Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 23
Editor: LuciferVadden
Lúc Cao Tử Mân đi không lâu thì Tiêu Phong bị Cao lão gọi đi.
“Tiểu Phong, con có phát sốt không? Mấy ngày trước ấy.” Cao lão vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Hình như…có.” Tiêu Phong nhớ tới mấy ngày trước mình ngủ mấy ngày cảm giác một hồi nóng một hồi lạnh.
“Vậy là tốt rồi!” Cao lão đột nhiên kích động, dọa Tiêu Phong giật một cái.
“Tốt…cái gì?” Tiêu Phong nghi hoặc.
“Con bây giờ có phát hiện mình là dị năng gì không?” Cao lão hỏi.
“Không có.” Cao lão hỏi cái này, bản thân Tiêu Phong cũng cảm thấy uể oải.
Ngày đó vòng sâm bạch hỏa diễm kia, Tiêu Phong rõ ràng cảm thấy nó có liên kết với mình, nhưng sau đó lại giống như đá chìm đáy biển, một chút động tĩnh cũng không có.
Dị năng nhà ai giống như nhà hắn không nghe lời như vậy chớ ném!
“Đừng lo lắng, sau này sẽ có.” Cao lão cười nói.
Cao Tử Mân nói với ông, có phát sốt sẽ thức tỉnh, về phần là dị năng giả hay người biến dị thì xem người rồi.
“Dạ.” Sao mà cảm giác Cao lão phụ họa không đúng…
“Đúng rồi, bây giờ nhất thiết phải chuẩn bị bảo tiêu cho con!” Cao lão sắc mặt đột nhiên kéo căng, ngữ khí nghiêm túc.
“Con ở ngay trong biệt thự, không cần đâu ông nội.” Tiêu Phong vừa nghe đến hai chữ bảo tiêu liền đau đầu, hắn không quen cũng không thích người khác đi theo mình.
“Con xem thiếu gia nhà người ta bên cạnh không phải có một đống lớn bảo tiêu đi theo sao!” Cao lão chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói “Hiện tại thời thế này càng cần hơn! Con không cần phản đối, phản đối cũng vô dụng! Đợi lát nữa ta sẽ cho con mấy người, con tự chọn.”
“Được rồi, giờ con đáp ứng là được,” Tiêu Phong bất đắc dĩ nói, “Đúng rồi, em gái đâu?”
Nghe thấy câu trước của Tiêu Phong, Cao lão cảm thấy thoải mái, nhưng nghe câu sau Cao lão lại cảm thấy phiền.
“Cô ta nói một câu muốn ra cổng với người gác ngoài liền đi ra ngoài, không nói với ông!” Cao lão cau mày, “Cũng không xem một chút lúc này là lúc nào, cô ta chỉ có vài bản lĩnh kia, còn có dị năng yếu ớt, liền dám một mình ra ngoài, thật sự không biết tự lượng sức mình! Con không thể giống như cô ta hiểu chưa?” Cao lão đột nhiên nói đến trên người Tiêu Phong.
“Con tuyệt đối sẽ không!” Tiêu Phong kiên quyết nói.
Nói giỡn, hắn không có lá gan kia, cũng không có hào quang nhân vật chính.
“Phải rồi, cũng không thể thế này mãi, đợi lát nữa ta tìm người đến dạy con, nếu không gặp được tang thi thì không biết làm sao.” Cao lão nói.
“Dạ.” Tiêu Phong nói.
Một bên khác ————
Mẹ nó! Diệp Tự Vĩnh rốt cục anh ở nơi nào vậy! Cao Tử Mân trong lòng hét lớn, người thì không gặp, tang thi ngược lại càng đánh càng nhiều, hố cha* mà! Những con tang thi này thật mắc ói!
*Hố cha(坑爹): Thường dùng để chế giễu, châm biếm, không hài lòng.
“Chị họ! Chị họ nhanh cứu tụi em với!” Đột nhiên không biết nơi nào truyền đến tiếng người cầu cứu.
Cao Tử Mân nghi hoặc nhìn lên chỗ kêu cứu, thì nhìn thấy một thằng nhóc ở một cửa sổ lầu hai kêu, thấy Cao Tử Mân nhìn qua, thằng nhóc kia vội vàng ngoắc.
Chị họ?
Cao Tử Mân cấp tốc lục soát ký ức, mới nhớ ra thằng nhóc này là thân thích bên mẹ đẻ cô ta, là em trai họ của nàng. Cao Tử Mân vừa xuất thần, suýt nữa đã bị tang thi vồ xuống rồi!
“Chết tiệt!” Cao Tử mân thấp giọng mắng chửi, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi cứu thằng nhóc kia. Dù sao mang thêm một người cũng không bị gì, chỉ cần nó yên tĩnh một chút!
“Chị họ mình ở bên kia giết tang thi, chị ấy sẽ đến cứu tụi mình!” Trần Tử An cũng chính là em trai họ Cao Tử Mân vui vẻ nói với mấy đứa xấp xỉ tuổi cậu ta.
Có trời mới biết nếu không có người tới cứu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ sụp đổ!
“Thật hả? Chị họ cậu rồi còn ai nữa?” Một thằng nhóc hưng phấn hỏi.
“Mình chỉ nhìn thấy một mình chị họ mình…” Trần Tử An bất chợt ý thức được một vấn đề.
“Tử An, chị họ cậu có thể cứu nhiều người chúng ta như vậy sao?” Một cô bé run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch hỏi. Trên thực tế, đồ ăn của bọn họ đến đêm qua thì hết rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, họ nghe thấy tiếng đập cửa, lúc đầu mọi người tưởng rằng lại là tang thi, gắt gao bịt mũi miệng lại, tim đập loạn.
“Tử An.” Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe, khiến tâm mọi người lập tức an định xuống.
Trần Tử An gần nhất tiến lên mở cửa.
Cao Tử Mân tưởng chỉ có một người, thiện tâm bộc phát cảm thấy cứu một đứa cũng coi như một cái công đức, nhưng lúc cô ta nhìn thấy nhân số lầu hai, sắc mặt như cũ, trong lòng tiểu nhân đen mặt kinh khủng.
“Chị họ!” Trần Tử An nhìn thấy Cao Tử Mân kích động quá xá, trực tiếp bổ nhào qua.
Cao Tử Mân trong lòng suy nghĩ làm sao mới có thể chỉ đem một mình Trần Tử An, đột nhiên bị Trần Tử An bổ nhào đến, cả người suýt nữa té xuống đất.
“A! Em sai rồi chị họ, chị có đem thức ăn không?” Trần Tử An không kịp chờ đợi hỏi.
Cậu ta thật sự quá đói.
“Tôi không có mang bao nhiêu thức ăn, có mấy cái bánh bao, ban đầu chỉ nghĩ đi ra ngoài nhìn xem sao.” Cao Tử Mân vừa nói, vừa đem mấy cái bánh bao trong bọc đưa cho Trần Tử An.
“Cám ơn chị họ!” Trần Tử An mở ra một cái liền ăn.
“Ùng ục ~” sau lưng truyền đến mấy thanh âm đói bụng, Trần Tử An mới nhớ đến bạn học của cậu cũng đói bụng, liền đem mấy cái cho bọn họ, nhưng chỉ có mấy cái bánh bao, mấy người vẫn đói bụng như cũ.
Cao Tử Mân thấy bọn họ ăn hết bánh bao, mở miệng nói: “Chỗ này không thích hợp đợi lâu, tôi vừa mới giết mấy con tang thi kia, hiện tại phụ cận tiệm này coi như an toàn, nhưng chúng ta phải nhanh rời khỏi.”
“Bên ngoài không còn tang thi rồi?” Một thanh âm yếu ớt hỏi, đơn giản gần như giống với tiếng muỗi kêu, nếu Cao Tử Mân không chú ý, đã không chú ý đến.
“Phụ cận tiệm này tạm thời không có, nhưng tang thi biết di chuyển.” Cao Tử Mân nói, “Tôi chỉ có một người, không bảo vệ được nhiều người các người như vậy, khó tránh khỏi tôi sẽ không thể chú ý đến vài chỗ.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ đây chị họ?” Trần Tử An nghe xong, sắc mặt lại thay đổi, cậu ta thật sự bị dọa phát sợ.
Cao Tử Mân có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu một cái, cái đứa em trai họ này của cô ta đối với cô ta mà nói không có tác dụng gì, còn cản trở, cùng với anh trai họ của cô ta sao mà kém xa như vậy!
“Quân đội cũng sắp tới, bọn họ đoán chừng hôm nay hoặc ngày mai liền đến nơi này. Tử An đi theo tôi, những người khác tự mình quyết định đi, dù sao tôi một người năng lực có hạn, không tự động cho mình là anh hùng.” Cao Tử Mân vẻ mặt khó xử.
“Em đi theo anh Tử An…” Cái âm thanh yếu ớt kia lại xông ra, nếu có thể, Cao Tử Mân thật muốn xem nhẹ, nhưng mà rất đáng tiếc, vì hình tượng của cô, không thể xem nhẹ.
“Ừ, còn gì nữa không?” Cao Tử Mân hỏi lần nữa, thấy không ai lại nói đi theo cô ta, trong lòng hài lòng, trên mặt vẻ mặt lo lắng, mang theo Trần Tử An và cô bé kia rời khỏi lầu hai.
Lại nói Tiêu Phong bên này
————
Hắn lại gặp được âm hồn ừm không phải, là lại gặp được dị năng của hắn! Chùm sâm bạch hỏa diễm kia.
Sau khi trở về phòng, Tiêu Phong đồng ý đề nghị của Hắc Miêu, lấy một ít năng lượng từ trong hệ thống dung nhập vào trong song đao, để song đao trở nên sắc bén hơn, giết tang thi càng dễ.
Lần trước giết mấy con tang thi kia, cổ của bọn nó cứng như cái gì vậy á, phải chém mấy nhát mới có thể chém xuống, bất lợi cho an toàn của mình cùng hiệu quả giết tang thi.
Tiêu Phong lựa chọn dung nhập một ít năng lượng vào song đao, những năng lượng số lượng nhiều này ước chừng có thể khiến Tiêu Phong một đao chém đứt cổ tang thi.
Nhưng mà không nghĩ đến, năng lượng mới đi từ trong hệ thống ra, liền bị một chùm sâm bạch hỏa diễm xuất hiện cắn nuốt!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
30 chương
51 chương
107 chương
37 chương
123 chương