ vừa mới sống sót từ trong bầy sói, ý chí và tinh thần đều đã kiệt quệ. Lý Nhược Phi lại dẫn theo trăm người nghỉ ngơi đầy đủ, dũng mãnh gan dạ vô song. Kết quả cũng có thể biết được.
Tông Lôi trong hỗn chiến, thừa cơ xoay người tháo chạy, trong màn đêm lại nghe thấy thanh âm xé gió vang lên, lập tức cổ một trận lạnh lẽo thấu xương, ngã xuống ngựa.
Lại là một mũi tên phong hầu của Lý Nhược Phi.
Lý Nhược Phi xoay đầu, ý cười mang theo vài phần chế giễu: “Tứ Dã vương quả nhiên thức thời, mắt thấy người của mình bị giết sạch, cư nhiên vẫn không hề chớp mắt.”
Phó Hoài Xuyên nói: “Thịt đã nằm trên thớt không có tư cách chớp mắt.”
Lý Nhược Phi nói: “Ta sẽ không giết ngươi.”
Phó Hoài Xuyên thở dài: “Là ngươi không thể giết ta. Lãng quốc hoàn toàn không hề chuẩn bị để tác chiến, chỉ cần ta chết, Lãng quốc sẽ phải đối mặt với trăm vạn đại quân áp sát, đừng quên Trữ quốc vì phản loạn ở Nam Cương mà luôn sẵn sàng ứng chiến, điều khiển quân đội căn bản chỉ là nhấc tay chi lao (việc nhỏ, không đáng kể). Tin rằng hoàng đế của các ngươi căn bản không muốn nhìn thấy loại chuyện này, con dân của các ngươi, cũng không nguyện trôi giạt khắp nơi thống khổ khó nói nên lời.”
Lý Nhược Phi cười lạnh: “Rất thông minh, thế ngươi có biết vì sao bầy sói tập kích các ngươi không?”
Phó Hoài Xuyên nói: “Đang muốn thỉnh giáo.”
Lý Nhược Phi nheo mắt: “Trời phạt.” Dứt lời ha ha cười, phân phó: “Mộc Kỳ Lân, ngươi dẫn theo mười huynh đệ hộ tống Tứ Dã vương điện hạ đến Lương Châu đi!”
Trận chiến trên thảo nguyên Ngạch Luân, Lý Nhược Phi đại thắng.
Một tháng sau, Lý Nhược Phi thụ phong Nam Viện tướng quân, cùng Nhan Xung Vũ trấn thủ phía nam. Phó Hoài Xuyên dẫn theo năm vạn đại quân, bình định phản loạn Nam Cương, cũng bắt được Nam Cương vương Triệu Mạnh Húc cùng sủng phi Kim Chi phu nhân.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
25 chương
441 chương
18 chương
13 chương