Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 9
Editor: LuciferVadden
Cao Tử Mân vội vàng nhìn khắp bốn phía, phát hiện Diệp Tự Vĩnh và Tề Mộ Vân hai người vậy mà đứng kế một sạp hàng, Tiêu Phong thì mua thứ gì đó tại sạp trên mặt đất, tức khắc giận không chỗ phát tiết.
Diệp Tự Vĩnh và Tề Mộ Vân không thể nào chủ động chú ý hàng vỉa hè, nhất định là Tiêu Phong chủ động. Vậy mà ở trước mặt hai người này đi mua hàng vỉa hè, thật sự vứt hết mặt mũi của cô ta cùng Cao gia!
“Anh!” Tiêu Phong đang xuất thần nhìn ngọc thạch trong tay, một giọng nói bén nhọn phía sau làm tay hắn run lên, xém chút nữa rơi nát ngọc thạch trong tay.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một gương mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy giận dữ.
“Có chuyện gì hả?” Tiêu Phong nghi hoặc, hắn có làm chuyện gì khiến nữ chính giận đâu nhá?
Cao Tử Mân thấy Tiêu Phong vẻ mặt vô tội, trong lòng càng tức giận. Tại sao Cao lão quyết định cho hắn làm người thừa kế? Cái thứ quê mùa như thế này…
Cao Tử Mân dời ánh mắt, chợt đụng phải một ánh mắt lạnh như băng, Cao Tử Mân cả kinh trong lòng, cô ta cảm nhận được miêu tả trong sách, ánh mắt rắn độc khủng bố đến mức nào.
Không đúng! Cô ta là nữ chính, đúng, là nữ chính! Tề Mộ Vân sẽ không thương tổn cô ta. Những thủ đoạn kia kia của anh ta chỉ có thể đối phó những người gây bất lợi cho cô ta và kẻ địch.
Tề Mộ Vân không hiểu được nhìn bộ dáng ngạo khí của Cao Tử Mân, làm hắc đạo thái tử gia hắn làm sao không quen thuộc dã tâm trong mắt thiếu nữ này? Có dã tâm hắn không xen vào, nhưng dã tâm này là đối với hắn, hắn phải xử lý, người không biết tự lượng sức mình hắn gặp nhiều rồi.
Tiêu Phong thấy Cao Tử Mân không hiểu sao lại giận dữ, đây là nằm cũng trúng đạn? Sẽ không phải cãi nhau với nam chính rồi chứ.
“Khách hàng, ngài muốn mua đúng không? Cái này không quý, 200 một khối là đủ rồi, hàng đẹp giá rẻ đó, đừng để bỏ lỡ.” Chủ quán là một người trung niên mập mạp, một khuôn mặt tươi cười rất thân thiện.
Tiêu Phong nghe thấy 200, mới nãy để Hắc Miêu quét hình qua, bên trong khối ngọc thạch này chứa năng lượng rất lớn, cái giá này cũng không đắt lắm.
Nhưng với tư cách là tiểu lão dân chúng (ý ẻm là ẻm nghèo), sao có thể không cò kè mặc cả? Nhưng vừa định mở miệng, đã bị Cao Tử Mân đoạt trước nói: “Anh, anh muốn mua ngọc thạch thì đi cửa hàng chính hãng mà mua, ở đây ngọc thạch rất khó coi, màu sắc không tốt, mang theo rất mất mặt đó.”
Tề Mộ Vân như cũ mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm, cháu gái Cao lão rất phiền, lại không tự lượng sức, nhưng cháu trai Cao lão ngược lại thú vị.
Một đôi anh em này, tính cách trái lại khác nhau rất xa.
“Tôi thấy cái này cũng không tệ, dù sao chỉ là một món đồ chơi.” Tiêu Phong nói, hắn cũng không thể nói hắn coi trọng năng lượng bên trong ngọc thạch này phải không?
Lại nói đoạn thời gian trước đi mua sắm nhiều, hiện tại hắn rất nghèo đây nè.
Cao Tử Mân nghĩ phát giận, nhưng lại không muốn mất hình tượng trước mặt hai người, chỉ có thể treo tươi cười vặn vẹo đi vào một cửa hàng ngọc thạch.
Hắn đã làm gì sai chứ? Tiêu Phong nghi ngờ. Tận thế sắp tới, hắn phải nhanh tìm một cái đùi lớn, ôm bảo mệnh, xem ra không thể tìm Cao Tử Mân.
Khóe mắt Tiêu Phong thoáng nhìn hai cái mặt đơ, hai người này…ách, thôi bỏ qua đi*.
*Pass掉吧: Nguyên văn là cái này nè quý dị, pass là trôi qua, vượt qua, còn hai em phía sau (掉吧: Diào ba: bỏ đi), dịch vậy chả biết đúng không QAQ, hay nó còn có ý khác?.
“Tiểu ca? Tiểu ca?” Ông chủ gọi Tiêu Phong.
“Cái ngọc thạch này màu sắc quả thực không đẹp đẽ gì, 100 đi.” Tiêu Phong nói, hiện tại mua được khối ngọc này mới là chuyện chính.
“Ai, tôi đây sẽ lỗ vốn a, ngọc này tuy kém loại chính hãng trong cửa hàng bán, nhưng giá tiền nó không thể thấp như vậy nhá!” Ông chủ vẻ mặt nhăn nhíu nói.
“120 thế nào? Không bán thì thôi vậy.” Tiêu Phong nói, đứng dậy định đi.
“Được chứ được chứ, đừng đi mà! Chúng ta xem như có duyên, bán cho cậu.” Ông chủ một bên nói lỗ vốn một bên lấy tiền.
Diệp Tự Vĩnh với Tề Mộ Vân từng nhìn thấy cái cảnh cò kè mặc cả này, nhưng rất ít tự mình làm, phải nói là căn bản không có.
Thiếu gia Cao gia sao lại thiếu tiền? Loại chuyện này tầng lớp bọn hắn đích xác rất ít người làm, hoặc là nói không biết làm thế nào.
Thế là Tiêu Phong hí ha hí hửng cất kỹ ngọc thạch quay đầu, lập tức nhận được hai ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Có chuyện hả?” Tiêu Phong thăm dò hỏi, “Không có gì thì chúng ta đi tìm Tử Mân đi!” Nói xong vội vàng cách xa hai người tiến vào cửa hàng ngọc thạch Cao Tử Mân mới vào.
“Anh có cảm thấy hai anh em này rất kỳ quái không?” Diệp Tự Vĩnh hỏi.
Hắn đứng yên ở một bên thật lâu, trầm mặc quan sát, hiện tại hỏi Tề Mộ Vân.
“Đúng vậy, cô em gái cho tôi cảm giác quái dị, người anh trai cho tôi cảm giác…yên tĩnh. Tôi nghe nói Diệp gia hình như có ý định thông gia với Cao gia?” Tề Mộ Vân hỏi.
Diệp Tự Vĩnh trả lời ngay: “Tôi không muốn cưới một người tự đại dối trá về nhà.” Cao Tử Mân cho rằng cô ta đã làm rất tốt, nhưng đã bại lộ đại khái bản tính trong mắt Diệp Tự Vĩnh.
“Tôi nghe nói bác trai cũng có ý định thông gia với Cao gia?”
Tề Mộ Vân đen mặt một cục, hỏi: “Cậu nghe nói ở đâu?”
“Từ miệng Cao lão.” Diệp Tự Vĩnh nói, hắn không nói ra câu nói kế tiếp của Cao lão, Cao lão nói, ông ta thích để hài tử tự mình lựa chọn người yêu hơn.
“…” Tề Mộ Vân quyết định trở về hỏi lại.
Tiêu Phong vào trong cửa hàng đã nhìn thấy Cao Tử Mân cầm một khối ngọc thạch tinh xảo kỳ ảo cùng nhân viên phục vụ nói gì đó, bất chợt nhớ tới cái không gian kia của Cao Tử Mân, cùng là dựa vào ngọc thạch cùng tinh hạch tang thi để lên cấp.
Ánh mắt rơi vào vòng tay màu trắng trên tay trái Cao Tử Mân, cái này chính là lối tiến vào không gian! Không biết có thể đoạt lấy hay không… Tiêu Phong bất lương nghĩ.
Người với người thật đúng là không thể so sánh, tiền của hắn gần như đã xài hết rồi, dù có còn dư đi nữa cũng không nhiều, với lại còn muốn mua vật liệu. Loại ngọc thạch giống trong tay Cao Tử Mân, chứa rất nhiều năng lượng, hắn chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng, chờ sau tận thế mới có khả năng mua.
Hôm nay gặp vận may chiếm hời được một ngọc thạch có rất nhiều năng lượng, Tiêu Phong siêu thỏa mãn rồi.
“Muốn?” Bên tai truyền đến một thanh âm từ tính hỏi.
“Đương nhiên…” Tiêu Phong không chút nghĩ ngợi đã trả lời, sau đó cả người đều không ổn.
Người hỏi là Tề Mộ Vân.
“Loại ngọc thạch kia các thiếu nữ rất thích…” Tiêu Phong đột nhiên nói không thành lời, bởi vì Tề Mộ Vân chợt đi đến một quầy hàng cùng nhân viên phục vụ yêu cầu một ngọc thạch trong ngăn tủ, xoay người đưa tới trước mặt Tiêu Phong.
Cao Tử Mân cùng nhân viên cửa hàng này đàm giá xong, xoay người lại, theo góc độ nhìn của cô ta, cô ta thấy Tề Mộ Vân với Tiêu Phong vô cùng thân mật!
Không thể tức giận không thể tức giận…
Cao Tử Mân tự nhủ, người kia ở thời kỳ đầu của tận thế liền biến thành tang thi, không có gì đáng ngại.
Phải cầm hay không cầm? Tiêu Phong cảm thấy tế bào não hôm nay không đủ dùng.
Tiêu Phong do dự nhận lấy ngọc thạch.
“A –––! Có người cắn người! Gọi cảnh sát nhanh lên a!” Ngoài cửa bất chợt truyền đến một tiếng thét.
Tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài, Tiêu Phong nghe được cắn người lập tức biết là người nhiễm bệnh, thừa dịp lực chú ý của Tề Mộ Vân đều đặt ở bên ngoài, vừa định đem ngọc thạch trong tay trả về, không nghĩ tới bị Tề Mộ Vân dùng một tay đè xuống.
“Không thích?” Tề Mộ Vân hỏi, thanh âm trầm thấp nghe tại khoảng cách rất gần, Tiêu Phong cảm thấy lỗ tai tê tê, vội vàng lắc đầu.
【Bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương meo~ người nhiễm bệnh càng ngày càng nhiều, tận thế hình như sắp bùng nổ rồi meo.】Hắc Miêu nói.
Nói chuyện yêu đương?
Tiêu Phong sửng sốt một chút, sau đó liền nói 【Ngươi thấy rằng tụi ta đang nói yêu nói đương? Muốn nói cũng phải là nam chính với nữ chính chớ!】
【Meo? Trên mạng viết như vậy á…Meo lại về Baidu đây.】Hắc Miêu nói.
Nó rốt cuộc là coi cái gì? Tiêu Phong nhíu mày, đoán chừng phải nghĩ biện pháp nghiêm cấm Hắc Miêu lên mạng mới được.
LV: Hay là tôi edit hết chương 10 rồi xả hơi 1 tuần nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
7 chương
12 chương
112 chương