Editor: LuciferVadden *Note: tên chương để vết nứt còn thân chương thì edit cái khe, vết nứt các loại cho hợp câu văn. Thời gian quá trình đột phá có thể ngắn có thể dài, Tề Mộ Vân hiện giờ phỏng chừng nghiêng về dài nhiều hơn. Bọn A Long đã đem thức ăn trong siêu thị chuyển đến trên xe, nhóm Tề Mộ Vân lúc tới lái hết mấy chiếc xe hàng, lúc này vừa vặn có tác dụng. Thấy bọn họ có phương tiện, Tiêu Phong cũng không lên tiếng nói mình có không gian, Nghiêm Thụy Minh cũng không nói. “Grào!” Một tiếng gào của động vật vang lên, mọi người liền nhìn thấy một con động vật màu đen giống báo xuất hiện ở cửa siêu thị dưới lòng đất, tức khắc đề phòng, con báo kia ngậm trong miệng mấy bao tải lớn, bên trong phát ra tiếng va chạm “leng keng” khi con báo di chuyển. Tiêu Phong thấy mấy bao tải lớn kia cùng con báo khá quen mắt, trên đầu con báo có một vết sẹo hình trăng khuyết. “Nắm?” Tiêu Phong gọi một tiếng thăm dò. “Grào!” Con báo nhả mấy bao tải lớn trong miệng xuống, nhào tới. Mọi người lập tức muốn phát dị năng ra, nhưng lại thấy Tiêu Phong khoát tay một cái. Con báo đen trong chớp mắt ngã nhào bên cạnh Tiêu Phong, sau đó ủn bắp đùi Tiêu Phong. “Yên tâm đi, nó là thú biến dị tôi nuôi.” Tiêu Phong sờ đầu Nắm một cái, nói với mọi người đang phòng bị. “Sao chưa từng gặp con báo này?” A Long nghi hoặc hỏi. Tiêu Phong không nói gì, lại thấy con báo màu đen kia im lặng nhỏ đi, từ từ thu nhỏ lại, trở thành một con mèo đen quen thuộc. “Đây là Nắm, anh đã gặp rồi.” Tiêu Phong ôm lấy Nắm đang nũng nịu trên đất, lấy một bọc cá khô từ trong không gian ra cho Nắm gặm. Nắm mang tới mấy túi lớn đầy ắp tinh hạch tang thi, tâm tình Tiêu Phong rất tốt. “Tôi chưa từng thấy thú biến dị nào có thể biến tới biến lui thế này đâu.” A Long nói, tò mò tiến tới bên cạnh Tiêu Phong, cẩn thận nhìn Nắm. “Tề thiếu hình như tỉnh.” Nghiêm Thụy Minh lên tiếng, Tiêu Phong vội quay qua xem tình hình của Tề Mộ Vân. Nghiêm Thụy Minh không dám lại quá gần, quanh thân Tề Mộ Vân có từng đợt lôi quang cực nhỏ màu tím, những thứ kia có thể không chỉ để trưng thôi đâu. Đối với Tiêu Phong ngược lại không đáng ngại, một là cấp bậc hắn cao hơn Tề Mộ Vân, hai là thuộc tính thân thể hắn bây giờ là thuộc tính mộc, những thứ lôi quang nho nhỏ này không làm gì được hắn. Năng lượng tinh hạch cấp bốn hiện còn chưa hao hết, có thể để Tề Mộ Vân nhất cổ tác khí (1) đột phá cấp bốn. (1) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, ý chỉ: một phát là ok. Đột nhiên, đất bằng dưới chân Tiêu Phong chợt bắt đầu rung rung, không chỉ dưới chân Tiêu Phong, đất dưới chân bọn A Long cũng bắt đầu lay động, rồi lại xuất hiện vết nứt li ti rất dài, quả thật khiến mọi người cả kinh trong lòng! Những vết nứt này theo đất bằng rung rung, còn có khuynh hướng tiếp tục mở rộng! “Cao thiếu, Tề thiếu giao cho anh, chúng tôi không làm gì được những tia sét kia!” Nghiêm Thụy Minh vội nói. Y vừa nói xong, trên đất đột nhiên xuất hiện một cái khe lớn! 【Kí chủ không xong rồi meo!】Hắc Miêu đột nhiên thất kinh nói 【Ta còn đang buồn bực sao lại không tìm được sóng mảnh vỡ thần ngọc, không nghĩ tới dưới đất này lại có rất nhiều sóng mảnh vỡ thần ngọc meo!】 【Rất nhiều?】Tiêu Phong khiếp sợ trong lòng, khóe mắt liếc thấy Tề Mộ Vân sắp bị sườn dốc gồ lên trượt vào trong kẽ hở, vội vàng chạy tới kéo hắn. 【Tóm lại vẫn nên chạy trước đi meo, nơi này có gì đó rất bất thường!】Hắc Miêu nói 【Dưới lòng đất, nếu không nứt ra một khe hở ta quả thật không kiểm tra được sóng năng lượng, đây là một gã to đó meo!】 【Ta biết rồi.】Tiêu Phong gật đầu, quay đầu vói với Nắm: “Nắm, biến lớn, cõng Tề Mộ Vân lên, sau đó chúng ta mau rời khỏi!” “Chúng ta mau chóng rời khỏi siêu thị dưới lòng đất này trước! Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống!” Tiêu Phong hét lên với bọn Nghiêm Thụy Minh, A Long. “Đã biết, Cao thiếu các cậu đi ra ngoài trước, chúng tôi sẽ đuổi theo!” Nghiêm Thụy Minh nói. Tiêu Phong vừa nghe xong, không nói hai lời lập tức chạy về phía cửa siêu thị, Nắm cõng Tề Mộ Vân lên, chạy theo Tiêu Phong. Vách tường trên đỉnh đầu không ngừng vỡ vụn rơi xuống, khe hở trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, lúc đoàn người chạy không dễ dàng cho lắm. “Nắm, mày tăng tốc độ, cõng anh ta ra ngoài trước.” Tiêu Phong vừa nói, năm ngón tay trái cũng xuất hiện dây leo, đánh văng các thứ rơi xuống trên đỉnh đầu. “Grào!” Nắm gật đầu, nhảy lên một cái, liên tiếp nhảy mấy cái, tông vỡ tường. Tiêu Phong nhìn thấy cạnh cửa vào siêu thị dưới lòng đất có một cái lan can, liền dùng dây leo quấn lấy, trực tiếp kéo mình qua, nửa đường dùng dây leo đập vỡ tường. “Tôi mang các anh ra!” Tiêu Phong xoay người, rồi tăng số lượng dây leo, phóng dây leo xuống siêu thị dưới lòng đất, quấn lấy đám người Nghiêm Thụy Minh. 【Kí chủ nhanh lên, tang thi bên ngoài đang cuồn cuộn tới meo! Còn là bốn phương tám hướng meo!】Hắc Miêu nhìn kết quả quét được rậm rạp chằng chịt chấm đỏ, khẩn trương nói. Cuồn cuộn không dứt? Tiêu Phong nghe xong trong lòng tê dại, lấy tinh hạch từ trong không gian ra bổ sung năng lượng, vội vàng quấn bọn Nghiêm Thụy Minh ra. Không ngờ, bên trong cái khe lớn đột nhiên xuất hiện một cây dây leo, lại còn trong suốt xanh biếc hơn cả dây leo của Tiêu Phong! Tiêu Phong thấy mấy cây dây leo không biết sao lại dựng hết tóc gáy, thứ dưới lòng đất này, thật sự rất nguy hiểm! Nguy hiểm đến mức khiến hắn kinh hãi run sợ! Không chút nghĩ ngợi, Tiêu Phong trực tiếp quăng một quả cầu sâm bạch hỏa diễm qua, sau đó quấn lấy mấy người sau lưng, chạy như bay thoát thân. Nắm ở cửa cao ốc bách hóa chờ bọn hắn, A Long dùng tường đất chắn cửa cao ốc bách hóa lại, Nắm không biết có nên phá vỡ hay không. “A Long, mau hóa giải tường đất!” Tiêu Phong hét lên với A Long đang bị mình quấn sau lưng. “Được!” A Long sau khi nghe Tiêu Phong nói lập tức bắt đầu hóa giải tường đất. Y nhìn thấy, cây dây leo dí sát theo họ thật khiến cho người ta tâm kinh đảm chiến! Một đường chạy tới, đánh nát tất cả các thứ xung quanh! Tiêu Phong chạy như bay về phía trước, đương nhiên không nhìn thấy tình huống sau lưng mình, thế nhưng đám người A Long cách 20 thước bị dây leo của Tiêu Phong quấn lấy thấy rất rõ. Nhìn thấy cây dây leo nọ sắp chạm đến bọn họ, tim của mọi người nhất thời nhảy lên tới cổ họng, đột nhiên lại bị kéo khoảng cách, thì ra Tiêu Phong tăng tốc lên, đám người A Long thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy cây dây leo sắp lại gần… Một đường rời khỏi siêu thị, đám A Long trong lòng thít chặt rồi lại nới lỏng, thít chặt lại nới lỏng, may mà tim bọn họ chịu đựng tốt. Cây dây leo đuổi theo một hồi, đuổi tới cửa cao ốc bách hóa thì không đuổi nữa, từ từ rụt mình trở về, nhóm người Nghiêm Thụy Minh thấy thế, trái tim tức khắc rơi xuống. A Long hét về phía Tiêu Phong còn đang chạy vội phía trước: “Cao thiếu, cây dây leo kia không đuổi theo nữa!” Tiêu Phong nghe tiếng hét lập tức dừng lại, thở hồng hộc, đặt bọn A Long xuống. Trên người cõng mấy chục người chạy xa như vậy, còn là tốc độ liều mạng, nếu thêm vài lần thế nào hắn cũng bị giảm mấy năm tuổi thọ cho xem. “Nắm, đến đây.” Tiêu Phong ngồi dưới đất, uể oải gọi báo đen đằng xa. Nắm rất nhanh đã đi đến bên người Tiêu Phong. Thân mật cọ bả vai Tiêu Phong.