Vãn Thiên Hà
Chương 17
“Nhị ca, trong thiên hạ, chỉ có ngươi với hắn, là người đáng để ta thật lòng đối đãi, ngươi lại giết hắn, tại sao đối với ta nhẫn tâm như vậy?
“Nhị ca, ngươi ép ta hận ngươi…”
Bàn tay dính máu của Phó Hình Giản trong sắc trời càng tối dần giống như một đóa hoa lan hút máu, thoáng ngừng, haha, hận ta sao…
______
Quân An gạt mồ hôi, nói: “Lúc bọn họ ở trong Sách gia thôn ngoại thành tây đã bị Nhị vương gia phóng hỏa thiêu chết.”
Sắc trời hoàng hôn chợt tối sầm, Phó Hoài Xuyên phút chốc đứng dậy, dựa vào mép bàn, thân hình cao lớn thoáng chao đảo, trước mắt một mảnh đen kịt, yết hầu tanh ngọt, cố nhịn xuống, nói: “Chuẩn bị ngựa, dẫn ta đến đó!”
Tà dương như máu, cơn gió cuối xuân phả lên mặt lại mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Sách gia thôn ở ngoại thành vốn là nơi đồn trú vào mùa săn bắn đầu thu hàng năm của cung đình, mồng một tháng tám hàng năm đều phong tỏa, không cho người ngoài tiến vào, đến khi mùa săn bắn kết thúc vào cuối tháng, mới cho phép thường dân sinh sống tới lui.
Trong thôn gần mười hộ gia đình, đều là hộ săn bắn, nhà gỗ mái nỉ, hắt dầu bên trên, bùng lên ngọn lửa đỏ rực, bừng bừng khoái ý thiêu trụi tất cả.
Con ngươi bán trong suốt của Phó Hình Giản đã bị ánh lửa nhuốm một màu đỏ diễm lệ yêu tà.
Khi Phó Hoài Xuyên đến, ngọn lửa đã tắt, ngôi nhà gỗ nho nhỏ một mảnh tro tàn, gió thổi đến, tro bụi li ti màu đen tung bay khắp trời.
Phó Hình Giản ra hiệu tất cả lui đi, đứng bên đám cháy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phó Hoài Xuyên bình tĩnh đứng trước đống tro tàn kia, vị tanh ngọt trong cổ họng rốt cuộc từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Phó Hình Giản dùng sức dìu hắn, bình tĩnh giải thích:
“Chuyện thủy vận hôm nay xử lý rất thuận lợi, nghĩ đến mấy ngày nay ngươi đều suy nghĩ vất vả, giữa trưa đến Tứ vương phủ định mời ngươi đến Tích Thúy lâu, lại nhìn thấy Tạ Lưu tay cầm bình rượu đứng nơi tường nam, si ngốc đứng dưới tường thì thầm không ngừng.”
“Trong lòng khó hiểu, từ trong lời say của hắn mà moi ra. Lý Nhược Phi lừa ngươi, tiện nhân Kim Chi kia chỉ là giả ý đi Tạ phủ, thật ra là cầu Tạ Lưu thả bọn họ.”
“Tạ Lưu nhất lời mềm lòng, đem Lý Nhược Phi cùng ả giấu ở đây.”
“Hắn không biết nên xử lý như thế nào, hắn biết Lý Nhược Phi là chất tử không thể thả, cũng không nỡ để Kim Chi đi, lại không dám nói với ngươi.”
“Chất tử chạy trốn là chuyện lớn, ngươi ở trước mặt lão nhân kia cũng không thể ăn nói, cho nên ta mang theo gia tướng, đến đây bắt bọn họ trở về.”
“Lý Nhược Phi lại chiếm lấy nhà gỗ, bắn chết hơn mười người.”
“Ta đành phóng hỏa đốt nhà ép bọn họ phải ra, không ngờ hắn thà rằng chết cháy, cũng không chịu chạy ra. Lửa đã lớn như vậy, ta cũng không thể cứu.”
“Người đều có số, Lý Nhược Phi trước lừa ngươi, chết rồi cũng coi như bỏ đi. Sau khi trở về đành nói chất tử Lãng quốc chết vì ngã bệnh.”
Thanh âm Phó Hình Giản như cắt băng xuyên tuyết, cảm giác lạnh lẽo thấm cả tim gan, Phó Hoài Xuyên há mồm phun ra một ngụm máu, nóng bỏng bắn trên tay Phó Hình Giản, nóng đến mức mu bàn tay của hắn phát đau, cơ hồ đau đến tận trong lòng.
Phó Hoài Xuyên chậm rãi ngã ngồi, gương mặt lại mang theo một loại tuyệt vọng thời gian chảy trôi như nước người si tỉnh mộng nhưng cũng không hề hối hận.
“Nhị ca, ngươi cần gì phải gạt ta? Ngươi sớm đã muốn giết họa tai Lý Nhược Phi này, có phải không?”
“Giữa trưa ngươi biết hắn chạy thoát, nhưng điều ngươi làm đầu tiên, chính là giấu diếm ta. Ngươi bắt trói Quân An trong Nhị vương phủ, cho đến khi hắn thoát thân trở về, ta mới biết là ngươi muốn thiêu chết Lý Nhược Phi.”
“Ngươi nói ngươi đến bắt hắn về, tại sao còn mang theo dầu hỏa cùng lưới sắt? Cho dù hắn muốn xông ra, ngươi cũng sẽ dùng lưới sắt bao lại nhà gỗ, lại dùng dầu hỏa tưới lên thiêu chết hắn?”
“Nhị ca, trong thiên hạ, chỉ có ngươi với hắn, là người đáng để ta thật lòng đối đãi, ngươi lại giết hắn, tại sao đối với ta nhẫn tâm như vậy?
“Nhị ca, ngươi ép ta hận ngươi…”
Bàn tay dính máu của Phó Hình Giản trong sắc trời càng tối dần giống như một đóa hoa lan hút máu, thoáng ngừng, haha, hận ta sao…
Khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại trên lưng Phó Hoài Xuyên, thân thể thon gầy bất động như sơn, nói: “Ngươi muốn ở lại nhìn, ta ở lại cùng ngươi, đợi khi lửa nguội, thu thập thi thể hắn, hảo hảo an táng là được.” Khẽ thở một hơi, giấu không được vẻ cô đơn: “Nếu ngươi hận ta, vậy giết ta đi.”
Phó Hoài Xuyên lắc đầu, trong lòng như phiên giang đảo hải.
Ta càng hận Lý Nhược Phi hơn.
Lý Nhược Phi, ngươi nhẫn tâm vô tình như vậy.
Thừa lúc ta bận rộn việc thay quân không có thời gian hắn trái lại rời khỏi ta.
Ngươi cho rằng ta không biết ngươi mượn việc luyện đao mà khắc dấu hiệu Ám Lưu đường trên thân cây sao?
Ngươi phát hiện trong phủ không có thế lực của Ám Lưu đường, liền dẫn Kim Chi tìm kiếm trên phố Nạp Phúc, tiệm điểm tâm Ô Ức, ca cơ Tích Thúy lâu, ta đều bỏ qua cho bọn chúng.
Ban đêm xông vào phủ Thái tử, làm thế tử bị thương không nói, cố ý chọc giận Thái tử, kích hắn càng thêm hận ta, ta có thể không biết sao?
Ngươi không muốn, ta cũng không dám hôn ngươi, ngay cả Nhị ca hạ mê dược, ta cũng không chút mạo phạm ngươi, cư nhiên còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngươi thà rằng bị cháy thành than, cũng không muốn nhận tình cảm của ta?
Lý Nhược Phi, trên trời dưới đất, ngươi quả nhiên là con sói con nhẫn tâm nhất.
Gần như cắn vỡ hàm răng, hận ý cùng đau đớn giao hòa trước ngực, máu nơi khóe miệng không ngừng nhỏ giọt, ngẩn ngơ vươn tay áo lau đi, lại phát hiện mặc trên người, chính là áo bào lụa trắng hoa vân xanh nhạt, nhịn không được dựa lưng lên người Phó Hình Giản, ngẩng đầu bật cười lạnh lùng.
Cười bản thân.
Lần đầu động tâm lại hoang đường, đáng thương, ngu ngốc, tàn nhẫn như vậy.
Cười đến rơi lệ.
Tinh tú lấp lánh nơi chân trời.
Phó Hình Giản tự mình cầm đuốc, thần tình hờ hững nhu hòa, không nói gì, cùng Phó Hoài Xuyên tìm kiếm thi thể trong đám tro tàn.
Quả nhiên có hai cỗ thi thể bị thiêu thành than, đã không thể phân rõ nam nữ.
Bên cạnh cỗ thi thể, loan đao phủ một tầng tro bụi xám đen, nhìn hình dạng chính là Tĩnh đao; còn có cung sắt chưa bị thiêu cháy, chính là những vật thường dùng của Lý Nhược Phi.
Phó Hoài Xuyên cầm Tĩnh đao lên, lau chùi sạch sẽ, vẫn giống như ao nước trong xanh phong duệ vô song.
Trên cỗ thi thể bên cạnh, hãy còn vài cây trâm cài, kim xuyến hoa mạn đà nơi cổ tay, cùng một con dao nhỏ bên người, có lẽ là vật phòng thân của Tần Sơ Nhụy.
Phó Hình Giản thở một hơi, nói: “Đã xác định thi thể, để bọn họ đến khâm liệm đi.”
Chợt thấy Phó Hoài Xuyên nắm Tĩnh đao ngẩn ngơ không nói, thần thái cực kỳ cổ quái, trong lòng chấn động, quát: “Tứ đệ! Ngươi muốn làm gì?”
Tiến lên đoạt lấy Tĩnh đao.
Phó Hoài Xuyên đoạt lại từ hắn, đột nhiên giống như phát điên kéo thi thể của Lý Nhược Phi, tìm kiếm trong mảnh tro tàn.
Đôi tay nắm giữ trăm vạn hùng binh lại không ngừng lật loạn thân thể chết cháy kia, bỗng nhiên chạm phải vật cứng giống như đầu nhọn của mũi tên thậm chí bị đâm đến chảy máu. Phó Hình Giản trong lòng như thiêu như đốt vừa đau vừa gận, ánh mắt dần ngưng tụ thành châm độc, nhắm vào thi thể của Lý Nhược Phi, trong lòng không ngừng cuồn cuộn một câu: May mà ngươi đã chết, may mà ngươi đã chết… Trên tay liền nóng, chợt thấy ngọn đuốc đã sắp tàn, vội đổi một ngọn đuốc khác.
Ngay cả khi đổi bảy ngọn đuốc, mặt trăng trên trời cũng dần chậm rãi ngã về tây, phương đông đã ẩn hiện tầng xám trắng, Phó Hoài Xuyên rốt cuộc lật tung toàn bộ đám cháy, hoàn toàn không thu được gì, lập tức đứng dậy, sảng khoái cười lớn, trong tiếng cười có khoái trá, cũng có hận ý dày đặc.
Vịn vai Phó Hình Giản, gằn từng chữ: “Lý Nhược Phi chưa chết.”
Lòng Phó Hình Giản chìm xuống, vô thức hỏi: “Chưa chết?” Vừa rồi cầm đuốc trong thời gian dài, tay đã sớm vô cùng nhức mỏi.
Bao nhiêu hỗn loạn bi thương đều lui đi, dù trên vẻ mặt mệt mỏi vẫn mang theo ba phần ảm đạm, vẻ quyết đoán lãnh tĩnh nắm trong tay thế cục đã khôi phục lại, cười lạnh nói: “Trong đám cháy thiếu một thứ, là thứ hắn không nỡ bỏ lại.”
Khẽ ôm đôi vai gầy của Phó Hình Giản, thương tiếc nói: “Cả đêm rồi, Nhị ca cũng mệt mỏi phải không? Cùng ta hồi phủ trước đã.”
Phó Hình Giản thoáng cứng đờ, thanh âm mờ ảo, hỏi: “Không hận ta?” Cúi đầu âm thầm thở dài, gần như không nghe thấy: “Ta thà rằng ngươi hận ta…”
Phó Hoài Xuyên đi đến chỗ gia tướng, lệnh lưu lại trăm người, chú ý tìm kiếm mật đạo bên dưới đám cháy, lại lệnh Quân An an bài nhân thủ, niêm phong Ô Ức, truy nã ca cơ Tích Thúy lâu.
Đột nhiên người trong cung đến, truyền triệu hai người nhập cung. Phó Hình Giản ngạc nhiên nói: “Tin tức sao truyền đến nhanh như vậy?”
Phó Hoài Xuyên lạnh lùng cười: “Nhị ca, ngươi cũng nằm trong mưu tính của Lý Nhược Phi, huống hồ là Thái tử?”
Giải thích: “Hắn sớm biết ngươi có sát ý, bèn mượn cơ hội này để ngươi thiêu chết hắn, còn mình lại kim thiền thoát xác, hoàn toàn thoát thân, cũng tránh cho hai nước vì chất tử chạy trốn mà giao chiến, thật sự dụng tâm rất vất vả.” Suy nghĩ một lát, cười nói: “Tạ Lưu quanh quẩn ở phủ ta, nói như vậy chính là đợi nói với ngươi những lời kia, nếu ngươi không đến, e rằng hắn cũng sẽ chủ động tìm ngươi uống rượu giải sầu; Lý Nhược Phi đã tính toán muôn vàn, đương nhiên sẽ không quên khúc sau, trong phủ Thái tử hắn có người mật báo của hắn, Thái tử có được cơ hội này, có thể không tận trung tận hiếu lập tức bẩm báo với Phó Đông Bình sao? Lão nhân nắm được cơ hội, chắc chắn khiển trách trừng phạt ta một trận thật nặng, như vậy dù cho chúng ta phát hiện được mật đạo, cũng là lúc hắn chạy thoát rồi.”
Phó Hình Giản mỉm cười, mục quang chớp động: “Lý Nhược Phi âm ngoan vô tình, nếu vậy tâm tư của ngươi cũng đã nằm trong kế hoạch của hắn.”
Dứt lời cũng không nhìn biểu tình tựa như bị quất một roi của Phó Hoài Xuyên, tự mình lên ngựa mà đi.
Trong cung Phó Đông Bình long nhan giận dữ, quở trách: “Hồ đồ! Một người thì lại để thất lạc Lý Nhược Phi! Một người thì lại thiêu chết Lý Nhược Phi! Hai người các ngươi thật khiến ta bớt âu sầu a! Chọc giận Lãng quốc, cử binh đến xâm phạm thì làm thế nào đây?”
Phó Hoài Xuyên cúi đầu không nói.
Phó Hình Giản lại mỉm cười: “Phụ hoàng không phải còn có con sao? Năm đó đi Tây Châu nhi thần vẫn còn nhớ như in. Nếu binh lâm dưới thành, lại dâng nhi thần ra là được rồi.”
Cơ thịt trên mặt Phó Đông Bình khẽ co giật, Phó Hình Giản, Phó Hoài Xuyên tuy cùng do Tư phi sinh ra, nhưng dung mạo lại không giống nhau.
Dung mạo Phó Hình Giản giống như mẫu thân mười năm trước đã chết ở Phong Tẫn sơn, ngay cả mỉm cười bên miệng cũng có điểm sâu nho nhỏ, giữa my gian mang nét buồn nhàn nhạt giống như người mẫu thân kia. Thoáng chốc như già đi mười tuổi, Phó Đông Bình vô lực ngã ngồi trên long ỷ, nói: “Hình Giản, ngươi hà cớ khiến ta đau lòng? Chỉ là Thất đệ của ngươi vẫn còn nằm trong tay man di Lãng quốc, năm nay đất nước lại gặp thiên tai, quốc lực không thể chống đỡ được một hồi ác chiến. Ngươi sao có thể bất cẩn như vậy, thiêu chết Lý Nhược Phi?”
Phó Hoài Xuyên vội nói: “Lý Nhược Phi chỉ là chạy trốn, vẫn chưa bị Nhị ca thiêu chết, thỉnh phụ hoàng đừng tin vào lời đồn.”
Thương tiếc áy náy trong mắt thoáng chốc biến mất hầu như không còn dấu vết, giống như con sư tử già đang nhìn con sư tử trẻ nỗ lực chiếm địa bàn của mình, ánh mắt vừa cảnh giác vừa ngưỡng mộ lại vừa chán ghét nhìn Phó Hoài Xuyên, lạnh lùng nói: “Vậy sao? Nhưng thi thể Lý Nhược Phi cũng đã tìm thấy, ngươi bây giờ bảo hắn chưa chết, có bằng chứng gì?”
Phó Hoài Xuyên mỉm cười, ánh mắt tàn nhẫn thưởng thức phụ thân: “Không chứng cứ, bất quá nhi thần sẽ mang hắn còn sống bắt trở về.” Âm thanh dịu đi nói: “Năm ngoái Lý Nhược Phi áp sát thành Tĩnh Phong đã dọa phụ hoàng sợ rồi sao? Nhi thần sẽ không bỏ qua cho hắn, khẩn cầu phụ hoàng bảo trọng long thể, đừng để kinh sợ.”
Phó Đông Bình nheo mắt, từ ái cười nói: “Có người con như vậy, ta còn lo gì nữa. Chỉ là chuyện chất tử chạy trốn hoặc chết cháy không nên làm ầm ĩ, ngươi không thể sử dụng quân đội biên phòng, cũng không được dùng hộ vệ đô thành, tự mình giải quyết đi, nếu Lý Nhược Phi còn sống, nội trong ba tháng mang hắn trở về, nếu như chết, làm trái hiệp ước với Lãng quốc, ta cũng không bảo vệ nổi ngươi.”
Phó Hình Giản đang định mở miệng, lại bị Phó Đông Bình ngắt lời: “Không cần nhiều lời, lui xuống đi.”
Hổ chết quật không ngã, huống chi con hổ trước mắt chỉ là già rồi yếu rồi, nhưng vẫn còn sống —— mượn cơ hội này khống chế binh quyền điều khiển biên phòng của hắn, Phó Hoài Xuyên quyết định càng phải cẩn trọng chu đáo hơn, không thể sai sót.
Đợi khoảng chừng ba ngày, khi Phó Hoài Xuyên đang cùng Phó Hình Giản đánh cờ, đầu lĩnh gia tướng được lưu lại ở đám cháy Lưu Cảnh hồi báo rốt cuộc đã phát hiện mật đạo, vô cùng bí ẩn, hợp với tường, từ dưới tường kéo dài ra.
Lưu Cảnh vẻ mặt kinh hoàng, run giọng nói: “Tiếc rằng trong địa đạo có chôn thuốc, người sau khi đi, liền dẫn lửa đốt cháy dây thuốc, nổ hủy địa đạo, cho nên… không thể tìm được đường thông ra.”
Hồi lâu vẫn không có người lên tiếng, Lưu Cảnh nhịn không được giương mắt lén nhìn, chỉ thấy khớp xương thon dài khẽ cong lên, nhẹ nhàng gõ lên mép bàn gỗ tử đàn; Nhị vương gia nửa đầu cúi thấp, đầu ngón tay khẽ cầm một quân cờ ngọc màu đen, hàng mày thanh tú phủ lên lông mi dài, có loại lạnh lẽo kinh thu khó nói, nhất thời ánh mắt giống như bị nam châm hút, nhìn đến si ngốc.
Phó Hình Giản đột nhiên nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn hắn, thu hồi ánh mắt, lại hạ xuống. Lưu Cảnh vội cúi đầu, nhớ đến thủ đoạn của Nhị vương gia, không khỏi lạnh run người.
Phó Hoài Xuyên mỉm cười, phân phó: “Không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống lĩnh thưởng đi.”
Xoay đầu mỉm cười cùng Phó Hình Giản: “Nhìn xem, ta đoán như thế nào? Lý Nhược Phi ẩn nhẫn lâu như vậy, một khi đào vong, tất nhiên sẽ không lưu lại manh mối gì.” Lại tùy tay cầm một quân cờ.
Phó Hình Giản nói: “Hạ lệnh các trạm gác ở cổng thành ngày đêm cảnh giác, kiểm tra chặt chẽ những người có bộ dạng khả nghi.” Nhanh nhẹn dứt khoát, áp sát quẩn quanh, phá vỡ thế tạo mắt của quân trắng, đại long quân trắng dần dần kiệt lực, quân đen xung quanh như hổ rình mồi: “Ngươi sắp thua rồi.”
Phó Hoài Xuyên lại lắc đầu nói: “Nhị ca ngươi chưa từng gặp hắn trên chiến trường. Trạm gác ở cửa thành đối với loại người như hắn hầu như không có tác dụng, quan giữ thành càng sao có thể bắt được con hồ ly này?” Chậm rãi đặt xuống một quân cờ, chinh tử (1): “Công bỉ cố ngã, động tu tương ứng (2). Nhị ca, không thể vậy được.”
Phó Hình Giản có chút tức giận: “Vậy phải làm thế nào?” Đánh tiếp một quân
Phó Hoài Xuyên không nhanh không chậm, thoải mái tự tại, ánh mắt khiếp người: “Vây săn ngàn dặm, không bằng giăng lưới ở ngoại thành Hạ Châu.” Chỉ vào trong góc quân cờ ẩn mình với thế trường long xa xa, cười nói: “May mắn ta có phục binh ở đây, chinh tử tuyến sớm đã định.”
___________
(1) Chinh tử: Thuật ngữ cờ vây, là phương pháp lợi dụng quân cờ của đối phương chỉ có hai khí không ngừng bắt, gạt, để ăn quân.
(2) Công bỉ cố ngã, động tu tương ứng: Đánh quân địch phải tự xem lại điểm yếu của mình; Quân bố trí phải có quan hệ hô ứng phối hợp lẫn nhau phòng khi có biến.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
25 chương
441 chương
18 chương
13 chương